Hoắc Thù ôm Giang Hoàng Hậu trong lòng ngực, dọc theo đường đi đã tận lực khống chế tốc độ, làm ngựa chạy trốn vững vàng hơn một ít, nhưng nàng có thể cảm giác được thân thể vô lực của Giang Hoàng Hậu trong ngực, mềm nhuyễn dựa vào nàng, bộ dáng như vô cùng khó chịu
Trong lòng nàng có chút lo lắng, sau khi đến nơi cần đến, trực tiếp ôm Giang Hoàng Hậu xuống ngựa, cũng không giao nàng cho người khác, cứ ôm nàng như vậy đi vào lều nghỉ ngơi của Hoàng Hậu
Cung nhân đi theo Giang Hoàng Hậu vội cho người đi thỉnh thái y, bộ dáng đều là lo lắng.
Người ở lại trong doanh địa thấy nàng trực tiếp ôm Giang Hoàng Hậu đi vào đều sửng sốt, chờ nàng ra khỏi tầm mắt mới phản ứng lại
Bất quá trong chốc lát, người trong doanh địa đều biết sự việc hôm nay Giang Hoàng Hậu ra ngoài cưỡi ngựa du ngoạn thân thể không khoẻ, được Vệ Quốc Công thế tử phu nhân ôm trở về.
Hoắc Thù đặt Giang Hoàng Hậu lên giường bên trong lều, thấy nàng sắc mặt tái nhợt, trán thấm ra mồ hôi lạnh, lấy khăn lau mồ hôi cho nàng, vừa lo lắng hỏi: "Nương nương, người không có việc gì chứ? Khó chịu ở đâu?"
Giang Hoàng Hậu dựa vào đệm mềm, đôi tay nhẹ nhàng đặt ở bụng, chịu đựng khó chịu trong bụng, nghe được lời nàng nói, trên mặt miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, nói: "Con không cần lo lắng, bổn cung không sao"
Tuy là nói như vậy, nhưng mày lại nhăn chặt, môi bất giác mím lại, chịu đựng thống khổ.
Hoắc Thù chớp đôi mắt, thực mau liền hiểu dụng ý Giang Hoàng Hậu, liền không hỏi tiếp, chỉ thúc giục người nhanh chóng kêu thái y tới.
Thực nhanh Khánh Nguyên đế nghe được tin tức liền lại đây, đi theo còn có thái y.
Khánh Nguyên đế đi lại đây, sắc mặt thật sự không tốt, hiển nhiên là vừa nãy đã nghe được tin tức.
Hắn đi đến trước mặt Hoàng Hậu, vừa kêu thái y lên xem cho Hoàng Hậu, vừa nhìn Hoàng hậu sắc mặt tái nhợt nói: "Trẫm đã biết được việc này, nàng đừng lo lắng, việc này trẫm chắc chắn xử lý."
Giang Hoàng Hậu sau khi nghe xong, lộ ra một nụ cười suy yếu, nói: "Đa tạ Hoàng Thượng, thần thiếp nghe Hoàng Thượng."
Đám người Hoắc Thù thỉnh an hoàng đế xong liền thối lui đến một bên, lúc này trong lều ngoại trừ đế hậu cùng thái y, còn lại đều là tâm phúc của Hoàng Hậu
Thái y còn đang bắt mạch, bên ngoài lại vang lên một trận tiếng ồn ào, nghe thanh âm kia, tựa hồ như đám người Tứ công chúa cũng gặp phải bầy khỉ đã trở lại. Tuy nói lúc trước đoàn người bọn họ trở về còn sớm hơn so với đám người Giang Hoàng Hậu, nhưng bởi vì bên phía Tứ công chúa người nhiều, lại có người bị thương, cho nên tốc độ trở về không nhanh bằng bọn người Hoắc Thù, cho nên tới bây giờ mới trở về doanh địa.
Nghe được thanh âm kia, Khánh Nguyên đế hơi hơi nhíu mi, vẫn chưa đứng dậy, mà là nhìn về phía thái y đang bắt mạch, thật lâu vẫn chưa nói gì
Sau một lúc lâu, thái y mới thu hồi tay, chỉ là thần sắc trên mặt có chút kỳ quái.
"Lâm Thái Y, Hoàng Hậu thế nào?" Khánh Nguyên đế hỏi.
Trong lòng Lâm Thái Y lúc này cũng không bình tĩnh, nghe được hoàng đế hỏi, hắn chần chờ nói: "Hoàng Thượng, có lẽ là thần học nghệ không tinh, mạch này của hoàng hậu nương nương...... nhìn như là hỉ mạch!"
Lâm Thái Y vừa nói ra, trong nháy mắt toàn bộ lều liền an tĩnh, phảng phất như ngay cả tiếng hít thở cũng không có, làm cho bên ngoài có vẻ càng ầm ĩ hơn
Hoắc Thù nhịn không được nhìn về phía Hoàng Hậu.
Giang Hoàng Hậu dường như cũng ngây ngẩn cả người, ngơ ngác ngồi ở chỗ kia.
Người trong trướng đều là tâm phúc của Hoàng Hậu, thần sắc cũng là vô cùng khiếp sợ, đều bị tin tức đột ngột này làm cho đứng hình
Sau một lúc lâu, Khánh Nguyên đế không biểu tình hỏi: "Lâm Thái Y, ngươi xác định?"
Lâm Thái Y cuống quít quỳ gối trước mặt hoàng đế, không dám chắc chắn nói, "Hoàng Thượng, thần không thể xác định, mạch tượng này của nương nương nhìn còn chưa đủ tháng, cho nên......"
Cho nên, hắn cũng không thể khẳng định mình rốt cuộc có chẩn mạch sai hay không
Lâm Thái Y biết nếu Hoàng Hậu có thai, sự tình sẽ rất trọng đại, thậm chí có khả năng sẽ khiến trong triều nổi sóng. Thái y bọn họ ngày thường đều cần cẩn thận, cho nên lúc này cũng không dám chắc chắn xác định.
"Vậy đi tuyên Phương Thái Y lại đây."
Phương Thái Y là viện phán Thái Y Viện, đi săn lần này, hắn cũng đi theo lại đây, chuyên môn phụ trách đi theo bên cạnh hoàng đế. Cho nên biết được hoàng đế triệu hoán, chỉ một lát sau hắn liền tới
"Phương Thái Y, thân thể Hoàng Hậu không khoẻ, ngươi xem cho nàng một chút" Khánh Nguyên đế ra lệnh, sắc mặt nghiêm túc.
Sau khi Phương Thái Y tiến vào, nhìn tình huống căng thẳng trong trướng, trong lòng cũng chấn động, đặc biệt là còn có vị Lâm Thái Y chuyên môn phụ trách phụ khoa cúi đầu đứng ở nơi đó, làm hắn cơ hồ cho rằng Hoàng Hậu có phải có bệnh gì nặng hay không, mà ngay cả Lâm Thái Y cũng khám không ra, sắc mặt lập tức nghiêm túc
Khi Phương Thái Y đang muốn hành lễ cùng hoàng đế, đã bị hoàng đế nói một câu "Đừng đa lễ, xem cho Hoàng Hậu trước" Làm cho trong lòng hắn phát khẩn, càng thêm xác định chắc chắn Hoàng Hậu khả năng đã xảy ra chuyện gì.
Phương Thái Y vội vàng ngồi vào ghế con cung nữ bưng tới, duỗi tay bắt mạch cho Hoàng Hậu
Chỉ là thực mau, sắc mặt Phương Thái Y lại thay đổi, phản ứng kia không khác lắm so với Lâm Thái Y vừa rồi, trên mặt có chút không dám tin tưởng.
Một đám người trông mong nhìn hắn, trái tim đều đập loạn xạ.
"Như thế nào?" Khánh Nguyên đế hỏi.
Những người khác nhịn không được nhìn về Phương Thái Y, trong lúc nhất thời, không khí trong trướng càng thêm kỳ quái.
Phương Thái Y so với Lâm Thái Y trấn định hơn rất nhiều, từ ghế con đứng dậy, đầu tiên quỳ xuống chúc mừng hoàng đế, nói: "Nương nương đây là hỉ mạch, nhưng mà còn chưa đủ tháng, mạch tượng này có chút yếu"
Phi tần trong cung phi đều có thời gian xem mạch cố định, Hoàng hậu cũng không ngoại lệ, đều là ba ngày bắt mạch một lần. Trước khi đi săn, thái y đã từng xem mạch cho Hoàng Hậu, nhưng vì tháng quá ít, cho nên lúc ấy nhìn không ra, nếu không cũng sẽ không có việc ngày hôm nay
Lời này của Phương Thái Y làm Khánh Nguyên đế thở phào một hơi
Tay hắn giấu trong tay áo có chút run rẩy, trên mặt lại cực kỳ vững vàng, chỉ có âm thanh khàn khàn mới có thể làm người khác biết hắn đối việc này cũng không phải thờ ơ, thậm chí có chút dồn dập nói: "Phương Thái Y, ngươi lại xem cho Hoàng Hậu một cái, lúc trước nàng gặp phải bầy khỉ, bị chút kinh hách, hiện giờ bụng nàng không thoải mái."
Phương Thái Y vội lên tiếng đáp ứng, lại cẩn thận bắt mạch cho Giang Hoàng Hậu, sau một lúc lâu mới nói: "Hoàng Thượng yên tâm, vừa rồi nương nương hẳn chỉ bị kinh hách, thần kê một phương thuốc an thai, nương nương dưỡng một thời gian sẽ không có việc gì."
"Thật chứ?" Khánh Nguyên đế nheo đôi mắt.
Phương Thái Y vội nói: "Thân thể nương nương ngày thường điều dưỡng không tồi, xưa nay khỏe mạnh, lần này tuy rằng bị kinh nhưng không quá đáng ngại."
Khánh Nguyên đế rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, làm cho Phương Thái Y viết phương thuốc ở chỗ này, hơn nữa phân phó hắn về sau phụ trách chăm sóc sức khỏe cho Hoàng Hậu
Tuy rằng Hoàng Hậu có thai là một chuyện vui, nhưng Khánh Nguyên đế không quên tuổi tác hiện tại của Hoàng Hậu, từ xưa đến nay, nữ nhân sinh hài tử tựa như đi dạo ở quỷ môn quan một chuyến, Hoàng Hậu hiện tại tuổi không còn trẻ, hoài thai càng mạo hiểm, Khánh Nguyên đế cao hứng rất nhiều, nhưng cũng sợ xảy ra chuyện gì.
Cung nhân trong lều cuống quít chuẩn bị giấy mực, bộ dáng hoang mang rối loạn, đều mất đi ổn trọng ngày thường vốn có, nếu đặt ở thời điểm bình thường, không thiếu được sẽ bị khiển trách một phen, nhưng thời điểm này lại không ai chú ý, mọi người đều bị tin tức "Hoàng Hậu có thai" này oanh tạc đến đầu nặng chân nhẹ.
Khánh Nguyên đế quay đầu nhìn về phía Giang Hoàng Hậu đang ngồi dựa trên giường, thấy nàng lúc này sắc mặt tái nhợt, ngay cả sắc môi cũng không có, trong đoan trang có thêm vài phần nhu nhược, kỳ thật năm đó nhan sắc Hoàng hậu cũng không hề kém hơn An Phi diễm quan hậu cung, thậm chí còn hơn An Phi vài phần ý vị sâu xa
Chỉ là Hoàng Hậu vẫn luôn đoan trang, là mẫu nghi thiên hạ không phải là sủng phi mị hoặc, cho nên thường ngày mọi người chỉ chú ý tới thân phận của nàng, rất ít khi chú ý đến dung mạo nàng
Khánh Phong đế cùng Giang Hoàng Hậu làm phu thê từ thuở niên thiếu, đối với Giang Hoàng Hậu cực kỳ kính trọng, lúc này Hoàng Hậu có thai, càng làm cho hắn kinh hỉ không thôi.
"Hoàng Hậu, vất vả cho nàng." Khánh Nguyên đế nắm tay nàng, nhẹ giọng nói, đôi mắt phượng tràn đầy nhu tình.
Giang Hoàng Hậu lúc này vẫn cảm thấy trong bụng có chút khó chịu, bất quá lại tràn ngập vui sướng, nàng cũng không có giống phi tần khác, bởi vì có thai liền ngốc đến độ trực tiếp làm nũng, mà là nói: "Hoàng Thượng, sự việc lần này xác thật có chút mạo hiểm, ít nhiều cũng có đứa nhỏ Tố Tố này, nếu không phải khi đó nàng che chở thần thiếp, chỉ sợ lúc ấy thần thiếp đã phải bị quăng ngã do khỉ làm ngựa bị thương" Nói tới đây, trong lòng Giang Hoàng Hậu cũng có chút sợ.
Lúc nãy Khánh Nguyên đế chỉ nghe nói Hoàng Hậu gặp phải bầy khỉ xảy ra chuyện, tiếp theo liền trực tiếp lại đây, cũng không cẩn thận dò hỏi diễn biến sự việc, cho nên sau khi nghe xong liền hỏi lại.
Chờ nghe xong Giang Hoàng Hậu nói, Khánh Nguyên đế ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Thù đang thành thành thật thật khoanh tay đứng một bên, nhịn không được cười nói: "Hài tử ngoan, hôm nay ít nhiều cũng nhờ có ngươi"
Hoắc Thù vội nói, "Đây là việc thần nữ nên làm."
Tâm tình Khánh Nguyên đế lúc này thoạt nhìn thập phần không tồi, tuy rằng không có nói thưởng, nhưng vẫn nhớ kỹ công lao lần này của Hoắc Thù
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng cung nhân tới bẩm báo, nói là Tứ công chúa bị vuốt khỉ làm bị thương, mời hoàng đế đi qua
Tâm tình tốt của Khánh Nguyên đế nháy mắt liền giảm đi rất nhiều, nhớ tới việc Giang Hoàng Hậu thiếu chút nữa bị bầy khỉ làm xảy ra chuyện, trong mắt lướt qua lệ khí, bộ dáng lạnh băng kia, cùng bộ dáng khi xụ mặt của Nhiếp Ngật ngày thường cực kỳ giống nhau.
Hắn lại trấn an Hoàng Hậu vài câu, sau đó quét mắt liếc người trong trướng một cái, nhàn nhạt nói: "Tin tức Hoàng Hậu có thai trước không được lộ ra ngoài, chờ Hoàng Hậu ổn thai vị rồi lại nói."
Mọi người vội lên tiếng đáp ứng.
Khánh Nguyên đế nhanh chóng rời đi, những người khác được hắn phân phó, tuy rằng trong lòng cao hứng vì Hoàng Hậu có thai nhưng lại không thể biểu hiện quá rõ ràng, cực lực áp chế kích động trong lòng, từng người vội đi làm việc.
Hiện tại thân thể Giang Hoàng Hậu vẫn có chút khó chịu, thuốc dưỡng thai còn chưa nấu xong nên chỉ có thể tạm thời chịu đựng.
Hoắc Thù cũng không có rời đi, ngồi ở một bên cùng nàng, có ma ma bên người Hoàng Hậu, giặt sạch khăn mang lại đây cho nàng lau mồ hôi.
"Nương nương, người khó chịu sao?" Hoắc Thù ngồi trên ghế gấm, ngước gương mặt xinh đẹp lên nhìn Giang Hoàng Hậu, tiếp theo lại nhìn bụng nàng, trong mắt lộ ra ngạc nhiên.
Giang Hoàng Hậu nhìn bộ dáng này của nàng, không khỏi cười nói: "Có chút khó chịu, nhưng mà hôm nay thật sự cảm ơn con, ít nhiều cũng nhờ có con ở đó"
Tuy nói nếu không có Hoắc Thù, thì còn có những thị vệ, có lẽ nàng cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không thể chắc chắn được điều gì. Thân thủ Hoắc Thù linh hoạt, bảo hộ nàng cực kỳ cẩn thận, cho nên nàng chỉ chịu chút kinh hách, cũng không gây thành đại họa, điểm này nàng là cực kỳ cảm tạ Hoắc Thù
Giang Hoàng Hậu mười lăm tuổi gả cho hoàng đế lúc ấy vẫn còn là thái tử, trở thành Thái Tử Phi, cùng hoàng đế trải qua mưa mưa gió gió, tâm tính cực kỳ cứng cỏi, nàng luôn giữ vững bản tâm của mình, làm tốt chức vị Hoàng Hậu, vài thập niên qua đi, chưa bao giờ đi sai nhầm một bước. Vốn là nhiều năm không con như vậy, trong lòng nàng cũng nghĩ rất thoáng, cho dù không con, nàng vẫn là trung cung Hoàng Hậu như cũ, là chính thê được hoàng đế kính trọng, tương lai mặc kệ hoàng tử nào đăng cơ, đều sẽ không bạc đãi nàng
Chỉ là nàng không ngờ đã trải qua nhiều năm như vậy, trời cao vậy mà đột nhiên cho nàng một hài tử, tới vô cùng thích hợp.
Hoàng Hậu gả cho hoàng đế nhiều năm như vậy, trong lòng ít nhiều cũng rõ tâm tư hoàng đế, biết dưới gối hắn tuy rằng có nhiều hoàng tử như vậy, nhưng trong lòng vẫn hy vọng có thể có con chính thê, tương lai kế thừa vị trí kia, cũng cần là con chính thê, điều này có quan hệ đến việc năm đó hắn đã trải qua
Khánh Nguyên đế là đích tử do Nguyên Hậu của tiên đế sinh ra, ra đời không lâu đã được phong làm Thái Tử, kế thừa đại thống vốn là việc đương nhiên, nhưng ai biết năm đó tiên đế bởi vì thiên vị Thất hoàng tử do Lệ Quý Phi sinh ra, đã phải chịu tội một phen, dẫn tới hắn thiếu chút nữa bị phế, thậm chí còn phải hi sinh Vệ Quốc Công thế tử Nhiếp Tu Ngạn đã lớn lên cùng hắn, làm hại em gái cùng mẹ Ý Ninh trưởng công chúa tuổi trẻ tang chồng
Cho dù sau này hắn thành công đăng cơ, trở thành chủ nhân của thiên hạ, nhưng việc này vẫn trở thành vướng mắc trong lòng hắn như cũ, thế cho nên hắn đối với các nhi tử con phi tần cho dù có sủng ái nhưng cực kỳ có giới hạn, tình nguyện sủng cháu ngoại trai Nhiếp Ngật, vì Nhiếp Tu Ngạn bồi dưỡng một nhi tử ưu tú.
Nhiều năm như vậy, hắn vẫn hy vọng có thể có con chính thê kế thừa vị trí này, phảng phất như làm vậy có thể bù đắp được tiếc nuối trong lòng hắn năm đó
Cho nên, Hoàng Hậu vẫn nhiều năm không có tin tức đột nhiên có thai, Khánh Nguyên đế tuy rằng áp lực, nhưng vẫn vô cùng kích động kinh hỉ. Mặc kệ đứa nhỏ trong bụng Hoàng Hậu tương lai là nam hay nữ, đều chú định địa vị đứa nhỏ này trong lòng hoàng đế sẽ không giống người thường.
Trong lòng Giang Hoàng Hậu suy nghĩ trăm điều, nhưng ngoài mặt lại cười khanh khách nhìn Hoắc Thù, càng nhìn càng vừa lòng, cảm thấy đứa nhỏ này đúng là phúc tinh, phảng phất như từ sau khi nàng vào kinh, mình càng ngày càng thuận lợi, ngay cả việc không dám mong đợi nhiều năm nay hiện tại cũng đã thành.
"Nương nương ngày thường quan tâm con, vô cùng chiếu cố con, con bảo hộ nương nương là việc nên làm." Hoắc Thù đương nhiên nói.
Giang Hoàng Hậu nhịn không được bật cười, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng, cười nói: "Hài tử ngoan"
Hoắc Thù ở bên cạnh Hoàng Hậu, cho đến sau khi Hoàng Hậu uống xong thuốc rồi nghỉ ngơi, nàng mới rời khỏi lều
Mới vừa ra khỏi, liền thấy người trong doanh địa thần sắc vội vàng, trong không khí đều lộ ra một loại khẩn trương.
Hoắc Thù nhớ tới việc lúc nãy vừa nghe, vội ngăn cản một cung nhân hỏi: "Lúc trước nghe nói Tứ công chúa các nàng đã trở lại, tình huống thế nào rồi?"
Người nọ biết thân phận của nàng, cung kính mà đáp: "Nghe nói Tứ công chúa cùng Tề quốc công phủ Ngũ cô nương, Thừa Ân Hầu phủ Bát cô nương đều bị thương, lúc này thái y còn ở bên kia chẩn trị, chuyện khác nô tài cũng không biết."
Hoắc Thù lắp bắp kinh hãi, lúc trước chỉ nghe nói Tứ công chúa bị thương, không ngờ còn có người khác, lại còn có Bát cô nương Thừa Ân Hầu phủ, nhà mẹ đẻ của Giang Hoàng Hậu
Hoắc Thù lại hỏi tình huống những người khác, đặc biệt là An Dương quận chúa cùng mấy tỷ muội Nhiếp gia, biết được các nàng không có việc gì, trong lòng rốt cuộc thả lỏng
*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***