Cũng may bữa ăn có bọn nhỏ ở đây nên từ lúc bắt đầu ăn cũng không cảm thấy khó nuốt, ngược lại người bên ngoài nhìn vào thì thấy vui vẻ ấm áp
Cục diện như vậy Tư Hải Minh cho dù là bối cảnh nào cũng vui vẻ mà chịu đựng
Lại nói có bọn trẻ nên anh cùng Đế Anh Thy cũng không có sự cãi cọ. Coi như không có, như thế mà nhìn nàng trước mặt đều thỏa mãn
Ăn cơm xong trở về, nơi về chính là căn hộ của Đế Anh Thy
Nhìn sảnh của chung cứ và thang máy thì có vẻ chật chội, anh em Đế gia mỗi lần đến đều cố gắng kìm nén
Lần đầu thì các anh hiểu rõ cuộc sống trước kia của em gái cưng, nội tâm đều rất đau lòng
Sao lại có thể ở lại phòng với giường này? Vậy mà còn gặp Tư Hải Minh thật sự là khiến cho lòng càng thêm bực
Cho nên lúc tiến đến thang máy Đế Hạo Thiên kéo Tư Hải Minh lại nhìn vào trong thang máy mà nói “Chúng ta đi chuyến sau, đợi lát nữa!” Nói xong nhìn vào bọn nhỏ mà phất tay
Sau khi cửa thang máy đóng lại Đế Hạo Thiên đi thẳng vào vấn đề “Cậu cũng không cần đi lên. Ra biển, chụp hình, ăn cơm chiều đã đủ rồi, người có tội không có tư cách thể hiện lòng tham không đáy”
“Tôi thật lòng muốn chăm sóc cô ấy” Tư Hải Minh nói
“Cậu muốn? Chúng ta là Đế gia là người không bao giờ thiếu sự bảo vệ dành cho Anh Thy, còn như cậu nhiều nhất cũng chỉ là Ba của sáu đứa nhỏ, cái khác đều không liên quan. Cậu cần phải thức tỉnh lại, cái gì tốt thì làm” Cửa thang máy mở ra Đế Hạo Thiên đi vào dáng vẻ oai vệ
Ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại, một cái tay chặn ở giữa cửa ‘bang’ một cái lại mở ra
Đế Hạo Thiên lạnh lùng nhìn anh hết sức tức giận
“Ban đêm muốn đi sao?” Tư Hải Minh thản nhiên tự nhiên bước vào, đứng song song cùng với anh hai, đưa tay nhấn nút đóng cửa của thang máy, cửa chậm rãi đóng lại
“Tôi vừa mới nói xong cậu không nghe thấy?” Đế Hạo Thiên xiết chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn thẳng vào Tư Hải Minh
“Nghe được rõ ràng. Chỉ là ban đêm các anh muốn rời khỏi thì con sẽ ngủ một mình trong căn hộ sao? Tư Hải Minh sắc mặt không đổi “Tôi không yên tâm con, cho nên muốn đi theo. Có lẽ anh cảm thấy đã có bảo vệ nhưng người làm cha thì sao có thể để cho người khác thay thế?”
Đế Hạo Thiên đè ép cảm xúc ngang ngược, trước kia chỉ cần ai dám chọc anh thì mộ cỏ đã mọc thành đại thụ, thế mà Tư Hải Minh khiêu khích không phải là lần đầu!
“Sẽ vì con mà cân nhắc, Anh Thy lúc bị cậu ngược đãi sao cậu không nghĩ tới con cần mẹ?”
Tư Hải Minh trái tim co rút, thu hồi ánh mắt. Đào Anh Thy là quá khứ trong lòng anh vĩnh viễn khiến anh đau đớn…
“Tôi đã cùng nói chuyện với Thy, tất cả đều vì con” Giọng khàn mở miệng
“hừ, đổi chiến lược rồi? Nói, thống nhất cái gì?” Đế Hạo Thiên nhíu mày
“Con muốn gặp cô ấy hoặc là cô ấy đến Kinh Đô hoặc là…tôi mang con đi đảo Trân Châu gặp nàng”
“Ý của cậu là cậu muốn lên đảo Trân Châu?” Đế Hạo Thiên âm thanh mãnh liệt
“Thy đồng ý”
Đế Hạo Thiên cố gắng chịu đựng mà không tung quyền
“Tư Hải Minh, cậu nghĩ rằng chúng tôi không biết tâm tư của cậu sao?”
“Các anh đều biết, Thy cũng biết. Nhưng là hiện tại có bọn trẻ không thể không tiếp nhận”
Đế Hạo Thiên từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay chưa từng tức giận như thế này! Chuyện này mà anh còn dám phách lối sao?
“Về sau nếu tôi còn làm điều không đúng lấy cái chết tạ tội”