Mục lục
KHÔNG PHỤ THÊ DUYÊN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đảo mắt đã đến ngày Hoắc Diệu xuất giá

Ngày ấy, Ngũ phu nhân làm mẫu thân rốt cuộc cũng được phép ra ngoài đưa khuê nữ xuất giá

Tuy là nàng được ra ngoài, nhưng bởi vì Hoắc lão thái gia còn sống, Tĩnh An Hầu phủ hiện tại còn chưa phân gia, hôn sự của Hoắc Diệu vẫn do đương gia là Tĩnh An Hầu phu nhân chủ trì, Ngũ phu nhân không cần làm việc gì, chỉ cần ngồi ở Diệu Cẩm viện nói chuyện cùng nữ nhi

Ngũ phu nhân đối với việc không thể chủ trì hôn sự cho khuê nữ thập phần buồn bực, bất quá nghĩ đến nếu nàng có thể chủ trì hôn sự cho khuê nữ, vậy nhất định phải do Tĩnh An Hầu phủ đã phân gia, nàng trở thành đương gia phu nhân, đến lúc đó cho dù trượng phu lại muốn cấm túc nàng cũng không có khả năng, rốt cuộc nhà nào cũng mà không cần có nữ chủ nhân chủ trì.



Chỉ là nếu Tĩnh An Hầu phủ phân gia, một đôi nhi nữ của nàng liền không còn là thiếu gia tiểu thư hầu phủ, mà sẽ trở thành bàng chi (chi phụ), không có tầng thân phận hầu phủ này, hôn sự của hai đứa nhỏ khó tránh khỏi sẽ có chút không tốt, đành phải nhịn xuống ......



Ít nhất, phải đợi sau khi nhi tử thành thân mới phân gia.



Mấy năm nay, nàng vẫn luôn bị trượng phu cấm túc trong ngũ phòng, không thể ra ngoài, lúc đầu còn không phục lắm, cảm thấy những việc nàng làm đều là vì hai đứa nhỏ, nàng cũng không có làm gì sai. Nhưng nào ngờ lần này trượng phu hạ quyết tâm, mặc kệ nàng khóc nháo, thậm chí lấy tình cảm lay động hắn, hắn cũng không chịu giải trừ cấm túc, ngay cả bà bà ra mặt khuyên can cũng không có biện pháp.



Sau đó bà bà không còn, càng không có ai chịu cầu tình cho nàng, nhà mẹ đẻ bên kia cũng không quá quan tâm, Ngũ phu nhân biết đại thế đã mất, đành phải an phận. Một năm rồi lại một năm qua đi, Ngũ phu nhân hết hy vọng, an phận sống trong viện, mỗi ngày quan tâm hai đứa nhỏ đến thỉnh an nàng




Lần này khuê nữ thành thân, nàng thật vất vả mới có thể ra cửa, nhưng nhìn thấy bên này ngũ phòng quạnh quẽ, đâu còn khí thế rầm rộ như năm xưa khi lão phu nhân còn sống, trong lòng không khỏi có chút bi thương.



"Thù tỷ nhi không lại đây?" Ngũ phu nhân nhịn không được hỏi......



Hoắc Diệu mặc một bộ hỉ phục đỏ rực, đoan trang ngồi ở chỗ đó, lúc này trong phòng ngoại trừ hai mẹ con, không có những người khác.



"Hôm qua Thất tỷ đã đến đây thêm trang cho con, nàng nói hôm nay có việc, sẽ không đến nữa." Hoắc Diệu nhàn nhạt nói



Ngũ phu nhân nghe được lời này, cười nhạo một tiếng, nói: "Không tới cũng tốt, đỡ cho nàng lại lăn lộn ra cái gì."



Hoắc Diệu nghe được lời này, trong lòng có chút vô lực, nói: "Nương, người không cần như vậy, chỉ cần không ai trêu chọc nàng, nàng lười phản ứng đến chúng ta, thực sự sẽ không làm gì con hết, nàng khinh thường như thế. Thật ra thì hôn sự này vẫn là dựa vào phúc của nàng, nếu không Viên gia cũng không có khả năng chọn con làm dâu."




"Nói bậy, Diệu Nhi của ta tốt như vậy, Viên đại phu nhân là người thật tinh mắt, sẽ tự nhìn trúng con." Ngũ phu nhân phản bác nói, về sau nghĩ đến cái gì, có chút thương tâm nói: "Nếu là tổ mẫu còn sống, đừng nói Viên gia, cho dù là hoàng tử thế tử quận vương phủ, con cũng gả đến được."



Nghe được lời này, sắc mặt Hoắc Diệu khẽ biến, nhếch miệng.



Nếu không phát hiện ra chuyện Bát tỷ, nàng cũng cảm thấy gả đến hoàng gia hoặc tông thất chắc sẽ rất tốt, đối với nữ tử mà nói, không có hôn sự nào tốt hơn thế. Chỉ là nhìn thấy thái độ cùng hành động của Vĩnh Quận Vương phủ lúc trước khi Hoắc Nghiên gặp chuyện kia, còn có khi phản loạn xảy ra ở Tướng Quốc Tự, mấy hoàng tử đều gặp tai ương, làm nàng thấy rõ ràng rất nhiều chuyện, cũng biết mặc kệ hoàng thất hay tông thất, cũng không phải nơi tốt để gả đến

Như người uống nước, ấm lạnh tự biết.



Trước kia nàng hâm mộ đại tỷ là người gả đến nơi tốt nhất trong số các tỷ muội, nhưng hiện tại xem ra, cũng chưa chắc, bằng không cho dù chết, cũng sẽ không nỡ buông tay, càng sẽ không vì một chút lợi ích riêng tư, không chút nương tay đi tính kế muội muội ruột, hại muội muội ruột thành như vậy.



So sánh mới thấy, hôn sự với Viên gia cũng xem như cực tốt, ít nhất gia phong Viên gia không tệ, cho dù Viên đại phu nhân có một ít tâm tư của mình, nhưng Viên Ngũ Lang cũng không phải trưởng tử do Viên đại phu nhân sinh ra, chờ về sau phân gia thì hết thảy đều tốt



"Nương, về sau chớ nói như thế nữa, con không thích nghe." Hoắc Diệu trầm giọng nói.



Ngũ phu nhân rốt cuộc cũng yêu thương nữ nhi, thấy mặt nàng trầm xuống, không nói thêm nữa, chỉ là nghe bên ngoài từng đợt náo nhiệt, trong lòng vẫn có chút thương tâm mất mát, cảm thấy sau khi lão phu nhân không còn, ngũ phòng bọn họ càng thêm bị người xem nhẹ, ngay cả hôn sự của khuê nữ việc, cũng cần phải dựa vào phúc khí của kế nữ chán ghét kia mới có thể thành, sao nàng không nghẹn khuất cho được

Chỉ là dù tâm có nghẹn, Ngũ phu nhân cũng không cách nào làm được cái gì.



Khi giờ lành đã đến, Hoắc Diệu được đệ đệ cõng trên lưng lên kiệu hoa.



Ngày Hoắc Diệu lại mặt, khi cùng phu quân kính trà các trưởng bối trong nhà, đột nhiên một tiểu mập mạp mặc y phục giống bánh chưng từ bên ngoài chạy vào.



Viên Trì đang sửng sốt đã thấy người ở đây lộ ra nụ cười trên mặt, sau đó nhạc phụ Hoắc ngũ lão gia vội vã đứng dậy, ôm tiểu mập mạp kia vào lòng ngực, hòa ái nói: "A Cửu sao tới đây?"



A Cửu cười đến manh manh, "Chơi ~"



Nói, đôi mắt đen lúng liếng tò mò nhìn đôi tân nhân đang kính trà cho các trưởng bối, vì là tân hôn, y phục trên người bọn họ màu sắc tươi đẹp vui mừng, thực dễ hấp dẫn ánh mắt tiểu hài tử



Tĩnh An Hầu đối với đứa nhỏ này cũng cực kỳ hòa ái, vậy mà cũng không khiển trách gì, ngược lại phân phó người đi chuẩn bị thức ăn cho bé

Thấy thế, Viên Trì liền biết đứa nhỏ này là ai, nhịn không được nhìn nhìn, phát hiện bộ dáng đứa nhỏ này rất giống phụ thân, ngọc tuyết đáng yêu, rất được người thích.



Tiếp theo, quả nhiên thấy Vệ Quốc Công thế tử dắt tay thế tử phu nhân đi vào, mọi người sôi nổi đứng dậy......



Thừa dịp khi chào hỏi bọn họ, Viên Trì nhịn không được lại nhìn Hoắc Thù một cái, phát hiện dung mạo nàng càng mỹ lệ hơn năm đó khi gặp ở Minh Giác tự, trên người có thêm một loại ý vị phụ nhân, thời gian trên người nàng, giống như một bầu rượu lắng đọng, lại được ủ lâu năm, càng ủ càng thơm, sẽ không phai màu.



Hắn chỉ nhìn một cái, liền thu hồi ánh mắt.



Nhiếp Ngật nhạy bén cảm giác được ánh mắt hắn khác thường, thần sắc hơi hơi lạnh lùng, cho đến khi hắn thu hồi ánh mắt, mới từ bỏ.

Hoắc Diệu ở thời điểm khi Hoắc Thù xuất hiện, thời khắc đều chú ý trượng phu mới cưới, thấy trong mắt hắn tuy có hoài niệm, nhưng lại không có quyến luyến, thực nhanh đã dời ánh mắt đi, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc thả lỏng, biết lần này mình đã lựa chọn đúng.



Làm lễ gặp mặt lẫn nhau xong, chờ tân nhân kính xong trà, nam nữ tách ra nói chuyện.



Hoắc Diệu ngồi nói chuyện cùng Tĩnh An Hầu phu nhân một lát, liền đứng dậy đi ngũ phòng, chuẩn bị đi gặp mẫu thân.



Hoắc Thù ôm A Cửu ngồi nói chuyện cùng Tĩnh An Hầu phu nhân, đám người Nhị phu nhân, Tam phu nhân cũng ngồi ở chỗ kia, bất quá đều chỉ là làm nền thôi, không nói được lời nào



Các nàng cùng Hoắc Thù không thân, năm đó khi Hoắc Thù hồi kinh, bởi vì Hoắc lão phu nhân không thích cháu gái này, các nàng sợ chọc tới lão phu nhân, tự nhiên cũng sẽ không dính dáng tới, đến nỗi quan hệ với Hoắc Thù thập phần xa lạ, hiện tại cho dù hối hận xanh ruột cũng không biết thân cận với nàng như thế nào

"Thực nhanh liền ăn tết rồi, không biết Bát muội ở Giang Nam sống có được không?" Hoắc Thù vừa chú ý không cho nhi tử ăn quá nhiều đường, vừa tùy ý trò chuyện cùng Tĩnh An Hầu phu nhân



"Mấy ngày hôm trước dì nàng gởi thư đến, nói Nghiên Nhi ở bên kia sống cũng không tồi, mùa đông Giang Nam không lạnh như phương bắc, ngày thường cũng không có ai quấy rầy, nàng ở đàng kia sống cũng không tệ lắm."



"Vậy là tốt rồi, chờ về sau có rảnh, nói không chừng con cũng sẽ đến Giang Nam chơi, không chừng sẽ tiện đường đi qua thăm Bát muội."



Tĩnh An Hầu phu nhân nghe được lời này, ánh mắt hơi tối, không khỏi nhớ tới mấy ngày hôm trước nhận được thư nữ nhi, nói nàng muốn ở Giang Nam thêm một thời gian, cũng không vội vã trở về. Vốn đã tính xong ở Giang Nam khoảng nửa năm, rồi lấy thân phận quả phụ trở về, nào ngờ chỉ sợ chưa đến ba bốn năm thì nàng cũng không muốn trở về.

Nàng biết khúc mắc trong lòng tiểu nữ nhi, Giang Nam cách xa kinh thành, không trở về kinh thì không cần đối mặt với những chuyện thống khổ đó, có thể thử chậm rãi phai nhạt. Chỉ là để một mình nữ nhi cô linh ở đàng kia, cho dù có dì chiếu cố, nàng vẫn đau lòng vô cùng



Hoắc Thù cùng Nhiếp Ngật ở Tĩnh An Hầu phủ ngồi một lát, chưa tới buổi trưa liền rời đi.



Xe ngựa trực tiếp đi vòng đến Uy Viễn tướng quân phủ.



Khi đi vào tướng quân phủ, vừa lúc là giờ ăn cơm trưa, Ngu lão phu nhân nhìn thấy bọn họ, lắp bắp kinh hãi, vội gọi người đi thêm chén đũa, vừa oán trách nói: "Các con muốn lại đây cũng không nói trước một tiếng, dùng bữa chưa? Có đói bụng không?"



"Đói!" A Cửu vang dội nói một tiếng.



Hoắc Thù tát vào mông bé một cái vang dội, "Con vừa mới ăn nhiều đồ như vậy, có trái cây cùng điểm tâm, sao còn đói nữa? Đừng nói bậy." Sau đó nàng quay đầu nhìn Ngu lão phu nhân cười nói: "Bà ngoại, chúng con riêng lại đây ăn cơm, thuận tiện đến thăm hai đứa nhỏ."

Ngu lão phu nhân vội ôm hài tử lại đây, trừng mắt liếc nàng một cái nói: "Tiểu hài tử đang là thời điểm lớn, tự nhiên đói rất mau."



Hoắc Thù thò mặt lại gần, "Bà ngoại, thân thể con cũng đang lớn, con đói vô cùng, nhanh ăn cơm thôi" Nói, đã kéo Nhiếp Ngật ngồi xuống, lẩm nhẩm lầm nhầm nói: "Bà ngoại cũng không thương con, chỉ thương A Cửu."



Ngu lão phu nhân bị nàng làm cho dở khóc dở cười, "Đều đã bao lớn rồi mà còn giống hài tử vậy, nếu con nhỏ như A Cửu, ta cũng thương con."



Hoắc Thù liếc nhìn nhi tử béo trốn trong ngực bà ngoại cười ngây ngô, cảm thấy vẫn là thôi đi



Ăn xong cơm trưa, A Cửu liền bắt đầu ngủ gà ngủ gật.



Ngu lão phu nhân cho A Cửu ngủ ở trong phòng bà, Hoắc Thù cùng Nhiếp Ngật đi Tương Trúc Viện xem cặp song sinh.



Ngu Tòng Tín hôm nay đi Ngũ Quân Doanh, cũng không có ở trong phủ, Nhiếp Ngật cũng không ngồi lâu, xem xong hài tử liền đi ra bên ngoài phòng khách ngồi uống trà, Hoắc Thù vào nhà nói chuyện cùng An Dương quận chúa

An Dương quận chúa sớm đã ở cữ xong, nhưng bởi vì hiện tại vẫn còn cho bú, cho nên người có chút béo.



Hoắc Thù nhìn thấy nàng, liền nói: "Ngươi nhất định lại lười, cho nên mới béo thành như vậy."



An Dương quận chúa vốn đang lười biếng ngồi, nghe được lời này, vội ngồi thẳng người, giận dữ nói: "Ta hiện tại còn đang cho bú đấy, ma ma nói ta như vậy là bình thường, chờ lại qua thêm mấy tháng, ta mới có thể gầy xuống được. Ngươi cho rằng mỗi người đều giống ngươi sao?" Không cần phải giảm, dáng người liền đã khôi phục lại, làm người hâm mộ vô cùng.



Hoắc Thù vẻ mặt đương nhiên gật đầu, "Cũng đúng, ta có phúc khí như vậy, sao mỗi người đều có thể giống ta được chứ? Không so được đâu!"



An Dương quận chúa nhịn không được lấy gối dựa phía sau đánh nàng, thật là tức chết mà, nàng quyết định, nàng nhất định phải giảm béo.

Buổi tối Ngu Tòng Tín trở về, phát hiện An Dương quận chúa không lười biếng nằm bẹp trên giường đất ấm, mà là ở trong phòng đi tới đi lui, không khỏi có chút kỳ quái.



Cho rằng nàng chỉ là muốn chạy tới lui, Ngu Tòng Tín cũng không có hỏi nhiều.



Nhưng qua mấy ngày kế tiếp, An Dương quận chúa cũng không quay về bộ dáng lười nhác, mỗi ngày đều chống đỡ tinh thần đi tới đi lui trong phòng, sau đó sẽ dùng thước đo vòng eo linh tinh, Ngu Tòng Tín rốt cuộc đã hiểu, không khỏi buồn cười. Bất quá người vận động nhiều cũng có chỗ lợi, Ngu Tòng Tín làm như không phát hiện, để tự nàng lăn lộn.



Cứ lăn lộn như vậy đến khi ăn tết, An Dương quận chúa ôm gương tự soi, phát hiện mặt tròn của mình rốt cuộc đã gầy đi rất nhiều, tức khắc cao hứng.



Buổi tối, nàng bổ nhào vào trong lòng ngực Ngu Tòng Tín, cười tủm tỉm hỏi, "Ta có phải đẹp trở lại rồi không?"

"...... Khá xinh đẹp." Ngu Tòng Tín trong lòng nghẹn cười, trên mặt nghiêm trang, thân thân mặt nàng



An Dương quận chúa vô cùng cao hứng đem chuyện một tháng nỗ lực giảm béo của mình nói với hắn, vẻ mặt lười nhác nằm ở trên giường, nói: "Giảm béo thật đúng là khiến người mệt mỏi, bất quá ta sẽ không phải lại nghe Tố Tố nói nàng có phúc khí linh tinh, nghe xong thật muốn đánh nàng."



Tay Ngu Tòng Tín vịn ở bên hông nàng, có thể cảm giác được vòng eo này biến hóa, ánh mắt hơi tối, cúi đầu hôn mặt nàng, nói: "Nàng đánh không lại muội ấy đâu, nhà của chúng ta mấy huynh đệ đều đánh không lại muội ấy, cứ mặc muội ấy nói đi."



An Dương quận chúa ngẫm lại cũng đúng, nghĩ đến mấy huynh đệ chân chất của Ngu gia đối diện với vẻ mặt "Ta có phúc khí" của Hoắc Thù, muốn đánh nàng lại đánh không được, tình cảnh kia khá buồn cười.

An Dương quận chúa tự thấy đã gầy đẹp rồi, lại khôi phục ăn ngủ như trước, ngủ - trông nom hài tử lười nhác sống quá ngày



Chỉ là những ngày lười nhác không qua được mấy ngày, đã bị người bên gối của nàng lăn lộn đến không còn, nếu mỗi ngày nàng dám tiếp tục lười như vậy, hắn liền dùng sức lăn lộn nàng trên giường, làm hại nàng hiện tại nhìn thấy giường đều có loại cảm giác rợn tóc gáy



Thôi, vẫn là chơi cùng hài tử tốt hơn



*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK