Lúc trước không phải là anh không cho phép sao? Tư Hải Minh đế cho cô được gặp mấy đứa nhóc cũng đã là tốt lắm rồi, không phải sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Nam bồng lộ ra từ trong chén, bên trên còn dính mấy hột cơm: “Có thể ngủ cùng với mẹ sao?” Bảo Vỹ: “Còn có ba nữa!” Bảo Long: “Cùng nhau đi ngủ!” Bảo My: “Ngủ…” Báo Hán: “Mẹ ơi, có thể ngủ cùng với ba nữa đúng không?” Hai mắt Bảo An sáng lấp lánh nhìn về phía Đào Anh Thy, chờ đợi cô đồng ý.
Đào Anh Thy bị đám nhóc hỏi vậy thì ứa cả mồ hỏi, vì sao lại hỏi cô vấn đề này chứ…? Hơn nữa ngủ chung hay gì đó nghe rất là mất tự nhiên.
“Giường nhỏ quá, không ngủ được nhiều người như vậy đâu” Đào Anh Thy cười cười tìm lý do.
Sáu đứa trẻ có vẻ thất vọng, ăn cơm cũng không còn thấy ngon như lúc đầu nữa…
“Có thể nắm chặt một chút” Tư Hải Minh mở miệng.
“.,” Đào Anh Thy mím môi.
Tại sao anh lại đồng ý vậy? Cô có thể từ chối được không? Nhìn ánh mắt của sáu đứa trẻ lại một lần nữa sáng lên như sao, cô thật sự nói không nên lời.
Mấy món ăn thừa ở trên bàn đều đã bị nhân viên phục vụ ở bên ngoài mang đi, dọn dẹp lại cho sạch sẽ. Đào Anh Thy ăn no xong thì ngồi ở trên tấm ván xốp, đến cả nhúc nhích thôi cũng lười.
Trước mặt cô, sáu đứa trẻ đi chân trần, chạy nhảy vui đùa trên tấm ván xốp, chạy tới chạy lui, khiến cho nội tâm cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Từ khi Tư Hải Minh mang mấy đứa trẻ đi, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy như thế. Mà tại sao Tư Hải Minh lại bỗng nhiên tốt như vậy? Rốt cuộc là anh ta muốn cái gì ở đây? Đào Anh Thy vừa quay sang, lập tức nhìn thấy Tư Hải Minh đang đứng ở trên ban công nghe điện thoại.
Không biết là điện thoại do ai gợi đến. Anh đưa lưng về phía này, một bóng lưng cao lớn ngạo nghề, nửa tối nửa sáng, cảm giác có chút không mấy chân thật.
Quả thực mà nói, Tư Hải Minh nghe điện thoại, toàn bộ từ đầu đến cuối chỉ nói ba chữ “Có chuyện gì”, còn về sau đều là im lặng.
“Không cần để ý đến ông ta” Cuối cùng là nói một câu như vậy, rồi lập tức cúp máy, quay người lại.
Đào Anh Thy vội vàng thu ánh mắt lại, nhìn về phía sáu đứa trẻ. Ánh mắt của Tư Hải Minh khóa chặt trên người của Đào Anh Thy, con mắt màu đen của anh hơi híp lại, sâu như màn đêm.
Đào Anh Thy thầm nghĩ, Tư Hải Minh nói không cần để ý đến ai cơ? Cô đứng dậy, đi ra ngoài ban công: “Anh thật sự muốn ngủ ở đây à?” “Không thể sao?” “Anh cũng đâu phải là không nhìn ra, bất tiện lắm ”
“Bất tiện chỗ nào?” Đào Anh Thy trừng mắt nhìn anh, bất tiện chỗ nào còn cần cô nói sao? “Gô đi nói với bọn trẻ đi”
*..” Đào Anh Thy nhíu mày, đây là chuyện của anh mà tại sao lại bắt cô đi nói? Cố ý đây mà! “Anh cứ nói là anh vừa mới trả lời điện thoại, có chuyện cần xử lý, không phải là được rồi à?” “Cô thường xuyên nói dõi mấy đứa như vậy sao?” Đào Anh Thy liếc nhìn sang bên cạnh, mấp máy môi nói: “Tôi làm vậy cũng chỉ là do bất đắc dĩ thôi…
Đôi mắt màu đen sâu thẳm của Tư Hải Minh lại chăm chăm nhìn cô.
“Được rồi, anh muốn thì cứ ở lại đi!” Đào Anh Thy quay người rời đi, nhưng chỉ vừa mới đi được hai bước thì đã nhớ ra một chuyện, quay đầu nói: ˆA… đúng rồi, trước kia bọn trẻ tắm rửa đều có dì Hà giúp, bây giờ anh có thế giúp bọn trẻ tắm rửa không?” Tư Hải Minh không nói một lời.
Sáu đứa trẻ lúc tầm đều phải chia ra, con trai và con gái.
Đào Anh Thy đem Bảo My, Bảo Vỹ và Bảo Hân đi tắm xong rồi thì đặt hai đứa trẻ ở trên giường, cởi khăn và lau tóc cho bọn chúng.
Hai khuôn mặt phúng phính đều vì mới tắm xong mà hồng lên, rất chỉ là mềm mại.
Xong cho ba đứa, cô lập tức nghĩ đến ba đứa còn lại. Đây rõ ràng là lần đầu tiên Tư Hải Minh tắm rửa cho con, không biết sẽ thành cái dạng gì? Chắc sẽ không loạn hết cả lên đâu nhỉ? Cô đi đến phòng tắm, mở cửa ra.
Đào Anh Thy thò đầu vào trong nhìn thử.
Cô thấy Tư Hải Minh đang xối nước rửa sạch mái tóc dính đầy xà bông của ba đứa trẻ, ngoại trừ quần áo trên người ướt nhẹp, trông có vẻ chật vật thì mặt khác nhìn qua đều không thấy có vẩn đề gì lớn.
Đào Anh Thy bèn buông lòng chân mày, quay người trở về phòng.
Sau đó, cô nhẹ nhàng nắm xuống giường, nằm sát lại bên cạnh Bảo My, Bảo Hân và Bảo Vỹ, hoàn toàn không có ý định đi ra giúp đỡ.