Mục lục
KHÔNG PHỤ THÊ DUYÊN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Con mèo nhỏ, meow meow meow, con chó con, gâu gâu gâu, vịt con, cạc cạc cạc, gà trống nhỏ, ha ha ha, cừu con, mị mị mị...... Nương, vịt con!"

A Cửu ghé vào bên cửa sổ, chỉ vào một đám vịt hoang bơi trên mặt sông, ngạc nhiên kêu.

Hoắc Thù đang xoa một thanh bảo kiếm, thanh bảo kiếm này là do Nhiếp Ngật tìm được đưa nàng, nàng không yêu thích hoa phục trang sức, thích nhất là vũ khí, tuy rằng sở thích này có chút không giống người thường, nhưng Nhiếp Ngật lại cảm thấy không có gì, chỉ cần phát hiện vũ khí gì tốt, đều sẽ tìm đưa nàng, mỗi lần đều có thể làm nàng cao hứng thật lâu, so với việc hắn đưa trang sức còn muốn vui vẻ hơn

Nghe được nhi tử nói, Hoắc Thù giương mắt nhìn lại, liền thấy trên sông mặt trời chiều đã ngã về tây, một đám vịt hoang kết bè kết đàn bơi qua, hoàn toàn đi vào đám cỏ lau cách đó không xa, thường thường kêu vài tiếng lảnh lót, có một phen hương vị hoang dã.



A Cửu hiếm lạ ghé vào bên cửa sổ, xem đến thích thú, thường thường kêu theo vài tiếng cạc cạc



Cho đến lúc thuyền chậm rãi xẹt qua, đàn vịt hoang mới nháo nhào biến mất trong đám cỏ lau, A Cửu mới nhìn còn chưa thỏa ý trượt xuống ghế bành bên cửa sổ, bổ nhào vào ngực nương, nãi thanh nãi khí nói: "Nương, A Cửu muốn nuôi vịt con."



"Hiện tại không được." Hoắc Thù để kiếm trong tay lên cao, miễn cho làm bé bị thương, vừa nói: "Chúng ta hiện tại còn đang ở trên thuyền, chờ sau khi về nhà mới có thể nuôi."



"Không được không được, hiện tại phải nuôi vịt con." A Cửu giống như bánh quai chèo vắt trong ngực nương mình, vừa rồi nhìn thấy có nhiều vịt hoang như vậy làm trong lòng bé rất thích thú nên hiện tại muốn nuôi ngay lập tức



Nhiếp Ngật đi vào tới, thấy hai mẹ con vắt vẻo bên nhau, hỏi: "Làm sao vậy?"




A Cửu nhìn thấy hắn, hai mắt sáng ngời, liền vứt bỏ nương, chạy tới bổ nhào vào lòng ngực cha, dùng chiêu thức vắt vẻo như bánh quai chèo ra làm nũng, "Cha, A Cửu muốn nuôi vịt con, vịt con, cạc cạc cạc ~~"



Hoắc Thù thấy nhi tử béo đi bám cha bé, liền nhìn hắn cười, để hắn hắn nhìn rồi làm.



"Không nuôi vịt con." Nhiếp Ngật nói, khi nhi tử ủy khuất bẹp miệng, nói: "Cha dẫn con đi câu cá."



A Cửu lập tức bị dời tầm mắt, vô cùng cao hứng bắt lấy bàn tay to của cha, cùng hắn đi lên boong tàu câu cá.



Hoắc Thù dọn dẹp xong bảo kiếm, nhìn nha hoàn Diêu Hoàng hầu hạ bên cạnh nói: "Đi phòng bếp chuẩn bị chút điểm tâm, nhìn xem còn có trái cây gì không, cũng làm chút nước trái cây mang lại đây."



Diêu Hoàng ứng một tiếng, liền đi xuống phân phó.



Hoắc Thù dưới hầu hạ của nha hoàn thay đổi một bộ y phục, cũng đi theo ra ngoài.




Mấy năm nay, Hoắc Thù đã gả các nha hoàn hồi môn của nàng ra ngoài, một ít đại nha hoàn tuổi lớn của Lăng Vân viện cũng đã được giải quyết chuyện chung thân đại sự, hiện tại nha hoàn hầu hạ đều là người được đề bạt lên. Lần này đi Giang Nam chơi, Hoắc Thù chỉ dẫn theo mấy người dùng quen tay, không cần quá nhiều người, miễn cho bó tay bó chân.



Đến trên boong tàu, liền thấy hai cha con ngồi ở chỗ đó câu cá.



Nhiếp Ngật dáng ngồi thẳng tắp, hai mắt nhìn chằm chằm mặt sông, tính tình hắn xưa nay vững vàng, kiên nhẫn chưa bao giờ thiếu, việc câu cá cực kỳ khảo nghiệm lòng kiên nhẫn, đối với hắn mà nói không coi là cái gì. Trước kia Hoắc Thù cùng hắn đi câu cá, trước nay đều câu không bằng hắn.



A Cửu tuổi còn nhỏ, tính tình chưa được ổn định, bất quá bé thích bắt chước nhất cử nhất động của cha bé, lúc này thân thể nhỏ bé cũng cứng đờ, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia câu cá, đáng tiếc trong chốc lát sau, thân thể nhỏ liền mềm xuống, nghiêng đầu ngó trái ngó phải chung quanh, nhìn thấy Hoắc Thù lại đây, cái miệng nhỏ hé ra, lộ một nụ cười tươi roi rói

Diêu Hoàng bưng nước trái cây phòng bếp đã làm lên, Hoắc Thù tiếp nhận, hỏi: "A Cửu muốn uống nước trái cây không?"



"Muốn muốn ~" A Cửu vui sướng nói.



"Chỉ là A Cửu còn chưa câu được một con cá...... Không bằng A Cửu câu được một con cá, nương liền cho A Cửu uống một ngụm nước trái cây được không?" Hoắc Thù đùa với hắn, vừa vặn lúc này Nhiếp Ngật câu được một con cá.



A Cửu oa kêu lên một tiếng, chạy tới xem chậu nước đựng cá, là một con cá trắm cỏ, chắc tầm khoảng một cân, A Cửu ngồi xổm nơi đó nhìn, vẻ mặt thích thú



Hoắc Thù đưa nước trái cây cho Nhiếp Ngật, ý bảo hắn uống, nhìn A Cửu nói: "A Cửu, cha hiện tại đã câu được một con cá, cho nên nước trái cây này là của cha con."



A Cửu trừng lớn đôi mắt nhìn cha mẹ, cuối cùng ánh mắt dừng trên ly nước trái cây kia, nhìn cha uống sạch, nhịn không được chu miệng lên, ngoan ngoãn ngồi trở lại câu cá.

Nhiếp Ngật nhìn thấy có chút buồn cười, nhưng cũng không lên tiếng nói cái gì.



Sau nửa canh giờ, A Cửu cũng không câu được một con cá nào, đừng nói có bao nhiêu ủy khuất, thiếu chút nữa đã khóc lên.



"Được rồi, A Cửu không khóc, đợi chút nữa báo phòng bếp làm thịt nướng cho con, chúng ta cùng nhau ăn thịt nướng được không?" Hoắc Thù dỗ hắn.



A Cửu nghẹn ngào nức nở một tiếng, nghẹn miệng không khóc nữa



Buổi tối một nhà ba người ngồi ăn cá nướng uống rượu gạo cùng nhau



Cá này nướng là dùng than nướng, bôi lên đó tương đặc chế, cuối cùng rắc lên hành thái, đừng nói có bao nhiêu thơm, ngồi trên thuyền xuôi dòng sông, gió lạnh ban đêm thổi tới, uống một ít rượu lại có một phen tư vị khác lạ



Hoắc Thù không cẩn thận uống nhiều một chút



Nhiếp Ngật cho bà vú cùng nha hoàn chăm sóc A Cửu, liền ôm người đã uống say về phòng ở khoang thuyền, cho người mang nước ấm tới, tự mình chiếu cố nàng tắm rửa

Bọn nha hoàn đã quen tác phong của thế tử nhà bọn họ, đối với loại chuyện này đã có thể nhìn như không thấy.



Sau khi mang nước lên tới, bọn nha hoàn liền lui ra bên ngoài canh.



Nhiếp Ngật đặt người vào trong nước xong, tự mình cởi y phục ngồi vào bồn tắm, cẩn thận rửa sạch thân thể cho nàng.



Hoắc Thù nép vào trong lòng ngực hắn, duỗi tay sờ mặt hắn, hồ loạn hôn hắn, vừa hôn vừa nói: "Thế Cẩn...... Ta muốn đi Thanh Châu thăm Bát muội, chúng ta đi qua nơi đó đi...... Nga, đúng rồi, chàng còn phải vòng đi Kinh Châu...... Đến lúc đó một mình chàng đi Kinh Châu thôi, ta cùng nhi tử ở Thanh Châu vừa chơi vừa chờ chàng ha......"



Nhiếp Ngật cười hôn nàng, ôn thanh nói: "Không muốn đi cùng ta à?"



Lần này hắn xuống Giang Nam có chuyện quan trọng trong người, nhưng cũng không nguy hiểm giống như trước đây, cho nên mới dẫn hai mẹ con bọn họ cùng đến Giang Nam, tính chơi chút thời gian, chờ đến mùa đông lại trở về. Hắn thành thân cùng Hoắc Thù đã nhiều năm, trong lòng luôn có chút áy náy với nàng, cảm thấy nhốt nàng bên trong kinh thành như vậy, sợ lúc mình không chú ý sẽ làm mất đi bản tính của nàng

Có lẽ, chờ sau khi hài tử lớn hơn một chút, hắn có thể dẫn nàng đi thăm thú các nơi, không cần lúc nào cũng ở bên trong hoàng thành



Hoắc Thù nấc rượu một cái, tiếp tục nói: "Không đi, Giang Nam chơi vui......"



Sau đó nàng lại lầu bầu, "Nương không đồng ý chúng ta dẫn A Cửu đến Giang Nam chơi...... Điềm muội muội cũng muốn xuất giá, đến lúc đó phải chạy trở về, bằng không nàng lại muốn khóc......"



Nhiếp Ngật nghe nàng lải nhải những việc vặt đó, nhịn không được chậm rãi cười rộ lên.



Cho đến lúc nước lạnh, hắn mới ôm nàng đứng dậy, dùng một tấm khăn vải lớn bọc lấy nàng ôm về trên giường, tùy ý lau đi vệt nước trên người mình, rồi trở lại trên giường, nhìn thấy người trên giường không an phận vươn cái đùi dài xinh đẹp ra bên ngoài, ánh mắt hắn hơi tối, duỗi tay qua đi, lau từ chân bụng nàng lên

"Thế Cẩn......"



"Ừm, ta ở chỗ này." Nhiếp Ngật hôn môi nàng, ôm nàng vào trong lòng ngực.



Ngày hôm sau, Hoắc Thù say rượu tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người đều khó chịu, không chỉ có đau đầu, thân thể cũng mềm như bông, không dùng lực được.



Đang khó chịu, Hoắc Thù liền nghe tiếng nhi tử béo gọi nương ở bên ngoài cũng không muốn để ý. Nàng đá một chân nam nhân bên cạnh, nói: "Nhi tử của chàng, chàng phụ trách thu phục hắn......"



Nhiếp Ngật phát ra tiếng cười nhẹ, hôn mặt nàng một cái, nói:: "Nàng cứ tiếp tục ngủ, ta đi xem A Cửu."



Hoắc Thù ân một tiếng, vùi đầu vào trong ổ chăn, liền không để ý tới.



Không biết ngủ bao lâu, Nhiếp Ngật bưng một chén canh tỉnh thần lại đây, vớt nàng từ trong ổ chăn lên, đút nàng uống nửa chén canh, cảm giác say rượu mới tốt một chút, nhưng thân thể vẫn mềm như bông, đặc biệt là hai cái đùi, không dùng lực được, có thể thấy được người này tối hôm qua có bao nhiêu hung ác.

Hoắc Thù ngáp một cái, thấy đã là buổi trưa, liền chống thân bò lên



A Cửu từ bên ngoài nhảy vào, thấy mẫu thân không có tinh thần gì, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Nương sinh bệnh?"



Hoắc Thù liếc cha hài tử một cái, nói: "Không bệnh."



"Vậy là mang muội muội?" A Cửu hỏi.



"...... Không mang."



"Vậy đệ đệ?"



"Cũng không có."



A Cửu bẹp miệng, không phải sinh bệnh, lại không phải mang đệ đệ muội muội, vậy mẫu thân rốt cuộc là bị làm sao? Quá khó xử tiểu hài tử.



"Được rồi, con còn nhỏ, không cần nghĩ nhiều như vậy." Hoắc Thù nhịn không được cười to, ôm bé vào trong ngực thân thân khuôn mặt nhỏ của bé



*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***



Biệt viện Tiết gia Thanh Châu, khi Hoắc Nghiên nhận được tin tức Hoắc Thù, kích động đứng lên.



"Tiểu thư, làm sao vậy? Trên thư Thất tiểu thư nói cái gì?" Nha hoàn Vân Cẩm vẻ mặt tò mò nhìn bộ dáng chủ tử đang kích động

Hoắc Nghiên nhịn không được cười nói: "Là Thất tỷ muốn tới Thanh Châu."



Vân Cẩm lắp bắp kinh hãi, Thất tiểu thư chính là Vệ Quốc Công thế tử phu nhân, trong nhà trên có già dưới có trẻ, nàng sao có thể đột nhiên muốn tới Thanh Châu? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?



"Không có việc gì, là Nhiếp thế tử đưa nàng tới Giang Nam du ngoạn, A Cửu cũng tới mà." Hoắc Nghiên nhấp miệng, cao hứng nói. Mấy năm không gặp Hoắc Thù, trong lòng cũng mong nhớ vô cùng, chỉ là......



Vân Cẩm thấy nụ cười trên mặt nàng trở nên ảm đạm, liền biết tiểu thư suy nghĩ cái gì, không khỏi có chút đau lòng.



Hoắc Nghiên ngồi yên một lát, thực nhanh liền lấy lại tinh thần, nói: "Thất tỷ nếu tới Thanh Châu, nàng hẳn là sẽ qua thăm ta. Vân Cẩm, ngươi đi chuẩn bị, còn có...... Đi tìm trong thành một ít đồ hài tử thích chơi ......"

Vân Cẩm thấy nàng khôi phục lại sinh khí, hứng thú bừng bừng phân phó, trên mặt nàng cũng lộ ra nụ cười, nhất nhất nhớ kỹ, thường thường góp ý hai ba câu, nỗ lực làm ra vẻ vui mừng



Nàng biết tiểu thư cùng Thất tiểu thư quan hệ tốt, thất tiểu thư cũng biết chuyện tiểu thư đã gặp phải, hơn nữa cũng không có ghét bỏ, ngược lại trợ giúp rất nhiều, những năm gần đây Thất tiểu thư tặng cho tiểu thư không ít đồ, tỷ muội ruột cũng không làm được hơn vậy



Trong lòng Vân Cẩm rất cảm kích Thất tiểu thư, cũng không trách được tiểu thư nhà mình nghe nói Thất tiểu thư muốn tới Giang Nam lại cao hứng như thế



Vân Cẩm cực kỳ để bụng việc Hoắc Thù đến, được Hoắc Nghiên phân phó, quyết định tự mình dẫn người vào thành mua đồ



Bất quá vừa ra đến trước cửa, nàng nhìn thoáng qua Hoắc Nghiên đã trang điểm thuần tịnh, nhịn không được nói: "Tiểu thư, người đã lâu không có ra ngoài rồi, không bằng hôm nay thời tiết tốt, đi ra ngoài một chút, người cũng dòm ngó qua cần mua đồ nào, đỡ cho nô tỳ không có mắt nhìn, mua đồ không được tốt lại dọa sợ Thất tiểu thư cùng tiểu thiếu gia thì sao?"

Hoắc Nghiên sao không biết ý tứ của nàng, biết nha hoàn đây vì tốt cho mình, nhưng nàng thực sự không muốn ra cửa, cuối cùng vẫn không chịu nổi Vân Cẩm quấn quýt si mê, nghĩ mình cũng không thể làm nàng lo lắng, có một số việc, nàng hẳn nên đi nên liền đáp ứng cùng nàng ấy ra ngoài một chút.



Chỉ là nàng muốn ra cửa, vẫn quen mặc y phục kín đáo, trang điểm mình giống như một quá phụ lớn tuổi, cuối cùng mang tấm che mặt lên, cách ly tầm mắt mọi người, mới cảm giác tốt một chút.



Liên tục đi mấy cửa hàng, ăn, chơi đều mua một ít, tiếp theo các nàng đi vào một nhà chuyên môn bán vật phẩm Tây Dương Kỳ Bảo Các.



Vân Cẩm đỡ Hoắc Nghiên vào cửa, cho thị vệ cùng bà tử đi theo đứng chờ ở cửa



Đồ bán trong tiệm đều là hàng hóa Tây Dương, thấy toàn là đồ mới lạ......

Thực mau Hoắc Nghiên liền nhìn trúng một cái hộp nhạc, Vân Cẩm dò hỏi chưởng quầy: "Cái này bán như thế nào?"



Chưởng quầy cười nói: "Cô nương, cái này không phải là vật để bán, lão bản chúng ta chỉ định muốn trưng bày"



Vân Cẩm tức khắc có chút không cao hứng, "Chưởng quầy, ngươi đừng khinh ta, nếu thứ này không bán thì bày ra làm gì? Đây không phải gạt người sao? Chưởng quầy, gặp gỡ tức là có duyên, không bằng ngươi mở một đường, bán thứ này cho người có duyên như chúng ta đi."



Chưởng quầy bị nàng nói cười khổ liên tục, xin khoan dung nói: "Cô nương, thật sự không dám giấu giếm, hộp nhạc này vừa đến trong tiệm ngày hôm qua, hôm nay lão bản phái người lại đây nói muốn giữ lại tặng người khác, nhất thời quên cất vào."



Vân Cẩm vẫn muốn nói cái gì, bị Hoắc Nghiên ngăn lại, nếu người ta không bán, nàng cũng không muốn cưỡng cầu.

Lập tức hai người lại đi xem đồ vật khác, tuy rằng không có hộp nhạc, nhưng có những đồ khác cũng không tồi



Khi Hoắc Nghiên cúi đầu chọn đồ, đột nhiên cảm giác được cái gì, nàng cảnh giác quay đầu nhìn lại, phát hiện trong tiệm ngoại trừ chưởng quầy kia cùng một tiểu nhị, không có người khác.



Tuy rằng cảm thấy mình quá mức mẫn cảm, nhưng Hoắc Nghiên vẫn không có cách yên lòng.



Từ sau khi phát sinh chuyện kia, thế giới của nàng từ một mảnh tươi đẹp biến thành u ám như hiện giờ, cũng dưỡng tính tình nàng thành mẫn cảm đa nghi, chịu không được ánh mắt người khác, sợ sẽ nhìn ra khinh thường trong mắt những người đó, như cắt lấy da thịt nàng, giống như ác mộng ngày hôm đó



Hoắc Nghiên tâm thần không yên, thân mình đều có chút phát run.



Vân Cẩm phát hiện nàng khác thường, vội đỡ lấy nàng, tùy tiện chọn hai món đồ, chuẩn bị tính tiền rời đi.

Ai ngờ chưởng quầy kia gói hộp nhạc vào chung, Vân Cẩm kinh ngạc nói: "Chưởng quầy, không phải vừa rồi ngươi nói thứ này không bán sao?"



"Là không bán, chúng ta chỉ tặng người." Chưởng quầy cười nói, "Hiện nay liền đưa cho vị tiểu thư này." Hắn nói, nhanh chóng nhìn Hoắc Nghiên một cái, nhưng cách một tấm khăn che mặt, tất nhiên là cái gì cũng thấy không rõ lắm.



Vân Cẩm kinh ngạc nhìn hắn, không biết hắn có ý tứ gì, cảm giác được Hoắc Nghiên bất an, cũng không muốn lại dây dưa, vội vội vàng vàng đỡ Hoắc Nghiên lên xe rời đi.



Trở lại trên xe nghỉ ngơi một lát, sau khi ngăn cách mọi người chung quanh, Hoắc Nghiên mới cảm giác mình tốt hơn một chút.



Sắc mặt nàng trắng bệch, nhịn không được dùng ngón tay từng chút từng chút cấu lấy tay mình, đến lúc đổ máu, mới bị Vân Cẩm đang tìm nước uống cho nàng phát hiện, kịp thời ngăn cản hành động tự ngược của nàng

"Tiểu thư, không có việc gì, chúng ta về nhà thôi" Vân Cẩm nhẹ nhàng dỗ nàng, cũng không hỏi nàng phát sinh chuyện gì, cẩn thận ôm nàng vào trong ngực.



Hoắc Nghiên chậm rì rì gật đầu, cuộn tròn mình trong ngực Vân Cẩm, chậm rãi nhắm mắt lại.



*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK