Đào Anh Thy vội vàng kéo Bảo Long lại, bản thân cũng đã xuống giường.
“Mấy đứa ngủ trước đi, mẹ đi ra đây một chút.” Đào Anh Thy cũng không biết là mình có thể quay lại hay không, cứ an ủi sáu nhóc con vậy trước đã.
Sáu nhóc con ngoan ngoãn nằm xuống, chờ Đào Anh Thy đắp chăn cho chúng.
“Mẹ, con chờ mẹ với ba” Bảo Vỹ.
“Mẹ, con và mẹ, và ba, tắm tắm” Bảo Nam nói.
“Cùng tắm” Bảo Long.
“Cùng nhau…” Bảo My.
“Được không mẹ?” Gương mặt nhỏ nhắn của Bảo Hân đầy chờ mong.
“A… Bảo An vui đến mức gương mặt nhỏ phình to.
Đào Anh Thy bị sự đáng yêu của bọn nhóc chọc cười: “Không được đâu, tắm thì phải tắm một mình”
“Có thể tắm chung với ba và mẹ” Bảo Nam không phục: “Con cũng tắm cùng mẹ được.” Đào Anh Thy toát mồ hôi, chuyện này cũng cần cạnh tranh sao?
Sau khi xử lý sáu nhóc con xong thì Đào Anh Thy đi ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng thì sự bình tĩnh trên mặt Đào Anh Thy đã không còn.
“Cô chủ Đào, tôi đưa cô đi”
Đào Anh Thy quay sang nhìn Bào Điển, Bào Điển theo bản năng rũ mắt, có vẻ như là không dám đối diện với cô.
Tại sao chứ? Trước đây Bào Điển đâu có như vậy…
Khiến cho trong lòng cô càng căng thẳng hơn.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì chứ?
Cô biết là Bào Điển biết nhưng mà ông không nói.
Không phải là muốn giấu, chỉ sợ là quá đáng sợ nên không biết mở miệng thế nào…
Đi theo Bào Điển xuống lầu, không đến phòng làm việc, trong phòng khách cũng không thấy Tư Hải Minh đâu.
Trực tiếp đi ra ngoài.
Cũng không hề ngôi xe đi ra khỏi Minh Uyển.
Nếu như là Tư Hải Minh gọi cô thì Tư Hải Minh đâu?
Dọc theo con đường nhỏ đi đến khu rừng cây phía sau, liếc nhìn lại, đèn đường cứ như là dẫn cô xuống địa ngục.
Làm cho Đào Anh Thy sợ đến nỗi muốn xoay người bỏ chạy.
Không phải Tư Hải Minh đưa cô đi chôn sống chứ?
Đào Anh Thy không khỏi dựng hết tóc gáy lên.
Nhìn thấy cảnh vật chìm trong bóng đêm, Lý Ba quỳ trên mặt đất khiến bước chân của Đào Anh Thy hơi khựng lại.
Tim đập đến mức muốn nhảy ra khỏi lông ngực.
Đứng bên cạnh đó là vệ sĩ, còn có Tư Hải Minh đang từ cao nhìn xuống trước mặt Lý Ba.
Đào Anh Thy không thể chịu nổi ánh mắt kia, nhanh chóng nhìn về nơi khác.
Tại sao Lý Ba lại quỳ ở đó?
Mọi chuyện bại lộ rồi sao?
Chuyện cô ăn đồ ngọt với Tư Viễn Hằng đã bị Lý Ba nói ra?
Sau Tư Hải Minh lại nghi ngờ Lý Ba?
Hay là… Tư Hải Minh đã đi điều tra cửa hàng đồ ngọt.
Cửa hàng đó không có camera, sao anh ta lại nhận ra vấn đề.
Đúng là dù giấu kiểu gì cũng không thể nào qua mắt được Tư Hải Minh…
Trong đầu cô nhanh chóng nghĩ ra cách phản ứng, càng nghĩ lại càng rối…
“Sao lại đứng bất động ở đó?” Tư Hải Minh mở miệng, giọng nói trầm thấp có vẻ uy hiếp vang lên giữa đêm đen có vẻ rất đáng sợ.
Đào Anh Thy đang ngẩn ra bị giật mình, cô bước tiếp, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc đến gần, cả người Đào Anh Thy run lên một cái, cô nhìn thấy một cái hố cách Lý Ba không xa.
Muốn làm gì vậy chứ? Chôn cô? Hay là chôn Lý Ba?
Dù là ai thì cũng khiến cô hoảng sợ, cả người run lên.
“Làm việc không tốt, cũng không cần giữ lại.”
Tư Hải Minh tàn nhẫn nói.