Mục lục
KHÔNG PHỤ THÊ DUYÊN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Trong viện lão nông chuyên trồng hoa sinh trưởng rất nhiều loại hoa quý, hoa nở đến rực rỡ, toàn việc tràn ngập hương sắc mùa xuân

Nhưng đôi nam nữ đứng giữa sân hoa tươi nở khắp nơi kia, nam tuấn tú nữ xinh đẹp, đứng giữa phong cảnh mùa xuân đẹp đẽ nhất, càng chói mắt hơn cảnh xuân, làm cảnh xuân khắp viện đều có vẻ ảm đạm thất sắc

Khi nha hoàn nhìn thấy Nhiếp Ngật đột nhiên ngậm miệng, thần sắc có chút khẩn trương

Nhiếp Ngật nhàn nhạt nhìn nàng một cái, thần sắc lãnh đạm, mắt phượng thâm thúy, làm nha hoàn kia khẩn trương đến mức đổ mồ hôi, không còn kiêu ngạo như lúc nãy

Hoắc Thù cũng nhìn nàng một cái, cảm thấy có chút ấn tượng, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ ra được đã từng gặp nàng ở nơi nào, liền không chú ý nữa, nhìn thị vệ Hỗ Hưng đang ôm cây mẫu đơn cao lớn kia nói: "Ngươi nhớ cầm chắc, đừng làm ngã nó"



Hỗ Hưng cộc lốc nói: "Phu nhân yên tâm, thuộc hạ cho dù quăng ngã mình cũng sẽ không làm nó ngã"



Hoắc Thù nghe được thấy buồn cười nói: "Cũng không cần phải như thế, tuy danh hoa này quý giá nhưng không quý bằng tính mạng con người"



Hỗ Hưng có chút ngượng ngùng cào cào đầu, thấy thế tử không nói chuyện giống như người sắt đứng ở đó, vô cùng có cảm giác tồn tại



Lão nông chuyên trồng hoa La Lão Hán nhìn nha hoàn kia, thần sắc cũng khẩn trương, nhịn không được lo lắng mà nhìn Hoắc Thù cùng Nhiếp Ngật, đoán chừng thân phận hai vị quý nhân này, chỉ sợ thân phận hai người không cao, đến lúc đó ăn mệt, bên hắn cũng sẽ tổn thất thảm hại



Lúc này, bên ngoài lại có thêm một ma ma tiến vào, vừa vào liền nói: "Thúy Bình, lấy được hoa chưa?" Vừa nói cũng vừa vặn nhìn người trong sân, tức khắc lắp bắp kinh hãi, ánh mắt xoay chuyển, liền nhìn đến chậu mẫu đơn trong tay Hỗ Hưng, buột miệng thốt ra, "Nhiếp thế tử, đó là chậu mẫu đơn quận chúa nhà ta nhìn trúng!"




Nghe ma ma nói thế, La Lão Hán tức khắc càng khẩn trương



Nhiếp Ngật lạnh lùng nhìn qua, lạnh lùng hỏi, "Mẫu đơn của ai?"



Ma ma tức khắc quên lời muốn nói, khi nhìn thấy Nhiếp Ngật ở chỗ này, nàng liền biết mẫu đơn này đoán chừng đã bị Nhiếp Ngật lấy trước, nhưng nghĩ đến thân phận tiểu thư nhà mình hiện giờ đã khác trước, lạp tức thẳng lưng nói: "Nhiếp thế tử, đây chính là mẫu đơn Tam hoàng tử phi coi trọng, vốn là muốn chuẩn bị đưa vào cung cho thái hậu nương nương thưởng thức"



Nha hoàn Thúy Bình nghe được ma ma nói, rốt cuộc nhớ tới thân phận tiểu thư nhà mình hiện giờ không bình thường, cho dù là Vệ Quốc Công thế tử, tiểu thư nhà nàng là Tam hoàng tử phi, chẳng lẽ hắn còn dám dĩ hạ phạm thượng?



Tuy nói hoàng thượng sủng ái Vệ Quốc Công thế tử, nhưng quận chúa nhà các nàng còn có thái hậu làm chỗ dựa, hoàng thượng còn phải hiếu thuận với thái hậu nữa đấy




Thúy Bình lúc này cũng không hề che giấu biểu tình, nét mặt kiêu căng nói: "La Lão Hán, phu nhân nhà chúng ta là Tam hoàng tử phi, hôm kia cũng đã nói qua cùng ngươi, hoa mẫu đơn này phải để lại cho chúng ta, ngươi như thế nào lại làm ra việc bội tín như vậy?"



La Lão Hán không ngờ tới "phu nhân" trong miệng nha hoàn này lại là Tam hoàng tử phi, trong lòng sợ hãi, vẻ mặt đưa đám nói: "Cô nương, lúc trước lão hán cũng đã nói qua, cây mẫu đơn này là do một vị quý nhân phát hiện, để lại đây cho lão hán nuôi dưỡng, là danh hoa đã có chủ. Chỉ là lúc đó các ngươi lại không nghe lời lão hán nói, chúng ta làm ăn buôn bán, trọng ở chữ tín, nếu hoa này đã có chủ, tự nhiên phải do chủ nhân nó sở hữu, làm sao có thể nói không giữ lời?"



La Lão Hán nói, nghĩ đến ma ma kia nói hoa này là Tam hoàng tử phi muốn dâng cho thái hậu trong cung, trong lúc nhất thời lại có chút do dự, nhịn không được nhìn về phía Nhiếp Ngật, lưỡng lự

Thúy Bình nghe xong có chút xấu hổ lại có buồn bực, không ngờ La Lão Hán này không biết điều như vậy, muốn mở miệng khiển trách một tiếng, liền nghe được một tiếng "Câm miệng" không kiên nhẫn



Thúy Bình bị dọa sợ, ngẩng đầu lên nhìn, liền đối diện với thần sắc lạnh băng của Nhiếp Ngật, sợ tới mức run lập cập



Hoắc Thù nghe ma ma cùng nha hoàn kia nói, rốt cuộc cũng hiểu vì sao cảm thấy nha hoàn này quen mắt, thì ra là nha hoàn bên người Tân Dương quận chúa Cao Quân



Không ngờ Cao Quân cũng nhìn trúng chậu mẫu đơn này, còn muốn đưa vào cung lấy lòng thái hậu nữa



Nàng trực tiếp lấy chậu hoa mẫu đơn kia từ trong lòng Hỗ Hưng ra, thanh thúy nói: "Thì ra Tam hoàng tử phi cũng nhìn trúng nó, ánh mắt Tam hoàng tử phi quả nhiên không tồi"



Nghe nàng vậy mà khen ngợi Tam hoàng tử phi đang muốn tranh chậu mẫu đơn cùng nàng, khóe miệng mọi người ở đây nhịn không được giật giật

Ai ngờ nàng chuyển giọng, tiếp tục nói: "Nhưng mà cũng có đạo lý đến trước đến sau, hoa này là do ta phát hiện, giao cho vị La Lão Hán này nuôi dưỡng, cũng vì tặng cho lão phu nhân nhà ta đang đau ốm nằm trên giường kiếm chút niềm vui, để lão nhân gia người thoải mái một ít, không chừng một ngày nào đó thân thể người lại có thể tốt hơn. Thái hậu nương nương luôn thông tình đạt lý, là một vị trưởng bối hòa ái dễ gần, nói vậy nếu lão nhân gia người biết được lý do chắc cũng sẽ không làm khó người khác đâu nhỉ?"



Nói xong, nàng cười khanh khách nhìn về phía ma ma kia và Thúy Bình



Hai người bị nàng giảo biện làm cho kinh sợ, không ngờ nàng lại biết ăn nói như vậy, công nhiên đoạt đồ cùng thái hậu



Sau khi thấy các nàng "tâm phục khẩu phục", Hoắc Thù quay đầu nhìn về phía Nhiếp Ngật đang thần sắc lạnh lùng nói: "Thế Cẩn, chúng ta trở về thôi"

Nhiếp Ngật lạnh lùng lên tiếng, nắm tay nàng đi ra khỏi sân



Ma ma kia trơ mắt nhìn hai người rời đi, há miệng muốn nói cái gì, liền thấy thị vệ cao to đi ở phía sau ấn ấn bội kiếm bên hông, nhìn các nàng nhe răng, vẻ mặt hung ác. Ma ma sợ tới mức run lập cập, không dám nói gì thêm nữa



Sau khi đi ra cửa, Hoắc Thù nghĩ đến cái gì, phân phó với Ngải Thảo liền cùng Nhiếp Ngật lên xe



Ngải Thảo quay trở lại sân, lướt qua hai người kia, đi đến trước mặt La Lão Hán, cười nói: "Ta gọi là Ngải Thảo, phu nhân nhà ta là Vệ Quốc Công thế tử phu nhân, hôm nay thế tử cùng phu nhân đến đây lấy hoa, ngươi nếu lại gặp khó xử gì vì chuyện này thì có thể đến Vệ Quốc Công phủ tìm ta, báo danh tín của ta là được" Dứt lời, lại dịu dàng mà nói, "Phu nhân nhà ta rất thích loại hoa này của ngươi, qua mấy ngày nữa hẳn sẽ lại đến đây mua một ít"

La lão hán sau khi nghe xong, một lòng lo lắng rốt cuộc đã buông xuống



Tuy rằng không thể trêu vào Tam hoàng tử phi, nhưng hắn là biết Vệ Quốc Công thế tử, cứ nghe nói vị Nhiếp thế tử này chính là cháu ngoại trai ruột của đương kim thánh nhân, thân phận hiển hách, năng lực trác tuyệt, ngay cả hoàng tử đối với hắn cũng khách khí có thừa, có thể được Vệ Quốc Công thế tử phu nhân thưởng thức chính là phúc phận lớn lao, cũng không cần lo Tam hoàng tử phi giận chó đánh mèo đổ tội lên đầu mình



Ngải Thảo sau khi truyền lời xong, lại lướt qua hai người đó đuổi kịp theo phía sau xe ngựa chủ tử



Cho đến khi xe ngựa biến mất, Thúy Bình rốt cuộc từ trong hồi hộp phục hồi lại tinh thần, hỏi: "Mạc ma ma, làm sao bây giờ? Không lấy được hoa về, quận chúa sẽ tức giận"



Vốn dĩ cho rằng hôm nay chỉ cần báo tên Tam hoàng tử phi Cao Quân là có thể nắm chắc lấy được chậu mẫu đơn kia đi, nào ngờ đâu chậu mẫu đơn này đã được Vệ Quốc Công thế tử định ra trước, từ một khắc kia khi nhìn thấy Vệ Quốc Công thế tử liền biết hôm nay đã không thể lấy chậu hoa đi được rồi

Những người khác có khả năng sẽ khiếp sợ Tam hoàng tử mà thoái nhượng*, nhưng Vệ Quốc Công thế tử thì sẽ không



*thoái nhượng: thoái lui + nhượng bộ



Mạc ma ma hung hăng liếc xéo về phía phương hướng xe ngựa biến mất, trầm khuôn mặt nói: "Có thể làm gì được, trở về bẩm báo đúng sự thật với quận chúa"



Nói xong, dò hỏi lão nông chuyên trồng hoa vài câu, liền dẫn theo Thúy Bình bước lên xe ngựa trở về Tam hoàng tử phủ



*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***



Hoàng tử sau khi thành thân, sẽ đều ra khỏi cung lập phủ riêng, Tam hoàng tử cũng không ngoại lệ. Tam hoàng tử dù chưa có phong hào, nhưng phủ hoàng tử được xây dựng vô cùng khí phái, có thể thấy được hoàng đế đối với hắn là có bao nhiêu yêu thích



Mạc ma ma và Thúy Bình sau khi trở về phủ Tam hoàng tử, liền đi đến chủ viện bẩm báo việc này

Cao Quân nghiêng người ngồi dựa vào giường La Hán sơn đen, đôi mắt khép hờ, ngón tay thon dài ấn trên một góc án kỉ*, sau khi nghe Mạc ma ma bẩm báo xong, đột nhiên giơ tay lên, ném các đồ vật bày trong án kỉ xuống đất



*án kỉ: bàn nhỏ



Bộ chén trà cúc mai gốm sứ men xanh cùng đĩa sứ trắng chứa điểm tâm trên án kỉ toàn bộ đều rơi xuống, rớt vun vãi đầy đất



Mặt Cao Quân âm trầm, tức giận nói: "Giỏi lắm Hoắc Thất, vậy mà cũng dám đoạt hoa với ta! Người đâu, thay y phục cho ta, ta muốn tiến cung!"



Bọn nha hoàn vội lại đây đỡ nàng vào phòng trong thay y phục



Khi Tam hoàng tử tiến vào, trùng hợp nhìn thấy đồ vật rơi vãi đầy đất, hai nha hoàn còn đang thu dọn, mày hơi hơi nhăn lại, hỏi: "Đây là làm sao vậy?"



Nha hoàn đang thu dọn thấy hắn trở về, vội vã đứng dậy hành lễ, nói: "Hồi điện hạ, là hoàng tử phi..."

"Ta biết là nàng!" Khuôn mặt Tam hoàng tử văn nhã nhưng trong mắt lại lộ ra không kiên nhẫn, "Hoàng tử phi đâu?"



"Ở bên trong thay y phục, chuẩn bị tiến cung!"



Sau khi nghe xong, Tam hoàng tử dừng bước chân, đứng ở chỗ đó nhấp miệng hỏi: "Ai chọc nàng tức giận?"



Mạc ma ma vội đến đây, hành lễ với hắn, liền đem sự việc vừa nãy xảy ra ở Phong Đài nói cùng hắn, cuối cùng nói: "Hoàng tử phi từ khi nghe nói lão nông chuyên trồng hoa La lão hán đã tạo được cây mẫu đơn sắc hoa tím đen, liền vẫn luôn ghi tạc trong lòng, nàng nhớ thương thái hậu nương nương trong cung, biết thái hậu nương nương thích mẫu đơn, liền cho người đi nói riêng với La lão hán một tiếng, ai ngờ..."



Tam hoàng tử an tĩnh ngồi nghe xong, trên mặt chậm rãi lộ ra vài phần trào phúng, bất quá thực mau liền biến mất, thần sắc lại ôn hòa

Khi Cao Quân ra tới nhìn thấy Tam hoàng tử cũng ở đây, mặt không đổi sắc, nói: "Điện hạ đã trở lại, ta đang muốn tiến cung, ngươi muốn đi không?"



"Ngươi là muốn đi thỉnh an Hoàng tổ mẫu?" Tam hoàng tử không đáp, hỏi ngược trở lại



Thần sắc Cao Quân trầm xuống, lạnh lùng đáp: "Đúng thì sao? Không đúng thì như thế nào?"



"Nếu đúng như vậy thì đi thôi, hiếu thuận trưởng bối là việc nên làm; còn nếu không phải, ta khuyên ngươi chớ có đi, đỡ phải liên lụy Hoàng tổ mẫu" Tam hoàng tử đạm thanh nói, mắt phượng một mảnh thanh lãnh



Người hoàng gia đều có một đôi mắt phượng giống nhau, Nhiếp Ngật tuy rằng không phải người hoàng gia, nhưng lại cũng có một đôi mắt phượng giống như người hoàng gia. Cao Quân nhìn cặp mắt phượng thanh lãnh kia của Tam hoàng tử, trong hoảng hốt cho rằng đang nhìn thấy Nhiếp Ngật, nhưng thật mau nàng liền phục hồi lại tinh thần, nhận rõ rằng người này không phải Nhiếp Ngật

Nàng cười lạnh một tiếng, "Hoắc thất kia dám can đảm cướp mẫu đơn của ta, dựa vào gì ta không nên tiến cung?"



Tam hoàng tử thấy nàng gàn bướng hồ đồ, hơi hơi nhíu mày, lãnh đạm nói: "Tùy ngươi"



Cao Quân thấy hắn không ngăn cản mình, đầu tiên là thấy kỳ quái, về sau nhìn bộ dạng lãnh đạm của hắn, trong lòng hơi bực, cười lạnh nói: "Chu Dục, ngươi bày dáng vẻ này ra cho bổn quận chúa nhìn làm gì? Bổn quận chúa cũng chưa quản ngươi dưỡng Ngũ thị kia ở Lục Vân Hiên, ngươi nên thấy đủ, đừng cho là ta không biết thân phận Ngũ thị kia..." Nói xong, ý vị sâu xa nhìn hắn



Thần sắc Tam hoàng tử khẽ biến, thực mau liền khôi phục đạm nhiên, nói: "Ngũ cô nương đã từng cứu mạng ta, giữa ta với nàng không có gì quá đáng xảy ra"



Cao Quân khinh thường nhìn hắn một cái, đỡ tay nha hoàn bước lên xe

Tam hoàng tử nhìn theo xe ngựa rời đi, thần sắc dần dần lộ ra vài phần âm trầm



*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***



Cao Quân sau khi vào cung liền hướng Nhân Thọ Cung của thái hậu mà đi đến



Khi nhìn đến thái hậu, nhịn không được bổ nhào vào lòng ngực bà, ào ào khóc lớn thành tiếng



Thái hậu vội ôm nàng, vỗ nhẹ lưng nàng nói: "Quân nhi làm sao vậy? Tam hoàng tử khi dễ con sao?"



Cao Quân khóc ròng nói: "Bọn họ đều khi dễ con, ai ai cũng khi dễ con..."



Thần sắc thái hậu đình trệ, nhẹ nhàng mà vỗ lưng nàng



Cao Quân khóc một lát mới đem sự việc cây mẫu đơn nói cùng bà, sau khi nói xong, phẫn nộ nói: "Hoắc thất kia chính là không để bà ngoại vào mắt, nếu nàng biết thức thời thì nên đưa cây mẫu đơn kia hiến tặng cho bà ngoại, dưới bầu trời này ngoại trừ bà ngoại, còn ai có thể quý trọng hơn chứ?"

Bàn tay vỗ về lưng nàng của thái hậu dừng lại, sắc mặt có chút buồn bã



Quả nhiên suy sụp có thể làm con người ta trưởng thành, đứa cháu từng như hài tử không biết gì là tâm nhãn (mưu kế), hiện nay vậy mà lại dùng tâm nhãn với bà



Thái hậu tuy rằng buồn bã nhưng càng có nhiều cao hứng hơn, nếu cháu ngoại gái này vẫn lỗ mãng vẫn không có tâm nhãn như trước đây, thì ở tại phủ Tam hoàng tử thật không cách nào có thể an ổn đảm đương tốt vị trí Tam hoàng tử phi được



Tuy rằng trả cái giá hơi lớn, nhưng thái hậu cũng thật hài lòng



Thái hậu lập tức trấn an, nói: "Hoắc thị kia hiện giờ đã là Vệ Quốc Công thế tử phu nhân, con biết xưa nay hoàng thượng thương yêu Vệ Quốc Công thế tử, đối với Hoắc thị kia là yêu ai yêu cả đường đi, nói vậy là nàng cũng hiểu được đạo lý này nên vừa rồi mới bừa bãi như vậy" Lại không có ý kiến gì đối với việc hôm nay

Cao Quân nghe xong, thần sắc hơi chùn xuống, kéo vạt áo thái hậu, cầu xin nói: "Bà ngoại, chẳng lẽ con muốn giáo huấn nàng cũng không được sao?"



Thái hậu thở dài, sờ sờ đầu nàng, đột nhiên nói: "Nương con rất nhớ con, có rảnh thì về phủ công chúa một chuyến" Thấy cháu ngoại gái gục đầu xuống không nói lời nào, trong lòng thái hậu cảm thấy có chút mệt mỏi "Nương con cũng vì tốt cho con, chớ có lại tức giận cùng nàng, trong lòng nàng mấy ngày nay cũng không tốt lắm đâu..."



Cao Quân vẫn không hé răng



Thái hậu lại thở dài, có chút bất đắc dĩ



Bà hiểu rõ dã tâm của nữ nhi, nhìn nữ nhi cùng cháu ngoại gái nháo nhào một phen, quan hệ giữa hai mẹ con đã xa cách đến cực điểm, trong lòng bà tuy có khổ sở nhưng bà lại không hối hận lúc trước đã thiết kế hết thảy. Nếu không có lợi thế từ cháu ngoại gái, trong cung này không chừng đã không còn vị trí nào cho hai mẹ con bà

Thái hậu lại an ủi trấn an cháu ngoại gái một phen, lại khuyên nàng sinh sống cùng Tam hoàng tử cho tốt, rồi phái người đưa nàng ra khỏi cung



*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***



Hoắc Thù ôm chậu mẫu đơn kia cùng Nhiếp Ngật trở về Vệ Quốc Công phủ, mang nó đưa đến chính viện



Khi Nhiếp lão phu nhân thấy được chậu mẫu đơn này quả nhiên cực kỳ cao hứng, nếu không phải thân thể không tốt, bà cơ hồ đã nhịn không được muốn tự tay chăm sóc nó, tiếp theo liền không ngừng phân phó bà tử chăm sóc cây cỏ trông chừng nó cho tốt



Sau khi đưa mẫu đơn xong, Hoắc Thù cùng Nhiếp Ngật về Lăng Vân viện



Trên đường, Hoắc Thù hỏi: "Huynh nói xem Tân Dương quận chúa có tiến cung cáo trạng ta hay không?"



Nhiếp Ngật liếc nhìn nàng một cái, đột nhiên duỗi tay ra nắm lấy tay nàng nói: "Nàng không cần lo lắng, có ta"

Một câu đơn giản, biểu đạt ý tứ bảo vệ nàng của hắn. Cũng chính bởi vì như thế, cho nên lúc ấy khi Hoắc Thù mở miệng, Nhiếp Ngật cũng không nói lời nào, hắn chưa bao giờ để Cao Quân vào mắt, hiện giờ Cao Quân tuy là Tam hoàng tử phi nhưng cũng không liên quan gì đến hắn



Hoắc Thù vui vẻ cười rộ lên, tâm tình cực kỳ tốt



Bất quá loại tâm tình tốt này thật mau đã bị phá hủy, Vĩnh Quận Vương phủ truyền đến tin tức, thế tử phi Hoắc Đình bệnh nặng, sắp không qua khỏi



*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK