Nếu để cho Tư Hải Minh vừa có quyền thế lại tàn nhẫn, tâm ngoan thủ lạt kia biết được người phụ nữ của mình bị đưa đến quán bar, trong cơn tức giận có thể sẽ khiến ông ta biến mất ở đây hay không? Đào Anh Thy không ngờ tổng thanh tra lại thay đổi đột ngột, nhưng cô cũng không hỏi nhiều, gật đầu: “Được rồi!” Sau khi chào hỏi đồng nghiệp, cô đi về một mình.
Nơi đến là biệt thự của Đào Hải Trạch.
Nửa đêm canh ba, khu biệt thự trên núi hoàn toàn tĩnh lặng.
Cô đã biết mật mã, mặc dù nóng lòng muốn đến phòng làm việc nhưng thời gian vẫn còn sớm, chỉ có thể hành động vào lúc hai giờ.
Đào Anh Thy khi vê đến nhà một lát sau liền ngủ gật, lúc hai giờ cô bị đồng hồ báo thức đánh thức, rón rén đi vào phòng làm việc.
Bật máy tính, nhập mật khẩu và bắt đầu tìm kiếm video trong đó sau khi mở khóa, cô cũng không bỏ sót bất kỳ một phần mềm nào.
Trong khi mở phần mềm để tìm video, cô luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài.
Cho dù là hai giờ sáng nhưng cũng phải rất cảnh giác, tất cả là để phòng ngừa vạn nhất.
Tuy nhiên, khi Đào Anh Thy xem hết từng dữ liệu từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, cô cũng không thấy video của dì Hà.
Nếu có thì chẳng qua cũng chỉ là một số video quảng cáo của công ty.
Vất vả khổ cực vài ngày, vậy mà lại không có trong máy tính! Đào Anh Thy suy nghĩ lại cũng không thấy quá ngạc nhiên.
Việc quản lý và kinh doanh của Đào Hải Trạch trong công ty phải cùng Xa Huệ Anh minh bạch. Nếu ông ta lưu video trong máy tính, chẳng khác nào đợi Xa Huệ Anh tới xem hay sao? Một khi bị bà ta nhìn thấy, Đào Hải Trạch sẽ không có ngày lành tháng tốt gì.
Mật khẩu là để tránh người ngoài xâm nhập và video phải đề phòng Xa Huệ Anh! Nếu đã không có trong máy tính thì càng không thể có trong điện thoại di động.
Vậy, video được giấu ở đâu? Đang lúc Đào Anh Thy đang suy nghĩ miên man thì bên ngoài bỗng có tiếng bước chân vọng đến, có vẻ là đi về phòng làm việc.
Vẻ mặt của Đào Anh Thy thay đổi, cô vội vàng tắt máy, đóng lại.
Cửa phòng làm việc bị mở ra, Đào Hải Trạch bước vào, đóng cửa lại, xoay người đi về phía giá sách.
Đào Anh Thy đang núp ở góc trong cùng của giá sách, áp chặt người vào tường, sợ đến mức thở cũng không dám thở.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần cô, Đào Anh Thy càng gắt gao thu chặt thân thể vào trong góc, như muốn xuyên tường mà chui rai Chẳng lẽ Đào Hải Trạch biết rằng cô đang trốn ở đây? Ngay khi cô cảm thấy sẽ bị phát hiện, tiếng bước chân dừng lại, chỉ cách vị trí của Đào Anh Thy một khoảng.
Chỉ cần Đào Hải Trạch tiến thêm một chút nữa, ông có thể nhìn thấy người ngồi trong góc.
Bên tai Đào Anh Thy là tiếng Đào Hải Trạch lật sách, sau đó lại vang lên tiếng bước chân càng lúc càng xa cô.
Sau đó, từ chỗ ngồi truyền đến âm thanh, là Đào Hải Trạch ngồi xuống.
Đào Anh Thy không biết Đào Hải Trạch muốn làm gì, chẳng lẽ ông ta lại là người làm việc đến quên ăn quên ngủ? Tuy nhiên, cô có nghĩ cũng không ngờ rằng, một lát sau giọng nói của Đào Hải Trạch và dì Hà vang lên, điều này khiến Đào Anh Thy tái cả mặt.
Đó là video mà cô không tìm thấy! Trong máy tính? Làm sao có thể được? Cô đã tìm kiếm tất cả các file một cách cẩn thận lắm rồi! Âm thanh không lớn, nhưng trong màn đêm tĩnh mịch, dù nhỏ đến đâu cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Nghe tiếng hét thảm thiết của dì Hà, Đào Anh Thy đau đớn bịt tai lại.
Đào Hải Trạch ông ta thật ghê tởm, đêm khuya không ngủ lại tới đây xem video này! Hèn gì hành động lén lén lút lút! Dì Hà đã chết mà vẫn phải chịu những lời sỉ nhục như vậy, xuống mồ cũng không thể bình an!
Giữ lại video như vậy bên người để lấy ra xem, cuối cùng sẽ đem video đi xoá sao? Hoàn toàn không có khả năng! Khi Đào Anh Thy lại nghe thấy âm thanh vang lên một lần nữa, hận thù trong lòng không ngừng tăng lên.