Sáng sớm Hoắc Ngũ lão gia liền đến đây, đi cùng còn có Hoắc Ngũ phu nhân
Ngũ phu nhân rốt cuộc cũng không phải kẻ ngu dốt, ở trước mặt trượng phu vẫn là bộ dạng hiền thục. Tuy trong lòng nàng không ưa thích kế nữ là bao, nhưng dù gì cũng chỉ là một nữ hài tử thôi, tương lai chính là sự tình một bộ của hồi môn thôi, sau khi nghĩ thông suốt, cũng vui mừng trưng bộ mặt hiền thê lương mẫu trước mặt trượng phu
Khi bọn họ tới, Hoắc Thù còn chưa tỉnh
Hoắc Ngũ lão gia ngồi trên mép giường nhìn một lát, thấy bộ dạng trưởng nữ tiều tụy nằm trên giường, hỏi "Thù nhi thế nào?"
Ổ ma ma đáp: "Còn hơi sốt nhẹ, nhưng so với hôm qua đã tốt hơn"
Hoắc Ngũ lão gia nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không hề sốt cao là được, nghe nói sốt cao lâu sẽ hỏng mất cả đầu óc
Ngũ phu nhân đứng ở một bên, cũng nhìn về thiếu nữ bên trong giường, tuy rằng đang bệnh, nhưng khó nén được dung nhan tuyệt sắc này, không nói toàn bộ Hoắc gia, cho dù cả kinh thành, cũng khó tìm được cô nương dung mạo như vậy. Trong lòng nàng có chút hâm mộ, nếu nữ nhi mình lớn lên có dung mạo này thì thật tốt, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến lão phu nhân không muốn thấy kế nữ này chút nào thì lòng hâm mộ bỗng chốc tiêu tan hết
Ngũ phu nhân vừa lấy khăn lau khóe mắt, vừa nói: "Hài tử đáng thương, làm sao lại bệnh thành như vậy?" Nói, liền duỗi tay qua định sờ trán kế nữ, thể hiện tâm địa từ mẫu, nào biết tay mới vói qua, đã bị một bàn tay khác ngăn cản
"Lão gia?" Ngũ phu nhân khó hiểu nhìn trượng phu, lại thấy trong mắt trượng phu lộ ra bất mãn, không khỏi ngượng ngùng thu tay về, trong lòng ão não hôm qua vì giận dỗi, làm đến quá mức nên mới lưu lại khuyết điểm
Tối hôm qua khi trượng phu trở về phòng, trực tiếp đi tìm nàng, vừa thấy mặt liền hỏi: "Ngươi biết rõ Thù tỷ nhi mang bệnh trở về vậy mà chậm chạp không ra đón nàng, còn phải để đại tẩu ra mặt, ngươi làm nương người ta như thế nào? Thù tỷ nhi tuy rằng là vãn bối, lần đầu tiên về nhà lại mang theo bệnh, ngươi làm nương mà đón nàng như vậy đấy hả?"
Ngũ phu nhân bị mắng đến không dám cãi lại
Nàng bất quá không thích trượng phu coi trọng kế nữ như thế, liền mới giận dõi, nào ngờ chạm tới vảy ngược của hắn. Sau khi trượng phu mắng nàng xong, phất tay áo liền đến thư phòng nghỉ ngơi, làm cho nàng thật sự hối hận
Bởi vì việc này nên mới sáng sớm nàng đã thức dậy, vội vàng chạy tới, chính là muốn biểu hiện một phen, thật đáng tiếc trượng phu dường như vẫn chưa bỏ qua cho nàng
Ổ ma ma cùng hai nha hoàn vừa vặn nhìn thoáng qua màn này, bất động thanh sắc cúi đầu đứng đó làm như không thấy, trong lòng lại có tính toán
Hoắc ngũ lão gia xem xong nữ nhi cũng không đánh thức nàng, lại không thể ở lâu, nên sau một phen dặn dò, mặt đầy lo lắng rời đi
Ngũ phu nhân nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi theo
Thẳng cho đến giờ giữa Thìn, Hoắc Thù mới từ từ tỉnh giấc
Bệnh nặng một hồi, thân thể nàng có chút suy yếu, tinh thần cũng trở nên uể oải, nửa ngồi nửa dựa vào gối, nhàm chán ăn chén cháo gạo kê không có chút hương vị, chỉ cảm thấy ăn chén cháo kia đúng là khổ
"Người hiện tại còn bệnh, khẩu vị nhạt nhẽo, chờ đến khi hết bệnh thì sẽ tốt thôi" Ổ ma ma dỗ dành nói
Hoắc Thù thật vất vả ăn xong đồ ăn sáng, chờ đến khi trong bụng đã có đồ lót dạ, Đào Hồng liền mang thuốc đã nấu lên
Sau khi dùng vẻ mặt đau khổ uống xong chén thuốc, liền nghe thấy Ngũ phu nhân Uy Viễn Tướng quân phủ tới cửa, chờ chào hỏi xong Tĩnh An Hầu phủ lão phu nhân Ngũ phu nhân Ngu gia liền hướng Điệp Thúy Viện đi tới
Ngũ phu nhân Uy Viễn Tướng quân phủ còn không phải là Ngũ cữu mẫu sao?
Chờ chốc lát liền thấy đại bá mẫu Tĩnh An Hầu phu nhân vừa gặp hôm qua cùng kế mẫu Ngũ phu nhân Thích thị đang bồi một phu nhân mặc bối tử đinh hương hoa văn hồ lô tiến vào. Phu nhân này mặt phấn má đào, thanh lệ động lòng người, tóc bới thành búi tóc phụ nhân, cắm một cặp trâm hoa vàng ròng, tư thái đi đứng đẹp lòng người, làm cho người thấy quên đi thế tục
Ngu ngũ phu nhân xuất thân Diêu gia Trấn An phủ, Diêu gia là vọng tộc Trấn An phủ, dòng dõi thư hương, xưa nay các cô nương giáo dưỡng ra đều dịu dàng hiền lương, rất có hiền danh. Mấy năm trước khi Ngu ngũ phu nhân tiến gả vào Ngu gia, từng theo trượng phu Ngu Ngũ lão gia hồi Ngu gia Bình Nam thành tế tổ trạch, tuy thời gian ở Bình Nam thành cũng không nhiều, nhưng Hoắc Thù cũng đã từng gặp qua
Ngu ngũ phu nhân Diêu thị tuy dịu dàng động lòng người, nhưng mồm mép khá lanh lợi, khi vừa nhìn thấy Hoắc Thù, lập tức kêu lên: "Thật đáng thương, Tố Tố làm sao bệnh thành thế này? Cữu Cữu con ngày hôm qua khi trở về nghe nói con bị bệnh, liền gấp đến độ nóng ruột, sáng sớm liền thúc giục mợ qua đây, lo lắng con lần đâu tiên hồi kinh, trời xa đất lạ, sợ hãi trong lòng"
Tĩnh An Hầu phu nhân cùng Hoắc Ngũ phu nhân nghe được mặt đầy xấu hổ, lời này của Ngu ngũ phu nhân ám chỉ quá mạnh, không càn phiền các nàng nghĩ ngợi thêm
Ngu ngũ phu nhân không để ý tới các nàng, ngồi xuống mép giường, sờ sờ trán Hoắc Thù, thở dài, vỗ tay nàng nói: "Hài tử ngoan, con chịu khổ rồi"
Hoắc Thù tuy tinh thần mệt mỏi, nhưng bởi vì nhìn thấy người thân nên trong lòng vô cùng cao hứng, suy yếu cười nói, "Con không khổ, mợ làm sao tới đây? Thập tứ, Thập ngũ biểu đệ đâu rồi?"
"Hai con khỉ quậy kia còn đang ở nhà, con không cần nhớ tới bọn chúng, ngày khác thân thể con khỏe một chút, mợ cho người đón con đến tướng quân phủ chơi" Ngu ngũ phu nhân ôn nhu nói
Hoắc Thù gật đầu cười
Ngu ngũ phu nhân quan tâm cháu ngoại gái một phen, phảng phất dường như lúc này mới phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn Tĩnh An Hầu phu nhân cười nói; "Nhìn ta này, khó được nhìn thấy Tố Tố, cao hứng liền quên mất hết, xin hai vị chớ trách. Nói đến, cũng phải cảm ơn hai vị phu nhân đã chiếu cố Tố Tố, bà ngoại nàng nếu biết Tố Tố bệnh thành như vầy, không biết đau lòng đến nhường nào. Nghe nói thân thể lão thái gia quý phủ đã tốt hơn, xem ra lần bệnh này của Tố Tố cũng coi như đáng giá"
Nghe được lời này, trên mặt Hoắc Ngũ phu nhân liền mang theo chút cảm xúc khó nói
Tĩnh An Hầu phu nhân lại cười nói: "Thù tỷ nhi là cô nương Hoắc gia, chiếu cố nàng là việc nên làm" Cũng không tiếp lời nàng
Ngu ngũ phu nhân liếc mắt nhìn Hoắc ngũ phu nhân một cái, lại nói vài câu chuyện phiếm, Tĩnh An Hầu phu nhân thức thời rời đi
Hoắc ngũ phu nhân cũng không ở lại, vội vàng không ngừng rời đi cùng đại tẩu, cho các nàng không gian nói chuyện
Chờ sau khi các nàng rời đi, Ngu ngũ phu nhân nhìn Hoắc Thù, trên mặt nhiều hơn một chút đau lòng, nói: "Hài tử ngoan, vất vả cho con rồi"
Nàng là con dâu Ngu gia, sau khi gả vào Ngu gia, theo trượng phu cùng ở tại Uy Viễn Tướng quân phu tại kinh thành, tất nhiên là đã biết sự tình năm đó hai nhà nháo từ chỗ trượng phu. Vì suy nghĩ cho thanh danh hài tử nên mới không truyền ra ngoài thôi, thực chất trong lòng hiểu rõ rành mạch thái độ Tĩnh An Hầu phủ đối với đứa nhỏ này.
Hoắc Thù cười nói: "Cũng không vất vả, chờ con khỏe rồi sẽ liền đến phủ tướng quân thỉnh an cữu cữu"
Ngu ngũ phu nhân cười gật đầu, nói chuyện cùng nàng một lát, thấy nàng thần sắc uể oải, biết nàng còn bệnh, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt rồi mời đứng dậy rời đi
********
Tục ngữ nói, bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, bệnh này của Hoắc Thù dưỡng đến mấy ngày mới tốt một chút
Trong lúc này, nàng bị hạn chế ở trong phòng, càng nhiều hơn là vẫn phải nằm trên giường nghỉ ngơi, tuy rằng nằm cả ngày rất nhàm chán, nhưng nhìn chung vẫn còn tốt hơn là bị cả đám thân nhân xa lại đến quấy rầy
Kỳ thật nhân khẩu Hoắc gia cũng giống như Ngu gia, nhưng đối với Hoắc Thù mà nói, người Hoắc gia đều là người xa lạ không có cảm tình, nàng không kiên nhẫn ứng phó, cũng không muốn trưng ra bộ dạng tình thâm với bọn họ. Các đường huynh đệ đó còn đỡ, bọn họ đều ở ngoại viện cũng không thường đi vào nội trạch, nhưng còn các đường tỷ muội thì khác
Không giống như Ngu gia, cô nương Hoắc gia rất nhiều, đích thứ không ít, trừ bỏ một vài vị đường tỷ đã gả chồng thì vẫn còn có một ít cô nương chưa xuất giá
Trong lúc nàng dưỡng bệnh, phụ thân nàng mỗi ngày sớm muộn đều đến đây một chuyến, kế mẫu cùng muội muội Hoắc Diệu cùng đệ đệ Hoắc Thừa Tranh mỗi ngày đều phải đến ngồi với nàng một lát
Trước khi Hoắc Thù trở về đã nghe qua tình huống Hoắc gia, đồng thời cũng nghe phụ thân nàng năm thứ hai sau khi mẫu thân nàng mất, dưới ý muốn của lão phu nhân, cưới chất nữ nhà mẹ đẻ lão phu nhân Thích thị làm kế thê, tiếp theo Thích thị sinh cho nàng một muội muội cùng một đệ đệ
Muội muội Hoắc Diêu năm nay mười hai tuổi, từ nhỏ lớn lên bên người tổ mẫu Hoắc lão phu nhân, bộ dáng tài tình đều không tồi
Đệ đệ Hoắc Thừa Tranh năm nay chín tuổi, hiện giờ ở tộc học tại Hoắc gia đọc sách, nghe nói công khóa cũng không tồi, di truyền thiên phú đọc sách từ phụ thân nàng, rất được lão phu nhân yêu thích
Đối với những thân nhân này, thái độ của Hoắc Thù xác thực rất rõ ràng: nên thế nào thì cứ như thế đó, đối với nàng không chút ảnh hưởng
Hoắc Ngũ lão gia thật mau liền phát hiện thái độ của trưởng nữ mười mấy năm không gặp đối với bọn họ, tâm tình có chút phức tạp
Mười mấy năm không quan tâm, hắn tự nhiên không thể nghiêm khắc yêu cầu nữ nhi vừa về tới liền đối xử dịu dàng thắm thiết với bọn họ, loại thái độ tự nhiên không thân cận mới là bình thường nhất. Hiểu rõ thì hiểu rõ nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu
Hoắc Diệu mỗi ngày đều theo cha mẹ đến Điệp Thúy Viện thăm trưởng tỷ bị bệnh, làm sao không cảm giác được tâm tình của phụ thân, lập tức tự mình đến phòng bếp làm một ít điểm tâm Hoắc Ngũ lão gia thích, mang đến thư phòng
"Cha, Thất tỷ vừa trở về, đối với chúng ta vẫn còn xa lạ, chờ một thời gian nữa, nàng thích ứng liền tốt" Hoắc Diệu săn sóc, trấn an nói
Hoắc Ngũ lão gia thấy tiểu nữ nhi ngoan ngoãn tri kỷ như vậy, tâm tình rốt cuộc cũng tốt hơn nhiều
Tâm tình Hoắc ngũ lão gia tốt, tâm tình lão phu nhân lại có chút không yên