Đào Anh Thy tan ca trở về chỗ Đào Hải Trạch Trước khi đi cô gửi tin nhắn cho Tư Hải Minh, nói không về hẳn là sẽ không mấy vui vẻ.
Nhưng bản thân cô ở nhà Đào Hải Trạch, chạy qua chạy lại là do Tư Hải Minh cho phép, cho nên, có cái gì mà không vui? Không hiểu bên phía Đào Hải Trạch thì sao cô có thể đối phó ông ta được? Cái gọi là không vào hang cọp làm sao bät được cọp con chính là như thế.
Cô chỉ là muốn xem thử một chút xem Xa Huệ Anh còn ở nhà đó hay không.
Bữa tối hôm đó Cố Mạnh đến một công ty thương mại, Đào Hải Trạch muốn đi xem, với tâm tư đố kị và ngờ vực vô căn cứ của Xa Huệ Anh thì sao lại cho Đào Hải Trạch đi chứ? Lúc ăn cơm tối, Xa Huệ Anh không có ở đó.
Cô cố ý hỏi: “Sao lại thiếu mất một người rồi?”
“Dì Xa con đi thành phố Tân rồi, con trai ở bên đó, bà ấy đi xem một chút” Đào Hải Trạch nói.
Đúng vậy nhỉ! Buổi tối hôm nay Đào Hải Trạch sẽ lấy USB ra chứ? Đào Anh Thy kiềm chế cảm xúc kích động trong lòng.
Đến ban đêm, Đào Anh Thy năm ở trên giường cầm điện thoại nhìn camera giám sát, để ý nhất cử nhất động trong phòng làm việc.
Chờ mãi đến mười một giờ cũng không thấy Đào Hải Trạch đi vào.
Đào Anh Thy buồn ngủ không chịu được, chỉ có thể đi ngủ trước.
Dù sao ngày mai xem lại cũng được, chỉ là giờ phút này cô khá nôn nóng mà thôi.
Chỉ hận không thể lập tức cầm được đồ vật, lại để cho Đào Hải Trạch cảm nhận một chút cảm giác từ Thiên Đường đến Địa Ngục! Buổi sáng tỉnh lại chuyện thứ nhất cô làm chính là cầm điện thoại xem video theo dõi Ai biết, xem hết video, Đào Hải Trạch cũng chỉ đang làm việc, làm việc xong rời khỏi phòng làm việc, không thấy lấy USB ra.
Đào Anh Thy nản chí ngã xuống giường, hắn là cô làm sai rồi.
Xa Huệ Anh không ở nhà, Đào Hải Trạch hoàn toàn có thể cầm vào trong phòng dùng di động xem mài Còn phí sức chạy tới phòng làm việc làm gì chứ? Cũng không đến mức lắp đặt camera giám sát từ trong ra ngoài biệt thự chứ? Không được, làm như vậy rất dễ dàng bị phát hiện…
Buổi sáng, Đào Anh Thy ngồi xe đến đài truyền hình Đi vào thang máy, cửa vừa muốn đóng lại thì người bên ngoài nhấn phím, cửa thang máy mởra.
Đào Anh Thy nhìn thấy người vào thang máy là ai thì sửng sốt một chút: “Chị Tân Diễm My, là chị sao? Đã lâu không gặp!” “Đã lâu không gặp” Tân Diễm My nhếch môi cười, chào lại.
*Em nghe người của đài truyên hình nói chị xin nghỉ” “Là quan tâm tôi, hay là muốn biết chuyện Tư Viễn Hãng?”
Tân Diễm My hơi xoay người, nhìn về phía cô, trên mặt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên.
Đào Anh Thy bị cô ta hỏi ngược lại thì sắc mặt hơi sượng, sau đó nhanh chóng bình thường lại, nói: “.. Không phải, lâu không thấy chị nên mới hỏi thăm” Tân Diễm My quan sát mặt của cô mấy giây, thu tâm mắt lại, mắt nhìn phía trước: “Tư Viễn Hãng trở về rồi, cô biết không?”
Đào Anh Thy nói thế nào? Nói biết, đây không phải là gián tiếp thừa nhận cô và Tư Viễn Hãng có liên hệ rồi sao? Nói không biết, trên thực tế lại là biết.
Tân Diễm My có thể tin tưởng vô tình gặp nhau chỉ là chuyện ngoài ý muốn sao…
“Đào Anh Thy, nói một câu cô không thích nghe, cô như vậy sẽ chỉ hại chết anh ta” Đào Anh Thy chẳng những không cảm thấy không vui, ngược lại lại bị hù cho sắc mặt cũng thay đổi. Giống như Tư Viễn Hảng thật sự sẽ xảy ra chuyện vậy! Đến mức đó sao…
*Không phải, tôi không có liên lạc với anh ấy, chỉ là khi ăn cơm với người nhà thì gặp phải anh ấy!” “Về sau tôi mới biết được anh ấy lại vì cô mà hộc máu, lâu lắm mới khỏe lại. Cô có thể tưởng tượng được nỗi đau trong quá trình anh ấy hồi phục lại không?”
Tân Diễm My hỏi.
Đào Anh Thy cảm thấy đó như là một thanh đao cảm vào ngực mình, bất ngờ không kịp chuẩn bị khiến sắc mặt cô trắng bệch, ánh mắt rủ xuống.
“Chị Tân Diễm My, hai ngày trước tôi chơi đu quay, bỗng nhớ lại trước kia khi chơi đu quay với Tư Viễn Hãng. Có lẽ, tôi và Tư Viễn Hằng giống như là đu quay, cho dù là truy đuổi, hay là chờ đợi, thì mãi mãi cũng không.
thể nào chạm đến… Chẳng lẽ, đây là lỗi của tôi sao?”