Mục lục
KHÔNG PHỤ THÊ DUYÊN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Hoắc Thù không yên tâm An Dương quận chúa, vốn là muốn đưa nàng về Vĩnh Thân Vương phủ rồi mới quay ngược trở về Tĩnh An Hầu phủ, ai ngờ nửa đường gặp được thị vệ Vinh Thân Vương phái tới

Thị vệ vương phủ có hơn phân nửa là đại nội thị vệ, có thể thấy được tín nhiệm cùng bảo vệ của Khánh Nguyên đế đối với đệ đệ này

Có cao thụ đại nội hộ vệ, nàng tự nhiên không còn lo lắng, lập tức liền từ biệt An Dương quận chúa, sau khi cùng hội hợp với các đường huynh từ nơi khác chạy đến, liền đi về nhà

Tết Thượng Nguyên trên đường phát sinh sự việc thích khách, đã trước tiên truyền vào cung, phu thê Vinh Thân Vương cùng nhi tử đang trong cung bồi hoàng đế ngắm hoa đăng, đột nhiên nghe tin tức như thế, sợ tới mức cả người bủn rủn, lập tức cũng không còn tâm tình ngắm hoa đăng, trực tiếp dẹp đường hồi phủ, vội phái thị vệ đi tìm nữ nhi

Cứ kỳ diệu như vậy gặp được nữ nhi giữa đường

Hoàng đế cũng không còn tâm tình ngắm hoa đăng, phải biết rằng hôm nay Tam hoàng tử cùng Tứ công chúa còn đang bên ngoài cung, nghe nói thích khách vì người hoàng thất mà đến, hoàng đế lo lắng cho nhi nữ, đồng thời cũng có chút lo lắng cho cháu ngoại trai, cũng không giữ phu thê Vinh Thân Vương lại, lập tức cho người ra ngoài cung tra xét

Khi phu thê Vinh Thân Vương trở lại vương phủ, vừa lúc thị vệ hộ tống An Dương quận chúa cũng đã trở lại

"Nha đầu này làm ta sợ muốn chết!" Vinh Thân Vương phi một phen kéo nữ nhi qua, kiểm tra trên dưới, hận không thể lập tức kéo nàng về phòng cởi y phục ra hết, nhìn xem có bị thương chỗ nào hay không

An Dương quận chúa ngáp một cái, oán giận nói: "Nếu đêm nay mẫu phi không đem con ném ra khỏi cửa, con cũng không gặp việc này, lần sau mẫu phi cũng đừng quăng con ra ngoài cửa giống vậy nữa, biết không?

Vinh Thân Vương phi nghe được lời này, tức giận đến mức muốn đánh nàng, xoa bóp gương mặt quả táo của nàng nói: "Còn có thể tranh luận, như vậy là không có việc gì rồi"

An Dương quận chúa nhìn nàng nhếch mép cười, "Không có việc gì, có Tố Tố ở đó mà" Lúc ấy gặp phải thích khách, đúng là có sợ hãi quá mức, bất quá sau đó lại phát hiện bởi vì có Hoắc Thù ở đó bảo vệ, nên đến cả lông tơ của nàng thích khách còn chưa thể thương tổn đến, thực nhanh liền trấn định trở lại

Phu thê Vinh Thân Vương thật nhanh liền biết được tình huống lúc đó từ chỗ bọn thị vệ, phu thê hai mặt nhìn nhau, cảm thấy khó có thể tưởng tượng được

Vinh Thân Vương thế tử vẻ mặt cảm thán nói: "Hoắc Thất tỷ tỷ đúng là lợi hại, thật nhìn không ra"

Ngày thường Hoắc Thù đến Vinh Thân Vương phủ chơi, Vinh Thân Vương thế tử cũng gặp qua nàng vài lần, cảm thấy bằng hữu tỷ tỷ thật vất vả chọn được có dung mạo còn muốn đẹp hơn kinh thành đệ nhất mỹ nhân Tứ công chúa, dáng người tinh tế yểu điệu, nhìn chính là quý nữ khuê phòng tay trói gà không chặt, nào ngờ là chân nhân bất lộ tướng

An Dương quận chúa nở mày nở mặt, nhìn nương của nàng nói: "Mẫu phi, bằng hữu này con chọn không tồi chứ? Cho nên người đừng có luôn khinh thường con đó nha"

Vinh Thân Vương phi không ngờ tới con mắt của nữ nhi cũng thật tinh tường, nhìn bộ dạng kia của nàng, vỗ vỗ đầu nàng nói: "Đêm nay cũng nhờ có Hoắc Thù, bằng không con phải chịu tội rồi, ngày mai mẫu phi cho người chuẩn bị chút tạ lễ mang sang bên đó"

Sau khi tống cổ hai nhi nữ xuống dưới nghỉ ngơi, Vinh Thân Vương phi nhìn Vinh Thân Vương nói: "Vương gia, Hoắc Thù này thật không tồi. Nghe nói nàng lớn lên ở nhà ngoại, Ngu gia thế gia nhà võ, nhìn vị Ngũ lão gia Ngu gia lưu lại kinh thành chính là người thân thủ lợi hại, không nghĩ bộ dạng nàng kiều mỹ như vậy, lại là nhân vật tu mi, ánh mắt nữ nhi quả nhiên tốt thật"

Vinh Thân Vương dở khóc dở cười, "Vương phi không cần phải cường điệu như vậy, nàng cũng không phải con dâu bổn vương, có như thế nào bổn vương không có ý kiến"

Vinh Thân Vương phi hừ một tiếng, một đôi mắt đẹp trong trẻo sâu thẳm nhìn hắn, nhìn đến Vinh Thân Vương không hiểu sao lại có chút chột dạ, nhanh chóng nói: "Nàng không cần lo lắng, Thế Cẩn là đứa có chủ ý, hôn sự này cũng đã định, hoàng huynh cũng không có cách thu hồi mệnh lệnh đã ban, nếu thu hồi chẳng phải khiến thiên hạ chê cười hay sao?"

Cho nên, liền tính hoàng đế dù có ý kiến, cũng không có biện pháp ảnh hưởng hôn sự này

Vinh Thân Vương phi đương nhiên biết đạo lý này, nhưng nàng cũng biết nếu muốn làm một nữ nhân ngột ngạt, còn rất nhiều phương pháp, ngày nào đó hoàng đế bất mãn Hoắc Thất, tùy tiện ban hai cung nữ cho Vệ Quốc Công thế tử, Hoắc Thất còn có thể kháng chỉ được không? Đến lúc đó nôn đều phải nôn chết

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Khi trở lại Tĩnh An Hầu phủ, trời đã khuya

Tĩnh An Hầu phủ cũng vừa thu được tin tức, một đám trưởng bối lo lắng muốn chết, nhìn đến bọn nhỏ đều bình an trở về, đều vội nhẹ nhàng thở ra

"Diệu nhi làm sao vậy?" Ngũ phu nhân đột nhiên kêu lên một tiếng

Thanh âm này quá mức thê lương, kèm theo sự kiện thích khách mời vừa phát sinh, mọi người còn chưa định thần được, đột nhiên nghe Ngũ phu nhân nói, giật nảy mình, đột nhiên quay đầu lại

Vừa nãy tình huống bên ngoài khẩn cấp, có thể giữ được mạng đã là không tồi, mọi người cũng không chú ý nhiều. Lúc này đã ở nhà mình, dưới ánh đèn sáng ngời, toàn bộ cái mũi Hoắc Diệu đều hồng cùng cái trán kia một màu đỏ thẫm bắt mắt

Hoắc Diệu nhìn thấy nương này, trong lòng chua xót, liền muốn khóc, rưng rưng nói: "Bị đụng..."

"Làm sao lại bị đụng?"

Hoắc Diệu nhịn không được nhìn về Hoắc Thù, một đôi mắt to sáng ngời đối lại với nàng, đột nhiên nhớ tới bộ dạng nàng khi gϊếŧ người vừa lưu loát vừa dứt khoát, gan run lên, không dám nhìn nữa

Nhưng mà phản ứng rõ ràng như vậy, người ở đây đều nhìn thấy toàn bộ, Ngũ phu nhân quả thực khí công tâm, thần sắc bất thiện nói: "Thù tỷ nhi, người chính là chiếu cố muội muội như vậy?"

Hoắc Thù bị nàng mắng đến không hiểu nổi, thẳng thắng nói: "Nếu ta không chiếu cố muội muội, chỉ sợ hiện tại muội muội đã là vong hồn dưới đao rồi"

Ngũ phu nhân nghẹn lời, khi phản ứng lại lời nàng nói, kinh hồn nói: "Ngươi có ý gì?"

"A, ta nhớ ra rồi" Hoắc Nghiên đột nhiên lên tiếng, cũng không chờ người hỏi liền nói: "Lúc nãy khi gặp được thích khách, Cửu muội thiếu chút nữa té ngã ra ngoài, nếu không phải Thất tỷ đẩy nàng một cái, chỉ sợ nàng đã đụng vào đao của thích khách rồi. Ngũ thẩm, người cũng đừng trách Thất tỷ, tình hình lúc đó nguy cấp, Thất tỷ phải bảo vệ mấy người bọn ta, phía sau bọn ta là tường của một cửa hàng, Thất tỷ dưới tình huồng khẩn cấp có chút thất thủ cũng hợp tình hợp lý, Cửu muội hiện tại chỉ ăn chút khổ, còn tốt hơn trên người bị thọc một đao"

Ngũ phu nhân: "...."

Ngũ phu nhân thiếu chút nữa bị Hoắc Nghiên nói tức chết, lời là nói như vậy được sao? Bát nha đầu này nói chuyện thật đáng ghét

Hoắc Thù nói tiếp: "Cửu muội, có đúng vậy không?"

Hoắc Diệu hiện tại xem như sợ nàng, trong lòng ủy khuất đến muốn khóc, lại chỉ có thể chịu đựng, hàm chứa nước mắt, cứng ngắt gật đầu, không dám nói Hoắc Thù cố ý đẩy, hơn nữa lúc ấy nàng cũng không biết nàng ấy có cố ý hay không

Ngũ phu nhân nhìn thấy bộ dạng này của nữ nhi, đau lòng vô cùng, ôm nàng vào lòng liền khóc đến thiên hôn địa ám

Tĩnh An Hầu phu nhân không muốn nghe nàng gào khóc, liền nói: "Được rồi, các ngươi không có việc gì thì tốt rồi, đều trở về nghĩ ngơi, uống chén canh an thần, nghĩ ngơi cho khỏe"

Nói xong, liền phân phó nha hoàn đến Xuân Huy Đường báo với lão phu nhân một tiếng, nói các cô nương đã bình an trở về, để bà không phải lo lắng

Nhị phu nhân, Tam phu nhân gật đầu, quan tâm cô nương nhà mình, thật mau liền mang các cô nương trở về

Hoắc Uyển nhịn không được nhìn thoáng qua Hoắc Thù, cũng nghĩ đến vừa rồi nàng gϊếŧ thích khách kia, cũng bị dọa giống như Hoắc Diệu

So với các cô nương ở đây, các huynh đệ Hoắc gia đều hoàn toàn không biết gì cả, càng không biết sự tình lúc ấy Hoắc Thù ra tay gϊếŧ thích khách cứu người. Bởi vì có An Dương quận chúa ở đó, các huynh đệ Hoắc gia lưu lại ở đó cũng không tốt, nên ngay từ đầu đã liền cùng các nàng tách ra, vốn cho rằng đã có thị vệ Vinh thân vương phủ bảo vệ nên cũng không cần bọn họ quá lo lắng, nào biết thế nhưng bọn muội muội lại xảy ra chuyện này

Tĩnh An Hầu thấy các cô nương đều đã được dẫn đi, liền kêu mấy nhi tử lên hỏi sự việc xảy ra trên đường

Tết Thượng Nguyên phát sinh sự việc này, hoàng đế nhất định sẽ rất tức giận, ngày mai thượng triều chắc chắn sẽ cãi nhau không ngừng, Tĩnh An Hầu muốn tìm hiểu trước tình huống xảy ra là như thế nào, ngày mai mới dễ ứng phó

Ngũ phu nhân mang theo hai nữ nhi trở về ngũ phòng, nàng mặc dù vẫn còn oán trách Hoắc Thù hại nữ nhi nàng thành thế này, nhưng lúc nãy bị nàng trách móc một chút đã mất tiên cơ, cũng nói cái gì nữa, chỉ là sắc mặt thật sự khó coi

Hoắc Thù không quan tâm sắc mặt của nàng, khi tới ngã rẻ, từ biệt cùng kế mẫu liền trở về Điệp Thúy viện

Ngũ phu nhân bị nàng chọc giận muốn chết, nhưng vì quan tâm vết thương của nữ nhi nên vội mang nàng về phòng xem xét thương tích

May mắn vết thương này cũng không nghiêm trọng lắm, qua mấy ngày, máu bầm tan dần ấn ký kia mờ xuống là được, bằng không cô nương gia phải mang vết sẹo trên mặt, làm sao chịu nổi

Hoắc ngũ lão gia trong thư phòng nhận được tin tức, nghe nói tiểu nữ nhi bị thương vội vàng lại thăm

Hoắc Diệu nhìn thấy phụ thân, nước mắt liền rơi xuống, khóc kêu một tiếng cha

Ngũ phu nhân cũng lau nước mắt nói, "Lão gia, người nhìn Diệu nhi xem, bị thương thành thế này, cô nương gia quan trọng nhất là mặt mũi, nếu thật là bị thương, về sau phải gả chồng như thế nào đây? Rõ ràng trước khi ra cửa, lão phu nhân đã dặn dò Thù tỷ nhi chiếu cố muội muội cho tốt, nhưng nàng lại chiếu cố người như thế nào?"

Hoắc Ngũ lão gia không để ý nàng, dò hỏi nha hoàn thương tích của tiểu nữ nhi, biết rằng sẽ không lưu lại sẹo, nhẹ nhàng thở ra

Nghe được Ngũ phu nhân còn đang khóc, hắn có chút mất kiên nhẫn, nhìn tiểu nữ nhi nói: "Mấy ngày nay Diệu nhi nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt, không cần nghĩ ngợi nhiều, phu nhân người chiếu cố nữ nhi cho tốt"

Dứt lời, không để ý đến Ngũ phu nhân còn muốn cáo trạng, sau khi rời khỏi Diệu Cẩm viện, nhấc chân hướng về Điệp Thúy viện đi tới

Hoắc Thù đang ăn bánh trôi, nghe nói phụ thân tới, đứng dậy ra cửa nghênh đón, cười nói, "Cha, người có muốn ăn bánh trôi không? Ổ ma ma tự tay làm, là bánh trôi nhân ô mai, ăn rất ngon, ngọt mà không ngấy"

Hoắc Ngũ lão gia nghe được là nhân ô mai, đột nhiên nhớ tới năm thứ nhất sau khi thành thân cùng vong thê, bọn họ ăn chính là bánh trôi nhân ô mai do ma ma Ngu thị chính tay làm ra, nói: "Cho ta một chén"

Một chén bánh trôi 10 cái, tượng trưng cho thập toàn thập mỹ, hơn nữa bánh trôi này còn lớn hơn so với bình thường, 10 cái liền chiếm cứ một cái chén lớn. Hoắc Ngũ lão gia nhìn đến giật mình, nhưng nhìn nữ nhi ăn đến ngon miệng, cũng không nói được cái gì

Ăn không nói, ngủ không nói, hai cha con thật an tĩnh ăn bánh trôi

Một chén lớn bánh trôi xuống bụng, Hoắc ngũ lão gia ăn không tiêu, nhưng nhìn nữ nhi tựa hồ chưa đã thèm, còn hỏi Ổ ma ma còn hay không

"Tiểu thư, đợi lát nữa còn nghỉ ngơi, cũng không thể ăn tiếp" Ổ ma ma khuyên nhủ

Vẻ mặt Hoắc Thù thất vọng, Hoắc ngũ lão gia nhìn có chút không đành lòng, nhịn không được nói: "Thù nhi còn muốn ăn liền cho nàng thêm một ít đi"

Ổ ma ma thiếu chút nữa dĩ hạ phạm thượng trừng mắt liếc hắn, xụ mặt nói: "Lão gia, buổi tối không nên ăn nhiều, đối với cơ thể thật không tốt"

Hoắc ngũ lão gia cũng là người hiểu dưỡng sinh, nghe được lời này trên mặt không khỏi có chút hồng

Hoắc Thù ngược lại cũng không nháo đòi ăn thêm, dùng khăn ưu nhã lau lau miệng, nói: "Cha vì sao qua đây? Người lúc nãy có đi xem muội muội không? Thương thế của nàng như thế nào?"

Nghe nàng nhắc tới, Hoắc Ngũ lão gia mới nhớ đến việc này, nói: "Muội muội con sao bị thương thành thế này?"

Nghe được lời này, Ngải Thảo dựng mày, liền muốn sinh khí, rốt cuộc cũng nhịn lại, thoái lui đến một bên nghe hai cha con nói chuyện

Thực ra Hoắc Thù cũng không để bụng, đem sự tình trên đường lúc nãy nói qua với hắn một lần

Hoắc Ngũ lão gia thấy tình huống không khác biệt lắm so với gã sai vặt báo lại vừa rồi, cũng không có hoài nghi gì, nhìn nàng nói: "Thái thái con tính tình xưa nay là như thế, con không cần để ý tới nàng, nàng suy nghĩ không ra cái gì"

Hoắc Thù trừng lớn đôi mắt, giống như lần đầu tiên nhận thức người cha này

Hoắc Ngũ lão gia bị nàng nhìn có chút xấu hổ, đối với nữ nhi này hắn mang lòng áy này rất nhiều, cũng không biết ở chung như thế nào, hai cha con này nửa năm qua không mặn không nhạt mà ở chung, ngày thường trừ bỏ việc thỉnh an cũng không giao lưu gì thêm. Bất quá Ngũ lão gia cũng sẽ không làm ra việc chỉ nghe lời nói một phía, đối với lời nói của Ngũ phu nhân hắn sẽ giữ lại làm ý kiến, tự mình lại đây giờ hỏi một câu, thị phi trong đó, hắn sẽ tự mình phán đoán

Nhìn đại nữ nhi, thấy tinh thần nàng không tồi, Hoắc ngũ lão gia dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt rồi rời đi

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Hôm sau, Hoắc lão phu nhân cũng từ chỗ hạ nhân biết được sự tình xảy ra hôm qua, cũng sợ đến mức không nhẹ, đặc biệt là khi nhìn đến khối sưng đỏ trên trán của đứa cháu thương yêu nhất, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi

"Thù tỷ nhi, ngươi chính là chăm sóc muội muội ngươi như vậy?" Hoắc lão phu nhân trầm giọng hỏi

Hoắc Nghiên vừa định mở miệng, bị Tĩnh An Hầu phu nhân trừng mắt liếc một cái, ủy khuất ngồi ở chỗ kia, nghĩ nếu tổ mẫu muốn phạt Thất tỷ, cho dù liều mạng bị phạt, nàng cũng nhất định phải nói vài câu công đạo

Hoắc Thù ngồi ở chỗ đó, nghiêng đầu nói: "Tổ mẫu, lúc ấy ở đó còn có An Dương quận chúa, chẳng lẽ ta chỉ có thể một lòng chiếu cố Cửu muội, không để ý đến An Dương quận chúa?"

Lời này nói được quá xuất sắc! Hoắc Nghiên thiếu chút nữa vỗ tay cho Hoắc Thù

Hoắc lão phu nhân nghẹn lời, bà cho dù mặt mũi lớn, cũng không dám nói ra lời này, nếu như bị người Vinh Thân Vương biết được, cũng không dễ đối phó, "Tự nhiên không phải...."

Sau đó liền thấy cháu gái dùng vẻ mặt không thể hiểu được nhìn bà, giống như bà vô cớ gây rối, trong lòng Hoắc lão phu nhân liền buồn bực

Càng bực bội hơn là sự tình ở phía sau

Vào lúc này quản gia vội vội vàng vàng chạy tới báo, Vinh Thân Vương phủ, Thái Ninh trưởng công chúa phủ đều phái người tặng lễ vật tới đây, cảm tạ Hoắc Thù tối qua có ơn cứu mạng An Dương quận chúa cùng huynh muội Cao Sùng

Người Tĩnh An Hầu phủ đều có chút giật mình, bọn họ cũng không biết còn có chuyện này

Hôm qua lực chú ý của mọi người đều đặt ở vết thương trên người Hoắc Diệu, hơn nữa các cô nương trải qua việc này đều quá mức sợ hãi, cũng không thể cẩn thận nói lại việc này cùng trưởng bối, đã trở về phòng nghỉ ngơi, cho nên các trưởng bối Tĩnh An Hầu phủ chỉ biết các cô nương đi chơi trên phố, sau đó gặp phải thích khách, sau lại có một đám người Ngũ Thành Binh Mã Tư ra tay dẹp yên, lại không rõ ràng lắm trong đó phát sinh sự tình gì

Ma ma của Vinh Thân Vương phủ là người đắc ý bên cạnh Vinh Thân Vương phi, nói đến phi thường xinh đẹp, "Cũng nhờ Thất cô nương quý phủ, quận chúa nhà chúng ta mới có thể bình bình an an hồi phủ, trong lòng Vương Phi thập phần cảm tạ Thất cô nương, cố ý sai nô tì lại đây tặng lễ, cảm tạ ơn cứu mạng của Thất cô nương. Cũng do lão phu nhân dưỡng ra cháu gái có tiền đồ như vậy, vương phi chúng ta rất cao hứng...."

Ma ma phủ Thái Ninh trưởng công chúa tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng rốt cuộc cũng tỏ vẻ cảm tạ Hoắc Thất có ân cứu mạng với nhi nữ

Tính tình Thái Ninh trưởng công chúa mọi người trong kinh đều biết, đó là một người bá đạo, không ngờ lần này lại cho người mang lễ vật phong phú tới cửa cảm tạ, thật sự làm cho người Tĩnh An Hầu phủ giật mình

Càng làm cho bọn họ giật mình chính là, đến buổi trưa, trong cung cũng có người tới, còn mang theo lệnh triệu Hoắc Thù tiến cung ban thưởng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK