Ngay lúc cô đang thấy chóng mặt, một giọng nói trâm thấp như cầm từ trên đầu cô truyền xuống: “Tôi dẫn em đi ngủ trưa”
Đế Anh Thy quay sang, nâng mắt nhìn lên, rơi vào trong con ngươi như hố đen, thoáng cái ý thức như bị hút vào trong đó.
Trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Tư Hải Minh ôm kiểu công chúa.
“Anh…”
Tư Hải Minh nhìn gương mặt ửng hồng do say rượu của cô, nhịn không được hôn lên trán của cô, môi mỏng lưu luyến dán vào da thịt mịn màng của cô, nói: “Đừng sợ, chỉ dẫn em đi ngủ thôi”
Vẻ mặt của Đế Anh Thy mông lung, cảm thấy trên trán có cảm giác ấm áp.
Đâu óc trì trệ nghĩ, nhân cách của anh thật phức tạp dường như mạnh mẽ bá đạo có khi thì lại dịu dàng.
Tư Hải Minh nhẹ nhàng đặt Để Anh Thy lên trên giường.
“Ưm..” Đầu của Đế Anh Thy choáng váng mơ hồ, nhắm mắt lại, ngón tay chống lên vị trí của huyệt Thái Dương. Tiếp sau đó, một bàn tay khác thay thế ngón tay của cô, giúp cô xoa ấn với mức độ vừa phải.
Đế Anh Thy mở mắt to ra một cái, con ngươi xinh đẹp lấp lánh mà mờ mịt, nhìn người đàn ông phía trên. Thầm nghĩ, người đàn ông này thật là đẹp trai. Khẽ cười một cách mơ màng, giơ tay lên chạm vào gương mặt kia.
Tư Hải Minh không đợi cô chạm vào, đã tự động đưa mặt đến, cho đến khi cảm nhận được cảm xúc từ đầu ngón tay phấn hồng, khiến trong lòng anh rung động không thôi. Nhìn người dưới thân bằng ánh mắt chiếm hữu.
Đế Anh Thy nghĩ, vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này sẽ ăn thịt người, khiến tim cô đập rộn lên, khiến cô xấu hổ.
Trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ, nhẹ nhàng bị hôn lên, hơi thở cực nóng phun ra khiến cho lòng bàn tay của cô thấy ngứa.
Tư Hải Minh lấy mặt cọ vào trong lòng bàn tay của cô, hôn lên đầu ngón tay của cô, dường như là đang cung phụng bảo vật của anh, quyến luyến không muốn rời xa.
Đế Anh Thy thẹn thùng thu tay trở về, đỏ mặt nhắm mắt lại.
Cơn say từ rượu do Tân Hành Chi ủ luôn tác dụng chậm khiến người ta không kịp chuẩn bị, đầu óc choáng váng mơ hồ, rất muốn ngủ.
Tư Hải Minh bị mê hoặc bởi gương mặt này của cô, cảm nhận sự tinh tế trên mặt, cô hít thở đều đều, nhiệt độ chân thật của cô. Đều là nguyên nhân khiến cho hốc mắt anh ửng đỏ.
Chỉ có lúc này, anh mới có thể bộc lộ tình cảm chân thành từ trong lòng ra ngoài.
Vẫn còn may, em không có bị thiêu cháy, trở lại bên cạnh anh, mới khiến anh có động lực tiếp tục sống.
Nước mắt sáng long lanh rơi xuống gương mặt trắng nõn, tay của anh lại luống cuống run rẩy nhẹ nhàng lau đi. Vươn tay ôm chặt Đế Anh Thy vào trong lòng, vừa cẩn thận lại vừa tha thiết.
Tất cả những thứ này đã không còn là cái ôm trong mộng nhưng tỉnh lại là sự trống vắng như trước kia nữa, mà thật sự tồn tại.
Đến buổi chiều, một mình cậu cả nhà họ Đế trở về lâu đài.
Xe thương vụ cao cấp màu đen lái vào trong lâu đài, mở cánh cửa như lưỡi đao, chân dài của Đế Hoàng Minh bước ra, trực tiếp đi vào trong đại sảnh.
Vừa vào trong nữ quản gia đã đi đến: “Cậu cả, cô chủ đã ra ngoài”
Đế Hoàng Minh không nói gì mà đi lên trên lầu, bước vào trong phòng của Đế Anh Thy.
Anh ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, vì vậy mới quay trở về trên giữa đường đi bàn chuyện làm ăn Đi vào trong phòng của Đế Anh Thy, không một tiếng động, âm lượng cũng không có biến động chút nào vì sự tồn tại của Đế Hoàng Minh.
Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ. Liếc nhìn vào trong phòng để quần áo hơn nghìn mét cũng gọn gàng ngăn nắp.
Thậm chí Đế Hoàng Minh còn đi vào trong phòng tắm. Khăn lau mặt treo ở bên cạnh không được ngay ngắn cho lắm. Gọi điện thoại cho nữ quản gia vào trong này.
Nữ quản gia đi vào trong cũng không cần đợi dặn dò đã đi kiểm tra độ sạch sẽ trong phòng tắm trước.
Thấy một bên của khăn lông rủ xuống dài hơn bên kia, nên vội vàng đeo bao tay dùng một lần lên chỉnh khăn lông ngay ngắn lại rồi mới đi ra ngoài.
Cậu cả họ Đế có bệnh sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng, lại càng nghiêm khắc đến gần như vặn vẹo đối với tất cả công việc. Nhất là trong phòng của cô chủ, không thể có chút lộn xộn nào.