Mục lục
Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô có thể xoay người bỏ đi trong ánh mắt ngấn lệ của sáu đứa bé sao?

Sau khi Tư Hải Minh xuống xe thì nói với sáu đứa bé: “Đi nào.”

Trực tiếp xem như không nhìn thấy Đào Anh Thy.

Ba đứa nhóc chạy theo Tư Hải Minh, ba đứa nhóc còn lại thì kéo Đào Anh Thy lên du thuyền.

Bởi vì để dễ lên du thuyền, ở giữa có một tấm phao.

Sáu đứa bé được Tư Hải Minh nhấc từng đứa lên trên du thuyên, sau cùng là Đào Anh Thy.

Cô tự nhận không cần ai giúp, nhưng mà đã đánh giá cao trình độ cân bằng của bản thân!

Vừa bước chân lên phao thì dưới nước loáng một cái khiến cả người cũng lung lay, dọa Đào Anh Thy hết cả hồn.

Một giây sau đó, cả người đã bị chặn ngang hông, an toàn nhào vào vòng tay vững chắc của Tư Hải Minh, cảm giác va chạm bất ngờ khiến trái tim như là bị va phải.

Hơi thở quen thuộc khiến tinh thần Đào Anh Thy hoảng hốt, hơi thở cũng nghẹn lại.

Đã vài ngày rồi không tiếp xúc với Tư Hải Minh, còn ở khoảng cách gân như vậy nữ… Cảm nhận được nhiệt độ cực nóng trên người anh, nhịp tim mạnh mẽ, vòng tay khỏe khoản, bị sức ép mạnh mẽ bao trùm khiến cô căng thẳng…

Sai khi Đào Anh Thy phản ứng lại thì bỗng đẩy anh: “Anh đừng đụng vào tôi!”

Nhưng mà sự cứng nhắc của Tư Hải Minh lại khiến cô lùi lại.

Nhưng mà cái hành động như là bản năng này lại khiến cô hốt hoảng.

Tiêu rồi! Phản ứng như vậy có lố quá không!

Trong lúc cô còn đang cố gắng che giấu phản ứng của mình, một giây sau, cổ tay căng lên, cả người lại bị kéo qua đụng vào lông ngực của Tư Hải Minh.

Còn mạnh hơn lần đầu tiên!

Đào Anh Thy cảm giác như là tim trong lồng ngực mình thật sự sắp bay ra ngoài, căng thẳng và lo lắng đang ập vào cô.

Giọng nói trâm thấp đáng sợ của Tư Hải Minh vang lên: “Bị Tư Viễn Hằng chạm vào nên không muốn cho tôi chạm vào nữa sao?”

Sức nắm trên cổ tay ngày càng mạnh theo cơn giận của Tư Hải Minh.

Thân thể của Đào Anh Thy run lên cầm cập.

Anh vẫn xem camera… Anh thực sự vẫn xem camera…

Anh đã xem camera nhưng mà chưa từng xuất hiện trước mặt cô, chưa lóc xương cô?

“Anh nói lung tung gì vậy? Xin anh đừng nói khó nghe như vậy!” Đào Anh Thy tức đến mức mặt đỏ lên.

Đang lúc hai người năm năm kéo kéo.

Một giọng nói em bé vang lên: “Ba với mẹ, hai người đang cãi nhau sao?”

Đào Anh Thy cúi đầu, nhìn thấy dưới chân có sáu đứa con nhỏ đang ngây thơ nhìn cô và Tư Hải Minh.

Bảo My hỏi: “Chà, lần nào cũng vậy. Mẹ làm cho ba nổi giận. Ba lại sẽ muốn cắn miệng của mẹ: “Không phải như vậy, Bảo My con đừng nói lung tung!” Đối mặt với những ánh mắt ngây thơ vô tội mở to của sáu đứa nhóc, Đào Anh Thy quay mặt đi chỗ khác, muốn nhảy xuống biển luôn cho rồi.

Muốn giẳng tay của mình ra nhưng mà Tư Hải Minh lại không thả ra, sức giữ lòng bàn tay cứ như là xích sắt vậy. Đào Anh Thy yên lặng trừng anh.

Bỗng nhiên Tư Hải Minh bế cô lên theo kiểu công chúa.

Đào Anh Thy hoảng sợ theo bản năng ôm lấy bờ vai rộng của anh, sắc mặt ngại ngùng bỗng hơi ửng đỏ: “Anh… Anh làm gì vậy? Tôi sẽ tự đi!”

“Muốn nhảy xuống?”

Đào Anh Thy nhíu đôi chân mày thanh lệ, mắc.

mớ gì đến anh? Sau đó lại hơi ảo não. Đây là lần đầu tiên cô lên du thuyền, chưa quen nên có vài động tác sơ sót cũng là điều bình thường mà!

Hơn nữa hai người cũng đang cãi nhau.

Cái tính cách nắng mưa thất thường này của anh đúng là không thể nào đoán trước được!

Du thuyền khổng lồ có vài tầng, không chỉ lớn mà còn trang trí vô cùng xa hoa khiến người bình thường như Đào Anh Thy nhìn ngẩn người.

Trong lòng lại thầm oán đúng là lạc thú của người có tiền có khác! Đúng vậy! Nếu không tiêu xài kiểu này thì tiền để đâu cho hết.

Sáu đứa nhóc không biết tốt xấu, dù sao cũng chỉ biết là chơi rất vui, chạy trước chạy sau, chạy lên chạy xuống một cách vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK