Người tới truyền đạt tin tức vẫn là Trần ma ma đến truyền lời lần trước
Vẻ mặt Trần ma ma lo lắng mà nói: "Bát tiểu thư sau một hồi bệnh nặng, thân thể vô cùng suy yếu, lúc sau lại nhiễm thêm bệnh lạ, nhận không ra người, phu nhân cảm thấy trong kinh này quá mức náo nhiệt, không thích hợp dưỡng bệnh, không bằng đưa nàng đến thôn trang ở nông thôn tĩnh dưỡng. Chỗ đó an tĩnh, không có người quấy rầy, thực thích hợp dưỡng bệnh, chỉ hy vọng Bát tiểu thư có thể mau chóng khỏe lên."
Sau khi Hoắc Thù nghe xong, hiểu rõ cái gọi là "trong kinh quá mức náo nhiệt" là có ý gì, hùa theo tỏ vẻ đau đớn kịch liệt, hy vọng Bát muội nhanh chóng dưỡng tốt thân thể.
Trần ma ma nhìn nàng một cái, hiểu rõ vị thất tiểu thư này là người nhạy bén, lại nói: "Bát tiểu thư trong lòng rất nhớ Thất tiểu thư, nói chờ sau khi bệnh của nàng tốt lên, lại trở về tiếp tục tình cảm tỷ muội với người, mong Thất tiểu thư đừng lo lắng."
Hoắc Thù cười nói: "Tất nhiên là như thế, ngươi nói với Bát muội, bảo nàng dưỡng bệnh cho tốt, chuyện lúc trước ta đã đáp ứng nàng, vẫn luôn được tính"
Trần ma ma lại khách khí nói vài tiếng, mới cáo từ rời đi.
Hoắc Thù gọi người chuẩn bị chút dược liệu cùng tổ yến dưỡng thân linh tinh để Trần ma ma mang về.
Buổi tối, khi Nhiếp Ngật trở về, Hoắc Thù liền nói với hắn việc này.
Nhiếp Ngật nghe xong, biết Tĩnh An Hầu phu nhân đã hiểu rõ mình cần làm như thế nào, hiện tại đã bắt đầu hành động. Không thể nghi ngờ, làm một người mẫu thân, Tĩnh An Hầu phu nhân muốn che chở cho nữ nhi của mình, cho dù tình huống có không tốt đến đâu, cũng không tính đẩy nữ nhi vào hố lửa Vĩnh Quận Vương phủ
Hiện giờ Tĩnh An Hầu phu nhân đã đưa nữ nhi nhiễm bệnh lạ ra khỏi phủ dưỡng bệnh, đây chỉ là khúc mở đầu, chỉ cần nhìn xem nàng sẽ làm gì tiếp theo. Mà việc lấy nhiễm bệnh lạ làm cái cớ này, nếu hành động thoả đáng, phỏng chừng Vĩnh Quận Vương phủ bên kia cũng không dám nói cái gì.
Bất quá loại chuyện này xác thật chỉ có thể từ từ mưu tính, cũng không thể nóng vội, đặc biệt là nếu Tĩnh An Hầu phu nhân không muốn để nữ nhi bất đắc dĩ giả chết bệnh nhằm tránh được hôn sự này, thì trước hết cần phải ổn định tình hình
May mắn, Vĩnh Quận Vương thế tử cần giữ một năm tang thê, còn một năm thời gian để chuẩn bị, ngược lại cũng không cần quá sốt ruột.
"Aiz, có phải đại bá mẫu cũng không tính để Bát muội gả qua đó đúng không?" Hoắc Thù tiến đến trước mặt hắn dò hỏi.
Nhiếp Ngật ôm lấy vai nàng, nhẹ giọng nói: "Chắc vậy"
Hoắc Thù nhịn không được cao hứng cười rộ lên, vẻ mặt yên tâm, "Vậy thật đúng là quá tốt rồi, Bát muội vốn đã đủ khó chịu, nếu còn phải gả qua đó, nàng nhất định sẽ sống không bằng chết, còn không bằng chết sớm cho xong"
Tuy rằng không biết đại bá mẫu sắp sửa chuẩn bị làm cái gì, nhưng Hoắc Thù cảm thấy, Hoắc Nghiên đã trải qua những việc này, ngay cả chết còn không sợ, thì còn sợ cái gì? Về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, ở trong lòng nàng, đều sẽ tốt hơn so với việc gả cho tỷ phu ruột thịt
Nghĩ đến đây, Hoắc Thù nhẹ giọng nói: "Hy vọng Bát muội nhanh chóng bước ra khỏi cái hố sâu này, đời người còn dài, trên đời còn có nhiều phong cảnh tốt đẹp như vậy, còn có nhiều người quan tâm nàng như vậy, nàng hẳn phải sống cho tốt, nhìn những phong cảnh đó nhiều một chút, mới không uổng phí một kiếp nhân sinh này"
Nhiếp Ngật nghe được lời này, cúi đầu nhìn tiểu cô nương đôi mắt sáng ngời, trong lòng thấu hiểu
Đến tận bây giờ, Hoắc Thù hoàn toàn có thể yên lòng.
Khi đã yên tâm, Hoắc thất cô nương bắt đầu công việc chuẩn bị cho Tết Đoan Ngọ
Đây là Tết Đoan Ngọ đầu tiên sau khi nàng cùng Nhiếp Ngật thành thân, hơn nữa còn xem như tiệc tân hôn vậy, cho nên Hoắc Thù tự mình làm cho Nhiếp Ngật một cái túi thơm, bỏ vào bên trong chu sa, hùng hoàng, các loại dược hương, sau đó tự mình đeo nó vào bên hông Nhiếp Ngật
Hôm nay Nhiếp Ngật mặc một bộ y phục lụa tơ tằm màu xanh ngọc, mặt như quan ngọc, thân tựa ngọc thụ, khí phái đoan chính, cử chỉ điềm tĩnh, giơ tay nhấc chân đều lộ ra tinh thần phấn chấn của nam tử trẻ tuổi đặc có, thong thả ung dung đứng ở chỗ đó, nghiễm nhiên trở thành một vị thần tiên công tử
Nha hoàn xung quanh nhìn thấy mặt đều ửng đỏ.
Hoắc Thù nhìn nhìn, phát hiện người này một thân quý khí lẫm lẫm, ngay cả đồ án trên y phục cũng đều cực kỳ tinh tế, duy nhất chỉ có túi thơm kia là thô ráp, cái này làm cho nàng có chút ngượng ngùng.
Nhiếp Ngật phát hiện thấy thần sắc nàng không đúng lắm, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn nàng, ta rất thích."
"Thật không?" Hoắc Thù rất tự biết khả năng của mình, biết mình cũng không am hiểu việc may vá, "Nếu không, đổi lại túi thơm do Châm tuyến phòng trong phủ làm vậy"
"Không cần, như vậy là tốt lắm rồi" Nhiếp Ngật tiến lên kéo tay nàng, quen tay vỗ về vết chai trong lòng bàn tay nàng, nói: "Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, một chút nữa chúng ta tiến cung đi thăm cữu cữu."
Hoắc Thù nghe xong, trong lòng có chút kinh ngạc vì ngày này mà Nhiếp Ngật cũng không quên hoàng đế, ngoài mặt lại gật đầu đáp ứng.
Sau khi hai vợ chồng sửa soạn cho mình xong, nhìn thời gian không sai biệt lắm, liền đến chính viện thỉnh an phu thê lão Vệ Quốc Công
Người nhị phòng cùng tam phòng cũng đều lại đây.
Khó có khi được ăn tết, phu thê lão Vệ Quốc Công cũng là dậy từ sớm, nhìn đến mấy phòng con cháu đều tụ tập đầy đủ, hai vợ chồng đều là cực kỳ cao hứng.
Người nhiều náo nhiệt, Nhiếp lão phu nhân nhìn một đám con cháu , dường như cũng lên tinh thần rất nhiều.
Cô dâu mới Hoắc Thù ngồi ở một bên, tiếp theo liền thấy mấy cô nương trong phủ đều đi qua tới.
Nhiếp Tuệ nhị phòng ngồi ở trước mặt Hoắc Thù, thẹn thùng nói: "Đại tẩu, nghe nói hôm nay ở Bích Ba hồ có đua thuyền rồng, trên bờ hồ còn có rất nhiều xiếc ảo thuật, vô cùng náo nhiệt đó, tẩu cùng đại ca có đi xem đua thuyền rồng không?"
Hoắc Thù hỏi: "Khi nào đua thuyền rồng?"
"Buổi sáng cùng buổi chiều đều có" Nhiếp Tuệ trả lời
Hoắc Thù nghe xong, liền nói: "Buổi sáng không rảnh đi, buổi chiều nếu là trở về sớm, hẳn có thể sẽ đi"
Nhiếp Tuệ nghe xong, cho rằng một chút nữa nàng muốn cùng đại đường ca về nhà mẹ đẻ, liền nói: "Vậy buổi chiều chúng ta cùng đi xem đua thuyền rồng."
"Được thôi"
Thấy Hoắc Thù đáp đến thống khoái, hai chị em Nhiếp Từ tam phòng cũng cao hứng nói đến lúc đó cũng muốn đi cùng bọn họ
Thời gian Hoắc Thù gả đến Vệ Quốc Công phủ cũng không dài, hơn nữa mới vừa thành thân không lâu, Hoắc Đình liền qua đời, vội vàng lo lắng việc này, thế cho nên nàng cũng không có bao nhiêu thời gian tiếp xúc cùng người nhị phòng và tam phòng, nhiều nhất cũng chỉ là gặp gỡ ở chính viện khi qua thỉnh an vài lần, vì vậy đối với người nhị phòng cùng tam phòng Vệ Quốc Công phủ đều không quen thuộc, cũng không rõ lắm mấy cô nương nhị phòng và tam phòng có tính cách gì
Ngồi bên cạnh nàng tương đối gần đều là đích nữ của hai phòng, Nhiếp Tuệ nhị phòng cùng Nhiếp Từ, Nhiếp Du của tam phòng, trong phủ quốc công chỉ có một thứ nữ duy nhất đó chính là đại cô nương Nhiếp Tư của nhị phòng. Có thể là vì ngại với thân phận con thiếp thất, cho nên Nhiếp Tư trước mặt người khác tương đối trầm mặc, cho đến sau này, Hoắc Thù mới từ trong các nha hoàn bên Lạp Nhã biết được, nhị thúc Nhiếp Tu Tề rất yêu thương thứ nữ này, đích nữ Nhiếp Tuệ vì tính cách tương đối mềm yếu thẹn thùng, vì vậy ở nhị phòng cũng không được sủng ái đến như vậy
Lúc này Nhiếp Tư ngồi ở bên cạnh, nhìn các tỷ muội ngồi vây quanh bên cạnh vị đại tẩu Hoắc Thù này nói chuyện, cũng không dễ dàng góp tiếng
Nhiếp lão phu nhân nói chuyện cùng hai tức phụ một lát, ánh mắt liền chuyển tới mấy đứa cháu gái ngồi bên đó, thấy bộ dạng các cháu gái cao hứng nói chuyện cùng Hoắc Thù, trong lòng bà cũng cao hứng, ánh mắt nhịn không được rơi xuống trên bụng cháu dâu
Tam thái thái là người lanh lợi, vừa thấy liền hiểu được ý lão phu nhân, che miệng cười nói: "Hiện giờ Thế Cẩn rốt cuộc cũng cưới vợ, nghe nói hai vợ chồng son rất ân ái, nói vậy chắc không lâu liền có tin tức tốt rồi"
Lời này Nhiếp lão phu nhân thích nghe, bất quá bà cũng không phải là người hà khắc, ngoài miệng nói: "Bọn chúng vừa mới thành thân, việc này không vội"
Nhị thái thái là người cá tính tình ôn hòa, một lòng muốn giao hảo tốt cùng thế tử phu nhân đại phòng, lúc này tự nhiên muốn phụ họa mẫu thân, bán cho Hoắc Thù một cái nhân tình
Tam thái thái thấy mẹ chồng nàng dâu hai người nói đến hoà thuận vui vẻ, ngược lại làm cho nàng giống cái gậy thọc phân, trong lòng có chút hụt hẫng. Nàng tuy rằng không thường đến Lăng Vân viện, lại nghe nói hai vợ chồng son trong Lăng Vân viện luôn luôn gắn bó keo sơn, trong phòng thế tử ngoại trừ thế tử phu nhân cũng không còn nữ nhân nào khác, quả thực giữ mình trong sạch, thực không giống như hài tử do hoàng đế nuôi dưỡng
Công tử các nhà công hầu, người nào không có người trong phòng, cũng chỉ có thế tử phủ bọn họ, bên người sạch sẽ đến nỗi làm cho người khác hoài nghi có phải thân thể hắn có tật hay không
Trước kia Tam thái thái cũng đã từng hoài nghi qua, đương nhiên loại hoài nghi này nàng ngoại trừ nói nhỏ cùng trượng phu vài tiếng, lại cũng không dám nói rõ ra ngoài, nếu không chưa nói lão phu nhân tha không cho nàng, mà Hoàng Thượng trong cung không chừng cũng sẽ sinh khí.
Sau khi mọi người cùng nhau ăn bánh chưng xong, Nhiếp Ngật liền nhìn phu thê lão Vệ Quốc Công nói: "Tổ phụ, tổ mẫu, lát nữa con cùng Tố Tố tiến cung một chuyến."
Lão Vệ Quốc Công nghe được lời này, trên mặt cũng không có gì ngoài ý muốn.
Nhưng còn Nhiếp lão phu nhân, thần sắc trên mặt thu lại vài phần, làm cho không khí vốn đang vui sướng cũng trở nên trầm ngưng.
Nhiếp Ngật chỉ là rũ mắt nhìn chung trà trong tay
Hoắc Thù ngồi một bên, nhịn không được nhìn nhìn phu thê lão Vệ Quốc Công, lại nhìn thoáng qua Nhiếp Ngật thần sắc thanh đạm, như đang suy tư cái gì đó
Sau một lúc lâu, lão Vệ Quốc Công mới nói: "Đi đi, buổi trưa nếu là về ăn cơm, cho người trở về nói một tiếng."
Nhiếp Ngật lên tiếng.
Tiếp theo, Nhiếp Ngật cùng Hoắc Thù liền rời đi, trở về phòng thay đổi y phục ra ngoài, liền ngồi lên xe ngựa tiến cung.
Sau khi bọn họ rời đi, không khí liền có chút đình trệ, lão Vệ Quốc Công thấy thế liền cho bọn họ đều tan, gọi người đỡ lão thê tinh thần đang không tốt lắm trở về phòng nghỉ ngơi
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Sau khi xe ngựa Vệ Quốc Công phủ đến cửa, Nhiếp Ngật liền dẫn Hoắc Thù tiến cung, đi thẳng đến Càn Thanh cung.
Khánh Nguyên đế là một hoàng đế cần cù, ngày như vậy mà vẫn như cũ bận rộn ở Càn Thanh cung, trên ngự án còn một hai chồng tấu chương chờ hắn phê duyệt, tổng quản Liên Thanh đứng ở một bên mài mực.
Nghe nói Vệ Quốc Công thế tử cùng thế tử phu nhân tiến cung, Liên Thanh nhịn không được liếc liếc mắt nhìn hoàng đế một cái
"Để cho chúng tiến vào". Khánh Nguyên đế mỉm cười nói
Tiếp theo, liền thấy Nhiếp Ngật dẫn theo tức phụ tiến vào thỉnh an hoàng đế
Khánh Nguyên đế tâm tình rất tốt, cho người mang ghế lên cho bọn họ, dò hỏi: "Các ngươi vì sao tiến cung?"
Nhiếp Ngật nói: "Hôm nay không có việc gì, vào cung ăn cái bánh chưng cùng cữu cữu"
Khánh Nguyên đế không nhịn được mà bật cười, chỉ vào hắn nói: "Ngươi chỉ vì ăn cái bánh chưng mà liền đi một chuyến, ngay cả tức phụ cũng dẫn lại đây, không biết mệt à!" Trong miệng tuy là nói như vậy, nhưng tươi cười trong mắt lại vô cùng rõ ràng, hiển nhiên tâm tình của hắn vô cùng thoải mái.
Nhiếp Ngật không buồn hé răng ngồi ở chỗ đó, không đáp lại.
Hoắc Thù cũng bộ dạng trung thực ngồi đó, nháy đôi mắt nhìn hoàng đế một cái
Liên Thanh tự mình mang bánh chưng ngự thiện phòng làm riêng cho hoàng đế lại đây, Hoắc Thù nhìn thấy bánh chưng kia so với bánh chưng ở Vệ Quốc Công phủ còn muốn thơm ngon hơn, đôi mắt tỏa sáng, đột nhiên cảm thấy loại thời điểm này tiến cung kỳ thật cũng khá tốt.
Khánh Nguyên đế ở cho cung nhân hầu hạ rửa tay, ngồi ăn bánh cùng hai vợ chồng son, trong lúc ăn nhìn thoáng qua tức phụ của cháu ngoại trai, phát hiện biểu tình trên mặt nàng thực thỏa mãn, liền nhìn Liên Thanh đang đứng bên cạnh nói: "Chút nữa nhớ bảo Ngự Thiện Phòng đưa mấy xâu bánh chưng lại đây, để Thế Cẩn mang về."
Nhiếp Ngật ngẩng đầu nhìn hắn, chớp mắt, liền nhìn Hoắc Thù đang ăn đến vô cùng sảng khoái, tức khắc hiểu rõ vì sao hoàng đế phân phó như thế. Từ trước đến nay hắn không phải là người yêu cầu cao về cái ăn cái uống, có đôi khi ra bên ngoài, canh tàn cơm lạnh cũng là một bữa cơm, chỉ cầu chắc bụng, đối với thức ăn cũng không để ý lắm
Nhưng thê tử hắn là người yêu mỹ thực, ăn được thức ăn ngon, liền nhịn không được ăn nhiều một ít, làm cho người nhìn nàng cũng nhịn không được ăn nhiều thêm một ít.
Chờ sau khi hoàng đế tống Hoắc Thù đến Phượng Tường cung của Giang Hoàng Hậu, nhịn không được sờ sờ bụng, phát hiện bất tri bất giác vậy mà hắn đã ăn no căng bụng.
Gạo nếp không dễ tiêu hoá, vẻ mặt Liên Thanh lo lắng cho người chuẩn bị chén thuốc tiêu thực, lo lắng mà nói ra một câu, Hoàng Thượng bảo trọng long thể.
Khánh Nguyên đế: "......"
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Từ sau khi thành thân, mỗi lần Hoắc Thù theo Nhiếp Ngật tiến cung, đều sẽ chạy đến Phượng Tường cung, số lần nhiều, nàng cùng Giang Hoàng Hậu ở chung một chỗ thật sự không tồi.
Giang Hoàng Hậu phát hiện nàng lại bị hoàng đế tống đến đây, vội cho người chuẩn bị điểm tâm nàng thích ăn, trong đó còn có rất nhiều bánh chưng nhỏ xinh nhân khác nhau, cười khanh khách mà kêu nàng ngồi xuống.
Sau đó không lâu, Tứ công chúa cũng lại đây.
Tứ công chúa sau khi thỉnh an Hoàng Hậu, liền cười nhìn Hoắc Xu, thấy miệng nàng động không ngừng nghỉ, nhịn không được nói: "Vì sao mỗi lần ta gặp ngươi, ngươi đều ăn không ngừng vậy? Cẩn thận căng hỏng bụng đấy"
Hoắc Thù dùng khăn lau lau miệng, uống một ngụm trà, nói: "Có thể ăn là phúc, ta chỉ là ăn nhiều một chút thôi, đâu có ăn rất nhiều."
Này mà còn không phải rất nhiều?
Nàng chính là nghe nói người này trước khi tới Phượng Tường cung, đã ở Càn Thanh cung ăn qua không ít bánh chưng rồi
Tứ công chúa không nghĩ tới, thì ra Nhiếp Ngật thích mẫu cô nương này, khẩu vị thật độc đáo. Cho nên nàng thua cũng không phải vì thân phận của mình, mà lại bởi phẩm vị Nhiếp Ngật quá kì quái.
Sau khi Tứ công chúa lại đây, tiếp theo còn có rất nhiều hoàng tử, công chúa cũng lại đây, trong đó còn có hoàng tử phi, đều lại đây thỉnh an Hoàng Hậu, Hoắc Thù chỉ là một thế tử phu nhân phủ Quốc công, bị kẹp giữa một đàn công chúa cùng hoàng tử phi ở đây, có vẻ hơi hơi quái dị.
Bất quá vẻ mặt Hoắc thất cô nương vẫn bình tĩnh ăn như cũ
Giang Hoàng Hậu nhìn nàng một cái, ý cười chợt lóe qua trong mắt
Đại hoàng tử Chu Dịch nhìn thấy Hoắc Thù, liền cười nói: "Thì ra hôm nay Thế Cẩn cũng dẫn tức phụ tiến cung, những ngày này, hắn vẫn luôn để bụng hơn so với chúng ta"
Nhị hoàng tử là người trầm mặc ít nói, nhìn thoáng qua Đại hoàng tử không nói gì.
Tam hoàng tử ôn tồn lễ độ, cười chuyển đề tài, nói: "Hoàng tổ mẫu vừa rồi còn nói hôm nay ở hồ Bích Ba có đua thuyền rồng, nghe nói mỗi năm đều vô cùng náo nhiệt."
Các hoàng tử khác sau khi nghe xong, hào hứng phụ họa, không để ý đến lời nói kia của Đại hoàng tử còn có một tầng ý khác
Nữ quyến bên kia, Hoắc Thù bị các hoàng tử phi cùng công chúa vây quanh, đối diện với ánh mắt âm lãnh của Cao Quân, nàng bình tĩnh xoay đầu, nên làm gì thì cứ làm cái đó.