Dù cô có tức giận, giãy dụa, cào cấu anh, thì bộ dáng cũng ngon miệng lạ thường.
Anh nhìn cứ hệt như đang đùa giỡn với con gái nhỏ của mình, ánh mắt tràn ngập cưng chiều.
“Tư Hải Minh!” Để Anh Thy rống lên. Tư Hải Minh hồi hồn lại, đè người lên.
“Anh làm gì… ưm!” Để Anh Thy hoảng hốt, hai mắt trừng to.
Anh lại dám nhưu vậy? Sao anh dám?
Có phải anh thấy tính cô dễ bị ăn hϊế͙p͙ lắm không?
Để Anh Thy vừa định cho mặt anh thì đầu cô nghĩ đến gì đó, ngón tay bèn xoay chiếc nhẫn.
Để anh ngất đi, rồi ngủ một mạch với cô!
Ngón tay cô âm thầm chuyển động chiếc nhẫn, đưa tay lên bịt kín cái mũi của Tư Hải Minh.
Biểu cảm của Để Anh Thy từ bình tĩnh đến không bình tĩnh, kinh ngạc bốn mắt nhìn nhau với Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh đưa tay lên, ngón tay mở ra, luồng vào trong tay cô, siết lại cùng nhau: “Để Anh Thy, đã quên nói với em mất, mấy thứ thuốc mê này không có tác dụng với anh”
“..” Đế Anh Thy không nói nên lời, vậy nên gây mê cũng vô dụng, mà thuốc mê cũng thế? Thôi xong!
“Ưm!” Cái miệng nhỏ của Để Anh Thy bị ngầm chiếm lấy, nụ hôn của Tư Hải Minh bắt đầu làm càn.
Nếu cứ hôn nữa, cô sẽ không còn sức mất! Cô sợ mình bất lực như thế, vì cô sẽ trở thành miếng thịt bò mặc Tư Hải Minh xâm lược!
Môi mỏng của Tư Hải Minh khẽ lui khỏi, hơi thở nặng nề trầm thấp: “Đừng lo, anh chỉ muốn hôn em thôi, không làm gì khác đâu.”
“Hôn cũng không được!” Để Anh Thy giận dữ đến mức muốn đánh chết anh! Sao thuốc lại vô dụng chứ?
“Anh Thy, đừng lộn xộn, nếu không em tự gánh lấy hậu quả nhé?” Con người của Tư Hải Minh đen như mực không tan được.
Cả người Để Anh Thy đang giãy dụa cứng đờ, cô không dám động đậy.
Giọng cô bắt đầu run lên: “Nếu, nếu anh dám động tôi, tôi… tôi…”
“Đừng sợ, để anh hôn một chút là xong ngay, đợi anh hài lòng rồi thôi.” Tư Hải Minh nói xong, môi mỏng lại đè ép xuống.
Lòng Để Anh Thy cứng lại, hô hấp dồn dập.
Cô không dám thừa nhận, cảm xúc mà nụ hôn của Tư Hải Minh mang lại thật sự quá mãnh liệt. Nơi nào bị anh hôn vào đều nóng lên khủng khϊế͙p͙, thậm chí cơn nóng đó bắt đầu tán loạn ra khắp nơi…
Đế Anh Thy không kìm lại được, bắt đầu giãy dụa: “Không!”
Tư Hải Minh buông cô ra, vẻ mặt Để Anh Thy dưới thân ửng đỏ, trong đôi mắt lấp loáng ánh nước. Khi thở dốc, ngực cô phập phồng lợi hại, quần áo vì giãy dụa mà đã xộc xệch, làm lộ ra da thịt trắng nõn…
Tư Hải Minh hít sâu một hơi, ngồi dậy từ trêи người cô: “Anh đi ra ngoài đây.”
Nói xong anh thu mắt lại, quay người đi rồi, mệt như chỉ trễ thêm mấy giây nữa thôi, anh sẽ nuốt mất người nằm trêи giường.
Một tiếng đóng cửa vang lên, cơ thể Để Anh Thy mềm xuống, tim đập vẫn còn vội vã.
Dưới trạng thái như vậy, cô nghĩ đến Tư Hải Minh mà sợ hãi.
Dù sao ở trêи máy bay, cô có kêu khóc thế nào cũng không có ai đến giúp đỡ cô.
May mà Tư Hải Minh buông cô ra.
Nhưng mà cô nên cảm ơn anh sao? Thật là buồn cười, vốn anh đã không nên chạm vào cô!
Nếu anh dám tiếp tục, chẳng sợ cô không phản kháng được, mà đáp máy bay xong cô cũng sẽ quay lại đảo Trân Châu!