“…… Khi nhạc mẫu sinh nàng thì khó sinh qua đời, lúc ấy Tĩnh An Hầu phủ cũng trùng hợp phát sinh một ít việc không tốt, Hoắc lão phu nhân liền cho rằng nàng sinh ra đã khắc mẫu, khi bà ta đến chùa dâng hương, vừa lúc gặp Vân Hải đại sư vân du đến kinh thành, đúng lúc rút được quẻ thăm có thể nhờ ông ấy phê mệnh cho nàng, đoán ra được nàng có mệnh cách hung hiểm khắc lục thân, cho nên mới nói chỉ có thể nuôi nàng ở nhà võ tướng nặng sát khí mới có thể giúp thân nhân tránh được tai họa.”
Hoắc Thù nghe được ngơ ngẩn, “Cho nên, bà ngoại mới liền ôm ta về Ngu gia nuôi?”
Cho nên, đây mới là nguyên nhân những năm gần đây Tĩnh An Hầu phủ vẫn luôn chẳng quan tâm gì đến nàng?
Hoắc Thù cảm thấy có chút không thể hiểu nổi, chỉ bởi vì cao tăng phê mệnh, cho nên nàng mới bị cho rằng là người khắc thân, vì thế nên người thân chẳng hề quan tâm nàng?
“Không phải.” Nhiếp Ngật đau lòng hôn mặt nàng, nói: “Ngu lão phu nhân tuy đau lòng nhạc mẫu đã mất, nhưng bà vẫn đau lòng cho nàng, lo lắng người Tĩnh An Hầu phủ đối xử với nàng không tốt, cho nên bà mới riêng qua phủ thăm, không ngờ phát hiện người Tĩnh An Hầu phủ thật sự không chăm sóc tốt cho nàng lúc đó mới đầy tháng, bà phát hỏa ngay tại chỗ, sau đó mới từ chỗ Hoắc lão phu nhân biết được bà ta đã tìm Vân Hải đại sư phê mệnh cho nàng, vì thế đã cãi nhau cùng Hoắc lão phu nhân một trận rất lớn……”
Nói tới đây, Nhiếp Ngật hơi hơi nheo đôi mắt lại
Hắn không hề có ấn tượng gì đối với Vân Hải đại sư, nghe nói đó là một cao tăng đắc đạo, phê mệnh linh tinh cho người ta cũng là tùy duyên. Nhưng Vân Hải đại sư này thích vân du tứ hải, không có chỗ ở cố định, rất ít khi ở lâu dài tại một chỗ
Hoắc Thù nghe xong, có vài phần cao hứng, bà ngoại quả nhiên thiệt tình yêu thương nàng, cũng không có bởi vì mẫu thân khi sinh nàng khó sinh qua đời mà giận chó đánh mèo nàng, ngược lại vô cùng yêu thương nàng, giáo dưỡng nàng cực kì tốt, cho dù nàng xuất giá vẫn chưa yên tâm, thường xuyên cho người mang vài thứ lại đây, chính là sợ nàng ở nhà chồng sống không được tốt.
Nàng tuy rằng không có cha mẹ yêu thương, nhưng bởi vì có bà ngoại cùng người Ngu gia đã làm cho nàng khi trưởng thành cũng không có gì tiếc nuối.
“Cho nên, việc bọn họ nói nàng khắc thân, nàng không cần để ý tới, những lời đó chỉ là lời nói vô căn cứ.” Nhiếp Ngật ôn nhu trấn an, “Tố Tố rất tốt, là người có phúc khí, không có người nào có phúc khí hơn nàng đâu.”
Hoắc Thù cắn môi, đôi mắt đầy ý cười, bị hắn dỗ đến tâm hoa nộ phóng, ngồi ở trong ngực hắn, đôi tay ôm cổ hắn, đưa mặt đến trước mặt hắn, cười nói: “Ta cảm thấy thật sự rất kỳ quái, người không thích ta, sẽ cho rằng ta là điềm xấu khắc thân, người thích ta, đều cho rằng ta là người có phúc khí, chàng nói xem ta khắc thân hay là người có phúc khí đây?”
“Đương nhiên là có phúc khí.” Nhiếp Ngật mỉm cười nói.
Hoắc Thù thấy hắn tin tưởng mình, trong lòng cũng cao hứng lên, đưa lại gần hôn môi hắn.
Buổi tối, khi hai vợ chồng đi ngủ, Hoắc Thù ghé vào trên giường, bị hắn hôn vết thương trên lưng, lầu bầu nói: "Thì ra chàng vẫn luôn thích hôn nó là vì nguyên nhân này, đừng hôn, nó rất khó xem.”
Nhiếp Ngật hàm hồ nói: “Không khó coi…… Nó rất tốt.” Ngừng chốc lát, hắn lại đau lòng hỏi: “Lúc ấy có phải nàng rất đau hay không?”
“…… Quên mất rồi, hẳn là có” Hoắc Thù nhớ thật sự không nhiều lắm, nàng là loại người vết thương lành lại quên đau, đặc biệt theo gia huấn của Ngu gia, nam tử hán đổ máu đổ mồ hôi không đổ lệ. Tuy rằng nàng không phải nam tử hán, nhưng tốt xấu gì trước mười tuổi, không phải đã lớn lên dưới cách giáo dục namq hài tử này của Ngu gia sao
Cho nên, loại vết thương da thịt này, xưa nay nàng sẽ không để ở trong lòng.
Nhiếp Ngật biết nàng là người có tâm rộng rãi, nhưng nghe lời nàng nói, vẫn có chút bất đắc dĩ, hung hăng hôn xuống xương bả vai nàng một cái, rồi mới xoay người nàng lại, áp lên.
Chờ khi nghe được tiếng nàng thấp giọng khóc nỉ non, lại nhịn không được tràn đầy yêu thương, ôn nhu với nàng.
Đêm trước lăn lộn quá mức, hôm sau không ngoài dự đoán Hoắc Thù đã dậy muộn.
Nàng gọi bà vú mang nhi tử béo A Cửu đã được bú no qua đây, khi hai mẹ con cùng nhau lười biếng rúc trong ổ chăn ấm áp, liền nghe nha hoàn tới báo, Tĩnh An Hầu phu nhân phái người lại đây.
Hoắc Thù biết Tĩnh An Hầu phu nhân không có việc gì sẽ không phái người lại đây, lập tức cũng không tiếp tục nằm trên giường, sau khi gọi người rửa mặt thay y phục cho mình, liền ôm nhi tử béo cùng đi tây gian gặp khách.
Người tới là Trần ma ma.
Trần ma ma nhìn thấy Hoắc Thù, vội đứng dậy hành lễ, trên mặt mang theo nụ cười cung kính thân thiết, nhìn thấy Hoắc Thù ôm hài tử lại đây, nhìn thăm dò một cái, khen tặng nói: “Bộ dáng tiểu thiếu gia thật có phúc khí, càng lớn càng có tinh thần.”
Hoắc Thù thích nghe người khác nói A Cửu là người có phúc khí, cười tủm tỉm bảo Trần ma ma ngồi xuống.
Chờ sau khi nha hoàn mang trà lên, Hoắc Thù mới hỏi: “Không biết hôm nay ma ma riêng lại đây có chuyện gì?”
Trần ma ma ngồi trên ghế gấm, cung kính nói: “Gần đây đại cô nãi nãi thường xuyên hồi phủ, ngồi ở Xuân Huy Đường tưởng niệm lão phu nhân, đối xử với các lão nhân do lão phu nhân lưu lại cực kỳ hiền lành, muốn cho các nàng một an bài thích đáng. Phu nhân nhà chúng ta là người hiền lành, cũng nguyện ý đối xử tử tế với những hạ nhân trung thành do lão phu nhân lưu lại, cho nên phu nhân liền đem vài nha hoàn ma ma hầu hạ lão phu nhân đến ở thôn trang, rốt cuộc những người đó cũng từng hầu hạ lão phu nhân, không có công lao cũng có khổ lao, phu nhân sẽ cho các nàng an hưởng lúc tuổi già.”
Hoắc Thù liếc nhìn nàng một cái, cúi đầu nhìn mặt nhi tử béo, thực nhanh đã hiểu được ý đại bá mẫu
Hôm qua Hoắc Diệu riêng lại đây truyền lời, hơn nữa Nhiếp Ngật lại nói với nàng ngọn nguồn ân oán giữa Tĩnh An Hầu phủ cùng Ngu gia về việc nàng khắc thân, Hoắc Thù sao lại không biết dụng ý bên trong
Đại cô mẫu không thích nàng, có thể là muốn bóc trần việc nàng đã từng bị Vân Hải đại sư phê mệnh, Vân Hải đại sư hiện tại không ở kinh thành, người chứng minh tốt nhất được chọn chính là người hầu hạ tổ mẫu năm đó
Đại bá mẫu trực tiếp tiễn những hạ nhân đó đi, cũng coi như ngăn cản đại cô mẫu, miễn cho nàng thật sự thọc việc này ra ngoài, ít nhiều sẽ có chút ảnh hưởng.
Xem ra mặc kệ là hai vị cô mẫu hay là đại bá mẫu, đều biết chuyện năm đó, cũng biết nàng bị cho là điềm xấu khắc thân
Hoắc Thù sau khi suy nghĩ cẩn thận, liền nói với Trần ma ma: “Ta đã biết, việc này làm đại bá mẫu lo lắng rồi.”
Trần ma ma vội khen tặng một tiếng, nhanh mắt liếc nhìn nàng một cái, thấy thần sắc trên mặt nàng nhàn nhạt, phảng phất như việc này không ảnh hưởng chút nào đến nàng, trong lòng tuy rằng có chút buồn bực, nhưng lại cảm thấy Thất tiểu thư như vậy cũng tốt, rốt cuộc khắc hay không khắc, cần phải xem người khác thấy thế nào.
Lão phu nhân cho rằng Thất tiểu thư khắc thân, đối xử với Thất tiểu thư không hề che giấu sắc mặt, không nghĩ tới Thất tiểu thư có lẽ là cô nương có phúc khí nhất trong số các cô nương mới đúng, bằng không cũng sẽ không gả vào Vệ Quốc Công phủ, còn được Hoàng Hậu yêu thích, thường xuyên được tuyên triệu tiến cung.
Trần ma ma cảm thấy lão phu nhân lăn lộn nhiều như vậy, thậm chí vì thế hy sinh Bát tiểu thư, kết quả còn không phải công dã tràng sao! Ngược lại hẳn là Thất tiểu thư có tiền đồ, nhưng bà ta trước nay chẳng những không để vào mắt, mà còn chán ghét Thất tiểu thư, cuối cùng Thất tiểu thư được gả đến nơi như ý nhất, cửa quan hệ thông gia với Vệ Quốc Công phủ này mới là chỗ để Tĩnh An Hầu phủ dựa vào mới đúng.
Hoắc Thù lại hàn huyên cùng Trần ma ma vài câu, chuyển đề tài nói: “Vài ngày trước ta nhận được tin tức Bát muội, nàng nói chờ trước ngày Đại đường ca thành thân sẽ trở về, có việc này không?”
“Đúng vậy.” Trần ma ma được Tĩnh An Hầu phu nhân phân phó, loại chuyện này cũng không giấu nàng, liền đem chuyện Tĩnh An Hầu phu nhân an bài cho nữ nhi nói cùng nàng, cuối cùng nói: “Đến lúc đó phu nhân muốn lấy danh nghĩa gả nữ nhi, trước tiên đưa Bát tiểu thư đến Giang Nam, chờ thêm đoạn thời gian, lại cho Bát tiểu thư lấy danh nghĩa quả phụ đón trở về, như thế cũng giảm bớt tổn thương đối với Bát tiểu thư.”
Hoắc Thù sau khi nghe xong, gật đầu nói: “Chủ ý này không tồi, Đại đường ca là người tốt, chỉ cần hắn có thể đối xử tử tế với Bát muội, Bát muội ở trong phủ qua ngày cũng tốt.”
Hoắc Thù lớn lên ở Tây Bắc, nơi đó quy củ không nghiêm khắc bằng kinh thành, nàng không cảm thấy nữ tử không gả chồng có gì không tốt, Hoắc Nghiên phát sinh chuyện như vậy, nàng sợ nam nhân, không muốn gả chồng, đây cũng không phải chuyện gì lớn cả. Dù sao chỉ cần có Tĩnh An Hầu phủ, đại đường ca Hoắc Thừa Giác đau lòng muội muội này, nguyện ý dưỡng nàng, vậy có thể sống rất khá.
Đương nhiên, chỉ cần đại bá mẫu còn, Tĩnh An Hầu phủ này cũng không ai dám làm cho Bát muội chịu ủy khuất
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
Cuối tháng hai, Ngu Tòng Liệt cùng Ngu Thiến được quân hộ vệ Ngu gia quân đưa về Tây Bắc.
Ngày bọn họ rời đi, Hoắc Thù đến Thập Lí Đình đưa bọn họ, Ngu Thiến ôm nàng khóc lớn, lưu luyến không nỡ rời đi cùng huynh trưởng
Hoắc Thù tiễn bọn họ đi, trong lòng phiền muộn không nỡ, nàng lớn lên ở Ngu gia, sinh hoạt gắn bó cùng người Ngu gia, là khoảng thời gian tốt đẹp quan trọng nhất trong cuộc đời nàng, ảnh hưởng đến nàng cả đời.
Đảo mắt liền đến tháng ba, là lúc xuân về hoa nở, tơ liễu bay đầy trời
Một ngày kia Hoắc Thù vui vẻ, cho bọn nha hoàn thu thập, sau đó mang theo nhi tử béo cùng về tướng quân phủ thăm bà ngoại cùng An Dương quận chúa đang mang thai
An Dương quận chúa hiện giờ thai đã ổn, bạn bè thân thích đều biết tin hỉ của nàng, sôi nổi tới cửa chúc mừng một phen.
Hoắc Thù ôm hài tử đi vào Vinh An Cư của tổ mẫu, liền thấy An Dương quận chúa ghé vào bồn nha hoàn bưng tới nôn mửa, bà ngoại vội cho người lấy nước sạch cho nàng súc miệng, lại lấy mứt mơ chua cho nàng ngậm để đỡ buồn nôn, toàn bộ nhà nháo rầm rầm.
Nhìn thấy Hoắc Thù ôm hài tử lại đây, Ngu lão phu nhân cười ha hả, “Tố Tố, sao hôm nay các con lại tới?” Sau đó thuần thục ôm hài tử đã tỉnh ngủ qua, cao hứng nói: “Bé ngoan, mau qua cho bà cố ngoại nhìn một cái ~”
Hoắc Thù nói ngọt: “Con cùng A Cửu nhớ bà ngoại, cho nên liền tới đây với bà ngoại.”
Cùng bà ngoại hàn huyên vài câu, Hoắc Thù liền đến ngồi cạnh An Dương quận chúa, nhìn sắc mặt nàng, nhíu mày nói: “Đã qua ba tháng rồi, sao vẫn còn ốm nghén dữ vậy?”
An Dương quận chúa đang ngậm mứt mơ chua, thật vất vả áp chế ý muốn nôn mửa, nói: “Ngươi cho rằng mỗi người đều giống ngươi, mang thai cứ như ăn cơm, ăn gì cũng ngon sao? Kiểu như ngươi mới là không bình thường, còn ta mới gọi là bình thường đấy.”
Hoắc Thù mở miệng muốn nói, An Dương quận chúa liền phun ra hạt quả mơ, duỗi tay che chắn, nói: “Nữa rồi, ngươi đừng nói với ta ngươi là người có phúc khí nữa đấy, ta đã biết, ngươi có phúc khí, cho nên ngươi không bị ốm nghén. Ta cũng coi như là rất đỡ, chỉ là đôi khi sẽ nôn một chút, thời gian khác đều tốt, cũng có thể nuốt trôi.”
Hoắc Thù cười hì hì nói: "A Cửu nhà ta ngoan mà, cho nên hắn không hành ta. Tú Tú, ta phát hiện ngươi thành béo rồi.”
An Dương quận chúa trắng mắt liếc nàng một cái, nói: “Hài tử trong bụng ta cũng đã bốn tháng, có thể không mập sao? Còn có, A Cửu ngoan như vậy, có lẽ không phải công lao của ngươi, là công của Nhiếp biểu ca mới đúng.”
Hai người hàn huyên một lát, Hoắc Thù hỏi: “Tam biểu ca đâu? Sao không thấy hắn?”
An Dương quận chúa nói: “Hắn gần đây rất bận, ngươi biết đó, gần đây có phiên vương vào kinh, trong kinh lại không thể không bận.”
Hoắc Thù sửng sốt, lúc này mới nhớ tới hôm trước Nhiếp Ngật cũng nhắc qua việc này, bất quá nàng không biết phiên vương nào vào kinh, mà ngay cả biểu ca nàng cũng phải bận rộn.
An Dương quận chúa đang nói vài câu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, có chút hưng phấn nói: “Tố Tố, thực nhanh sẽ đến lễ tắm Phật, đến lúc đó chúng ta cùng đến Tướng Quốc Tự lễ Phật đi, nghe nói lễ tắm Phật mỗi năm, Tướng Quốc Tự đều có cao tăng đắc đạo khai đàn giảng kinh, rất nhiều người nghe danh mà đến, chúng ta cũng đi dâng hương, thuận tiện cầu phúc cho tổ mẫu, tam ca cùng hài tử.” An Dương quận chúa nói, đầy mặt ngọt ngào từ ái vỗ về bụng.
Hoắc Thù nghĩ nghĩ, cười nói: “Được a, đến lúc đó cùng đi.”
Ở Ngu gia cả buổi sáng, Hoắc Thù mới ôm hài tử ngủ như heo con hồi phủ.
Ngồi trong xe ngựa, khi đi qua một đoạn đường náo nhiệt, đột nhiên nghe được một trận tiếng ầm ĩ, Hoắc Thù duỗi tay vén rèm lên, xuyên qua màn xe khép hờ nhìn ra bên ngoài, vừa lúc nhìn thấy một thiếu nữ mặc kỵ trang màu hồng lửa, cầm roi trong tay ngồi trên lưng ngựa, đang không kiên nhẫn nhìn người trên mặt đất
“Tiểu thư, dường như cô nương cưỡi ngựa kia đã đụng trúng người” Anh Thảo nói.
Hoắc Thù ân một tiếng, đôi mắt nhìn về phía cô nương kia, phát hiện đây không phải là người lúc trước nàng thuận tay cứu ở Ích Châu thành, đích nữ Trung Nghĩa Vương —— Phượng Dương quận chúa sao? Hôm nay nghe An Dương quận chúa nhắc chuyện phiên vương vào kinh, không nghĩ tới ra cửa liền nhìn thấy nàng ta
Nhìn thoáng qua, Hoắc Thù liền cho xa phu rời đi.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
Ngu Tòng Tín từ nha môn Ngũ Quân Doanh đi ra, nói chuyện phiếm cùng mấy người đồng liêu vài câu, liền đi đến Lâm Giang Tiên
Tới Lâm Giang Tiên, liền có tiểu nhị lại đây tiếp đãi hắn, xuyên qua lối đi được dùng màn trúc che lấp hai bên đến kín mít, đi vào một sương phòng ở lầu hai Lâm Giang Tiên.
Đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Nhiếp Ngật đã ngồi ở chỗ kia uống trà.
Ngu Tòng Tín ngồi vào bên cạnh Nhiếp Ngật, Nguyên Võ mang chén trà nhỏ lại đây cho hắn, liền khom người lui xuống
Ngu Tòng Tín nhìn bộ dáng nhàn nhã của hắn, khóe môi mỉm cười, nói: “Nghe nói hôm qua Trung Nghĩa Vương dẫn theo Phượng Dương quận chúa vào kinh.”
Nhiếp Ngật ân một tiếng, nói: “Ngươi phái người nhìn chặt chẽ bên hoàng lăng, nếu phát hiện có người dị thường, trực tiếp bắt lấy.”
Ngu Tòng Tín gật đầu, hỏi ngược lại: “Ngươi hoài nghi cái gì?”
Nhiếp Ngật liếc hắn một cái, không có trả lời.
Ngu Tòng Tín nhẹ nhàng gõ mặt bàn, liếc xéo hắn một cái, trong mắt lướt qua u quang, đột nhiên sâu kín nói: “Ta gần đây nghe được tin tức, nghe nói lễ tắm Phật năm nay, Tướng Quốc Tự thỉnh Vân Hải đại sư khai đàn giảng kinh.”
Nhiếp Ngật ngẩng đầu nhìn qua, thần sắc bình tĩnh.
“Tin tức này còn chưa có để lộ ra ngoài, chỉ có Tướng Quốc Tự trụ trì cùng vài đại sư mới biết được.” Ngu Tòng Tín nói bổ sung, đôi mắt vẫn luôn nhìn hắn.
Thần sắc Nhiếp Ngật chưa đổi, phảng phất như không quan tâm, cùng Ngũ Tòng Tín bàn xong việc cải cách Ngũ Quân Doanh, liền đứng dậy rời đi.
Ngu Tòng Tín bưng chung trà trong tay, từ cửa sổ nhìn bóng dáng Nhiếp Ngật cưỡi ngựa rời đi, thần sắc có chút nghiền ngẫm.
Lấy bản lĩnh Nhiếp Ngật, phỏng chừng sớm đã biết chuyện năm đó Vân Hải đại sư phê mệnh cho Tố Tố, không biết trong lòng hắn sẽ nghĩ như thế nào.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
nhamy111: ngày mai mị bận ùi, nên nghỉ đăng 1 ngày nhá các nàng