Mục lục
KHÔNG PHỤ THÊ DUYÊN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Thù từ trong thư phòng phụ thân đi ra, liền nhìn thấy Hoắc Diệu mới từ bên ngoài trở về

"Thất, Thất tỷ" Hoắc Diệu khẩn trương kêu một tiếng, miễn cưỡng nói: "Vì sao tỷ lại về đây?"

Hoắc Thù nhìn nàng chằm chằm, cũng không nói lời nào, khi Hoắc Diệu khẩn trương đến mức mồ hôi đã chảy xuống, Hoắc Thù mới hướng nàng ngoắc ngoắc ngón tay, "Cửu muội muội, chúng ta đã lâu không nói chuyện, cùng nhau tâm sự một chút đi"

Hoắc Diệu không cảm thấy mình cùng vị tỷ tỷ hung tàn này có quan hệ tốt đẹp gì, càng không thích ứng loại ngữ khí nhẹ nhàng tự nhiên này của nàng, làm nàng có một loại dự cảm nếu nàng cự tuyệt không biết có phát sinh sự tình gì đáng sợ không, chỉ là dù trong lòng không tình nguyện cũng không dám cự tuyệt, đành phải không tình nguyện đáp ứng một tiếng



Hai tỷ muội đi vào trong một cái đình yên lặng, cho nha hoàn hầu hạ lui xuống

Hoắc Diệu thấy thế càng thêm lo lắng, liền sợ nàng đột nhiên có cái gì không hài lòng sẽ làm thương tổn tới mình, đối mặt với vị tỷ tỷ cậy mạnh như thế này, cho dù có mười mình cũng không đủ để nàng phát tiếc

Hoắc Diệu thấp thỏm ngồi một bên, đôi mắt nhanh chóng liếc nhìn nàng một cái, phát hiện bất quá chỉ có một đoạn thời gian không gặp, vị tỷ tỷ khác mẹ này dường như đã trổ mã đến càng xinh đẹp hơn, đôi mắt trầm tĩnh có thần, làn da trắng hồng, hành động cử chỉ có một loại ý nhị đặc biệt thuộc về tuyệt sắc mỹ nhân, khiến cho nàng bất luận làm cái gì, điều khiến cho người ta có cảm giác hồn nhiên nhưng tuyệt đẹp đến mê người

Hiển nhiên là sau khi xuất giá, nàng sinh sống ở Vệ Quốc Công phủ vô cùng tốt


Nghĩ đến cũng đúng, nghe nói Nhiếp lão phu nhân là người hiền lành, chưa bao giờ nhúng tay vào việc trong phòng nhi tử, nhị phòng cùng tam phòng Vệ Quốc Công phủ sống hòa thuận, còn có vị trượng phu có một không hai như Nhiếp Ngật, tự nhiên mọi thứ đều tốt

Hoắc Diệu chưa bao giờ là người tự ti, nhưng khi đối mặt với vị tỷ tỷ này, không biết như thế nào mà nàng càng thêm tự ti

Thế gian này thật là không công bằng, cho Hoắc Thù nhà ngoại tốt như vậy, mỹ mạo tuyệt đẹp như vậy, lại còn cho nàng vị hôn phu tốt như vậy, vận khí tốt trên thiên hạ này đều tập trung hết vào người nàng

"Sự việc của Bát muội, muội biết được gì không?" Hoắc Thù hỏi thẳng vào vấn đề

Hoắc Diệu tức khắc há hốc mồm, hỏi như này cũng quá trực tiếp rồi


Xưa nay uyển chuyển đẩy đưa không phải là phong cách của Hoắc thất cô nương, hơn nữa hiện giờ chỉ có tỷ muội hai người, nàng tự nhiên càng không vòng vo


Hoắc Diệu nhìn nàng, đối diện với ánh mắt sáng ngời của Hoắc Thù, chần chờ nói: "Tỷ... là vì phải làm chủ cho Bát tỷ sao?"

Hoắc Thù phất phất tay áo, cười như không cười: "Vì sao muội lại cho là như vậy?"

Hoắc Diệu không nói chuyện, trong lòng đã có nhận định

Trên thực tế, hôm nay khi nhìn thấy Hoắc Thù trở về, nàng liền cảm thấy Hoắc Thù nhất định là vì nghe nói đến chuyện của Hoắc Nghiên mà riêng trở về, thậm chí có khả năng sẽ trượng nghĩa vì Hoắc Nghiên làm chủ, rốt cuộc hiện giờ vị này đã là Vệ Quốc Công thế tử phu nhân, nghe nói hoàng thượng yêu ai yêu cả đường đi, thân phận nàng càng trở nên tôn quý, nghe nói ngay cả tổ mẫu cũng bị buộc nhận lỗi với nàng, cho dù nàng muốn nhúng tay vào việc nhà mẹ đẻ, phỏng chừng cũng không ai có thể phản đối, mà cũng không cách nào cự tuyệt
Nàng cùng Hoắc Nghiên chơi rất tốt, tỷ muội tình thâm, hiện tại thấy Hoắc Nghiên rơi vào tình trạng này, nàng muốn làm chủ cho Hoắc Nghiên cũng không có gì lạ

Lập tức Hoắc Diệu liền nói: "Thất tỷ, tỷ vẫn là đừng.... quản việc này, Bát tỷ nhất định phải gả đến Vĩnh Quận Vương phủ, đây là di nguyện của đại tỷ, tổ mẫu cùng đại bá phụ đã đáp ứng rồi"

Vẻ mặt Hoắc Thù không có biểu tình, trong lòng lại kinh ngạc, rốt cuộc hiểu vì sao rõ ràng đại bá mẫu không hi vọng Hoắc Nghiên gả qua đó, nhưng nàng lại không có cách ngăn cản. Đại bá phụ là chủ một nhà, lại là hầu gia, nếu việc hắn đã đáp ứng thì không thể sửa lại được

Trong lòng nàng có chút thất vọng đối với đại bá phụ này

Nghĩ đến bộ dạng đại bá mẫu cùng Hoắc Nghiên hai ngươi ôm nhau khóc rống, Hoắc Thù nheo nheo đôi mắt, âm thanh có vài phần nghiêm túc: "Cửu muội, chuyện không chỉ có như vậy đúng không?"
Hoắc Diệu hơi hơi co rúm người lại

Vốn Hoắc Thù chỉ muốn dọa nàng một chút, không ngờ phản ứng Hoắc Diệu lại trực tiếp như vậy, cũng làm nàng xác định suy đoán của mình, cố tình lạnh mặt, tiếp tục truy vấn: "Nói, có chuyện gì?"

Hoắc Diệu bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, bật thốt lên: "Bởi vì Bát tỷ đã là người của đại tỷ phu!"

Hoắc Thù hoàn toàn ngây ngẩn cả người

Hoắc Diệu sau khi nói xong, sợ đến mức sắc mặt lại càng trắng, hoảng sợ che miệng lại, hoàn toàn không ngờ tới chính mình vì sao lại nói ra những lời như vậy

Hoắc Thù sau khi phản ứng lại, lập tức đứng dậy duỗi tay trực tiếp xách người đưa đến trước mặt, liền đặt ngồi xuống vị trí bên cạnh mình, ấn một tay lên bả vai nàng, tới gần mặt nàng, lạnh lùng nói: "Cửu muội, đem những chuyện muội biết đều nói ra hết, một chữ cũng không được giấu"
Thân thể Hoắc Diệu phát run, bị dọa đến nói chuyện cũng không được nhanh nhẹn: "Ta cũng là trộm, nghe lén được.... Mấy ngày nay, ta, ta vẫn luôn hầu bệnh tổ mẫu, vô tình... trong lúc vô ý nghe lén được tổ mẫu nói, nói chuyện cùng đại bá phụ, khi Bát tỷ ở, ở tang lễ của đại tỷ, đụng phải đại tỷ phu đang uống say, sau đó...."

Hoắc Thù sau khi nghe xong, im lặng không nói

Nàng rốt cuộc cũng đã hiểu được vì sao Hoắc Nghiên ngay trong lúc ngủ cũng không được an ổn, nàng rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu khổ sở?

Không phải cùng người yêu thương làm sự tình kia, xác thật làm người ta vô cùng khủng bố, càng không cần phải nói cô nương chưa xuất giá cái gì cũng không biết, còn bị chính tỷ phu ruột thịt của mình xâm phạm, sẽ chỉ làm nàng sống không bằng chết

Chẳng trách đại bá mẫu bệnh thành như vậy, có lẽ không phải bởi vì đại tỷ bệnh chết, mà là bởi vì chuyện tiểu nữ nhi gặp phải, nàng oán hận những người tính kế ám hại nữ nhi của mình
Sau khi Hoắc Diệu nói xong, người vẫn như cũ sợ không chịu nổi, nhưng lời cũng đã nói ra, không cách nào thu hồi, chỉ có thể thấp thỏm: "Thất tỷ, tỷ ngàn vạn lần đừng nói ra bên ngoài, cũng đừng để người khác biết ta nói ..."

Hoắc Thù không để ý ừ một tiếng, có chút không cam lòng hỏi: "Không phải Bát muội nên ở phòng dành cho khách sao, vì sao lại đi ra tiền viện đụng trúng tỷ phu?"

Lúc ấy khi đi phúng viến, các nữ quyến đều ngồi chờ ở phòng khách, nam nhân thì ở ngoại viện, huống hồ chi gia chủ đang làm tang sự, cho dù là người vô tri cũng không thể tùy tiện đi loạn. Càng không nói Hoắc Nghiên còn vì đại tỷ chết mà thương tâm, làm sao có thể đi loạn? Cho nên trong này nhất định có vấn đề

Hoắc Diệu nhấp miệng, liếc nhìn sắc mặt nàng, nhỏ giọng nói: "Tất nhiên là có người dẫn qua..."
Hoắc Thù nhắm mắt lại, khi mở to mắt, trong mắt là một mảnh thanh minh

Trong lúc nhất thời, bên trong đình yên lặng không tiếng động

Hoắc Diệu xê dịch thân mình, muốn cách xa nàng một chút, nhưng bả vai lại bị nàng giữ không dám động đậy, chỉ có thể im như ve sầu mùa đông ngồi ở chỗ đó

Qua một lát, Hoắc Thù mới thong thả ung dung thu tay, vẻ mặt không biểu tình nói: "Không ngờ Cửu muội tin tức lại linh thông như vậy!"

Nàng cũng chưa từng nghĩ đến, muội muội hôm nay khó khăn lắm mới gặp mặt này, chỉ hỏi thử một chút thôi, không ngờ nàng lại biết rõ ràng như vậy, càng có thể khả năng tìm hiểu tin tức hơn cả Đào Hồng, Hoắc Thù lập tức cảm thấy muội muội khác mẹ này kỳ thật cũng không đáng ghét không thú vị như mình nghĩ

Hoắc Diệu cảm thấy có chút ủy khuất, cảm thấy lời này cũng không giống như khích lệ, bị nàng nói như vậy Hoắc Diệu ngược lại càng cao hứng không nổi
Hôm nay Hoắc Diệu đã bị Hoắc Thù dọa sợ quá sức rồi, lời nên nói hay không nên nói đều nói hết, làm cho nàng càng thêm sợ vị tỷ tỷ này, sợ một ngày nào đó vị tỷ tỷ này nhìn nàng không vừa mắt, không cần nàng ta ra tay đánh nàng, chỉ cần lộ ra sự tình ngày hôm nay, liền cũng đủ để thu thập nàng rồi

Điều này làm cho Hoắc Diệu càng thêm ủy khuất

Hoắc Thù thấy nàng ủy khuất, sắc mặt hòa hoãn thêm vài phần, duỗi tay vỗ vỗ bả vai nàng, hòa khí nói: "Cửu muội, về sau tỷ tỷ nếu còn chuyện gì không hiểu, khả năng sẽ còn tiếp tục đến thỉnh giáo muội, đến lúc đó làm phiền muội rồi!"

Hoắc Diệu giận mà không dám nói gì, nghẹn đến mức lợi hại

Hoắc Thù giao lưu "cảm tình" cùng muội muội khác mẹ xong, liền đứng dậy rời đi

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Bởi vì thê nữ sinh bệnh, Tĩnh An Hầu đã xin phép nghĩ liên tục ở nhà mấy ngày

Hôm nay nghe được nữ nhi khó được ra sân đi thăm thê tử, Tĩnh An Hầu nghe xong trong lòng nhẹ nhàng thở ra, do dự một lát, liền ra khỏi thư phòng, chuẩn bị trở về phòng nhìn các nàng

Vừa đến cửa phòng ngủ thê tử, liền nhìn thấy hai nhi tử con chính thê đứng tại hành lang trước cửa phòng, trưởng tử Hoắc Thừa Giác thần sắc nghiêm túc, đích thứ tử Hoắc Thừa Thụy mặt không có biểu tình, nhìn thấy hắn, hai người tiến lên thỉnh an xong liền trầm mặc túc tay đứng ở chỗ đó

"Các con đến thăm mẫu thân cùng muội muội?" Tĩnh An Hầu hỏi

Hoắc Thừa giác nhàn nhạt ừ một tiếng

Hoắc Thừa Thụy nhấp miệng, nhịn không được hỏi: "Cha, nương cùng muội muội bệnh thành như vậy, người chẳng lẽ không đau lòng sao?"
"Ta tất nhiên là đau lòng" Tĩnh An Hầu thở dài, thấy vẻ mặt chờ đợi của nhi tử, chỉ nói: "Việc này các con không cần quản, đều đi xuống đi"

Hoắc Thừa Thụy còn muốn nói lại bị huynh trưởng kéo lại

Hoắc Thừa Giác lôi kéo đệ đệ hành lễ cùng phụ thân, lôi kéo hắn rời đi. Đưa lưng về phụ thân đi vài bước, đột nhiên cười lạnh một tiếng, hai mắt tràn đầy phẫn nộ cùng châm chọc

Tĩnh An Hầu đi vào trong phòng, lại chỉ thấy thê tử dựa vào giường chợp mắt, cũng không thấy tiểu nữ nhi

Tĩnh An Hầu phu nhân nghe thấy tiếng động, mở to mắt nhàn nhạt nhìn hắn, phảng phất như không có cảm xúc gì đối với sự xuất hiện của hắn, bình tĩnh, không cảm xúc, càng làm cho người ta thấp thỏm hơn so với phẫn nộ

Tĩnh An Hầu đứng trước giường, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì, sau một lúc lâu mới nói: "Nghiên nhi đâu?".

Tĩnh An Hầu phu nhân mặt không biểu tình, nhàn nhạt nói: "Yên tâm, nàng sẽ không lại tìm chết đâu, các ngươi được như nguyện"

Tĩnh An Hầu yên lặng, sau đó mới thở dài, nói: "Ta biết nàng oán ta, nhưng ta không biết mẫu thân cùng Đình nhi sẽ...." Sẽ liên hợp cùng nhau tính kế tiểu nữ nhi

Một bên là mẫu thân cùng đại nữ nhi vừa qua đời, một bên là thê tử cùng tiểu nữ nhi, mu bàn tay là thịt lòng bàn tay cũng là thịt, hắn có thể làm gì được đây?

Bình tĩnh của Tĩnh An Hầu phu nhân bị lời này đánh vỡ, thần sắc dữ tợn, duỗi tay run run chỉ ra cửa, mở miệng nói: "Cút! Ta không muốn nhìn thấy ngươi"

Tĩnh An Hầu bởi vì trong lòng áy náy, nên không sinh khí bởi vì lời này, ôn thanh nói: "Mai nương, nàng đừng như vậy. Nghiên nhi là nữ nhi của ta, ta là phụ thân chẳng lẽ không đau lòng cho nàng sao? Sự tình đã xảy ra, chúng ta còn có thể làm được gì đây? Ta biết nàng đau lòng Nghiên nhi, nhưng Đình nhi cũng là nữ nhi chúng ta..."
Nghe được lời này, hai hàng nước mắt Tĩnh An Hầu phu nhân rơi xuống

Đúng vậy, hai đứa đều là nữ nhi nàng, đứa nào nàng không thương? Nhưng đại nữ nhi vì mấy hài tử của mình, dùng biện pháp bỉ ổi như vậy tính kế tiểu nữ nhi, điều này mới làm nàng thống khổ nhất. Rõ ràng là tỷ muội ruột thịt, trưởng nữ lại có thể nhẫn tâm tính kế muội muội ruột, chôn vùi hạnh phúc cả đời muội muội vào trong đó, làm sao nàng có thể không đau lòng, không cam tâm đây?

So với đại nữ nhi lúc mới sinh đã bị bà bà ẵm đến Xuân Huy Đường nuôi dưỡng, tiểu nữ nhi từ nhỏ lớn lên bên cạnh nàng, tất nhiên nàng tương đối yêu thương tiểu nữ nhi hơn, hiện giờ tiểu nữ nhi rơi vào trong cảnh ngộ này, đến ngủ cũng không thể an ổn làm nàng đau lòng cực kỳ

Tĩnh An Hầu thấy nàng khóc, trong lòng cũng vô cùng khó chịu
Qua một lát, Tĩnh An Hầu phu nhân dùng khăn lau đi nước mắt, liền quay mặt vào bên trong, nhàn nhạt nói: "Hầu gia mời ra ngoài, ta mệt mỏi"

Tĩnh An Hầu động khóe miệng, không biết nói gì, chỉ đành nói: "Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta đi thăm Nghiên nhi"

Tĩnh An Hầu phu nhân không nói gì

Cho đến khi tiếng bước chân dần dần xa, nàng gắt gao nắm chăn thật chặt, gân xanh trên tay toàn bộ nổi lên, một đôi mắt tràn đầy oán hận

Những người đã làm tổn thương nữ nhi nàng, nàng đều sẽ không bỏ qua!

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Sau khi rời khỏi Tĩnh An Hầu phủ, Hoắc Thù cũng không về Vệ Quốc Công phủ, mà vòng qua Ngu gia

Ngu lão phu nhân thấy nàng đến đây, vô cùng cao hứng nói: "Hôm nay vì sao đến đây?"

Hoắc Thù nhào vào trong lòng bà ngoại, ôm bà làm nũng nói: "Con nhớ bà ngoại"
Ngu lão phu nhân bị bộ dạng tiểu nữ nhi kiều thái nũng nịu của nàng chọc cho cười ha hả, một lần lại một lần vỗ về lưng nàng, cười nói: "Đã xuất giá rồi, chính là đại coi nương, vậy mà còn thích làm nũng"

"Cho dù con bảy tám chục tuổi, con cũng là cháu bà ngoại" Hoắc Thù kiều thanh nói

Ngu lão phu nhân cười nói: "Con bảy tám chục tuổi thì ta cũng không còn ở đây"

"Còn, bà ngoại sẽ sống lâu trăm tuổi"

"Ta làm sao sống được lâu như vậy, sống lâu như vậy thành lão yêu tinh rồi"

"Bà ngoại là yêu tinh cũng tốt, có thể vẫn ở bên con"

Ngu lão phu nhân cười vỗ vỗ nàng, trò chuyện cùng cháu ngoại gái một lát, liền hỏi nói: "Nói thật đi, hôm nay vì sao tới đây? Là từ Tĩnh An Hầu phủ qua đây?"

Hoắc Thù kinh ngạc nhìn bà: "Sao bà ngoại biết?".

Ngu lão phu nhân cố ý hừ nói: "Nghe Ngũ cữu mẫu con nói, Tĩnh An Hầu phu nhân cùng Bát tiểu thư trong phủ bị bệnh, con cùng Bát cô nương kia chơi thân, tất nhiên phải đi về thăm nàng"
Hoắc Thù nghe được lời này, trầm mặt một lát mới nói: "Con được đại bá mẫu mời riêng về". Nói xong, liền đem chuyện lúc trước nghe được thấy được ở Hoắc gia đều kể hết cho bà ngoại, không một chút giấu diếm, đem những gièm pha trong đó nói đến tận gốc rễ

Sở dĩ nói tỉ mỉ kỹ càng như thế, là bởi vì Hoắc Thù biết con người bà ngoại, sẽ không truyền chuyện này ra ngoài, nàng đối với bà ngoại vô cùng yên tâm. Huống hồ nói với bà ngoại, cũng làm cho bà ngoại có thể phân tích giúp nàng một chút

Ngu lão phu nhân sau khi nghe xong, thở dài nói: "Bát cô nương này thật đáng thương" Gặp phải một vị tỷ tỷ ích kỷ cùng một tổ mẫu nhẫn tâm như vậy

Hoắc Thù gật gật đầu, "Bát muội quả thật đáng thương. Bà ngoại, việc của Bát muội, người thấy như thế nào?"

"Có thể thấy thế nào được?" Ngu lão phu nhân cười lạnh lên, "Bất quá là có chút người tham luyến quyền thế, luyến tiếc cửa thông gia Vĩnh Quận Vương phủ này, sợ sau khi Hoắc đại cô nương đi rồi, Vĩnh Quận Vương phủ chọn tức phụ khác, xa cách với Tĩnh An Hầu phủ. Tuy rằng bà chưa gặp qua Bát cô nương nhiều, nhưng nghe con nói, biết đây là một hài tử tốt tính tình không tồi, Hoắc đại cô nương nhìn người thực chuẩn, chọn nàng, ít nhất ba hài tử được lưu lại nhất định sẽ không bị bạc đãi, ngược lại sẽ càng được chăm sóc tốt hơn"
Hoắc Thù nghe được lời này, trong lòng càng khó chịu đến hoảng, nàng cũng không biết khó chịu cái gì, chỉ biết mình thật nghẹn đến không được

Ngu lão phu nhân thấy thế, vỗ vỗ mặt nàng, nói: "Con là nữ nhi đã xuất giá, chuyện nhà mẹ đẻ con không cần nhúng tay vào, cho dù con không giúp cũng không ai nói được cái gì. Về sau không có việc gì thì ít trở về, thanh thản ổn định mà làm tức phụ Nhiếp gia cho tốt, sống tốt cùng Thế Cẩn là được rồi"

Hoắc Thù đồng tình ừ một tiếng, nàng cũng không tính nhúng tay vào

Chuyện của Hoắc Nghiên, cho dù nàng muốn giúp cũng không làm được gì, rốt cuộc kết cục đã định, Hoắc Nghiên trừ bỏ gả qua đó, cũng không còn lựa chọn thứ hai. Nhưng quen biết một thời gian, nàng chính là khó chịu vì Hoắc Nghiên.

Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe nha hoàn tiến vào bẩm báo, Vệ Quốc Công thế tử tới rồi
Ngu lão phu nhân sau khi nghe xong liền vui vẻ, buồn cười nói: "Xem ra Thế Cẩn xác thật là người có tâm, vậy mà còn lại đây đón con"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK