Cách đó không xa dựng một cái sân khấu kịch, tiếng đàn sáo du dương truyền đến, kim cúc chung quanh nở rộ, hương thơm thoảng qua, các nữ quyến đến đây dự tiệc đều vô cùng hài lòng
Nam tịch phía bên kia, khi nhìn thấy Vệ Quốc Công thế tử xuất hiện, mọi người đều sửng sốt
Phò mã Hứa gia thấy đứa con riêng này, gương mặt tuấn nhã mang theo nụ cười, thật tự nhiên lên nói với hắn vài câu, sau đó dẫn hắn đến một bàn trong số đó
Bàn này đều là con cháu tông thất ngồi, trong đó liền có trưởng tử Cao Sùng của Thái Ninh trưởng công chúa
Hôm nay người đến đây dự tiệc đa số là người trẻ tuổi, hơn nữa còn là người trẻ tuổi chưa thành thân
Bọn họ đối với Vệ Quốc Công thế tử cũng vô cùng tò mò, tuy rằng không thiếu gặp như những nữ quyến đó, nhưng ngày thường cũng khó gặp, trong lòng bọn họ cũng biết mục đích của tiệc ngắm hoa ngày hôm nay, nghĩ đến khi về nhà mẫu thân cùng các tỷ muội trong nhà sẽ không thiếu hỏi về sự tình của Vệ Quốc Công thế tử nên tự nhiên cũng muốn quan tâm vài phần, miễn cho đến lúc đó cũng không có gì để nói lại phải bị bọn tỷ muội trong nhà oán trách
Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, Vệ Quốc Công thế tử ung dung thong thả ngồi xuống bên cạnh Cao Sùng
Cao Sùng chính là đang hướng về phía tường hoa bên kia nhìn quanh, nỗ lực dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh của các nữ quyến bên kia, cảm giác bên cạnh ngồi xuống một người, quay mặt liền phải đối diện với đôi mắt đen nặng nề của Nhiếp Ngật, không khỏi hoảng sợ
"Thế Cẩn biểu ca, là ngươi à"
Cao Sùng bị hắn nhìn đến tim gan đều run, nhưng sau khi nhớ lại mình cùng hắn cũng không phát sinh xung đột gì, liền cà lơ phất phơ hỏi
Nhiếp Ngật ừ một tiếng, lúc này hầu rượu ở phía sau tiến lên rót rượu cho hắn, đồng thời cũng rót cho Cao Sùng một chén rượu
Cao Sùng không biết ý gì, chờ đến khi Nhiếp Ngật bưng chén rượu lên uống, thấy một đôi mắt nhìn về phía mình, không biết như thế nào mà hắn cũng bưng chén rượu lên uống
Kế tiếp, mọi người liền thấy Vệ Quốc Công thế tử cùng Cao Sùng hai anh em họ ngươi một chén ta một chén, cho đến khi yến hội kết thúc, Cao Sùng bị uống đến say khướt, cả người mềm nhũn ngã vật xuống trên bàn, nói mê sảng
Trái lại Nhiếp Ngật, mặt ngọc ửng đỏ, thần sắc đạm nhiên, vẫn là bộ dạng không chút cẩu thả như cũ, giống như chỉ là hơi say thôi
Gã sai vặt của Cao Sùng vẻ mặt đau khổ, vất vả muốn đỡ ma men này xuống nghỉ ngơi
Cố tình con ma men này lại không nghe lời, vẫn luôn la hét nói mình không say, kêu gào muốn tiếp tục đua rượu cùng Nhiếp Ngật. Người say rượu sức lực đại biến còn chưa nói, hành động còn không kết cấu, tay chân múa may lộn xộn, đem hiện trượng nháo thành binh hoang mã loạn, vẫn do Hứa Gia gọi thị vệ tới, mạnh mẽ mang ma men này xuống nghĩ ngơi
Hứa Gia nhìn đến kế tử lưng thẳng tắp như cọc tiêu đang ngồi tại chỗ kia, khi đang muốn qua hỏi hắn cần đi nghỉ ngơi không, hắn lại đứng dậy, thong thả ung dung rời đi
********
Động tĩnh bên phía nam tịch, nữ tịch bên kia tường hoa đều nghe thấy rõ ràng
Ý Ninh trưởng công chúa cùng Thái Ninh trưởng công chúa nghe nói nhi tử đua rượu say, đều rất bực mình
Ý Ninh trưởng công chúa bực vì nhi tử vì sao lại đua rượu với Cao Sùng, đây không giống hành vi thường ngày của hắn, chẳng lẽ Cao Sùng lại chọc tới hắn? Thái Ninh trưởng công chúa bực vì đang yên đang lành, Nhiếp Ngật đến đua rượu cùng nhi tử mình làm gì? Phải biết rằng, tuy hai người là anh em họ nhưng cũng không quá thân cận, vậy mà làm sao Nhiếp Cẩn chủ động thân cận cùng nhi tử, chẳng lẽ là....
Những người khác nghe xong, ý tưởng cũng khác nhau
"Vừa rồi Nhiếp thế tử cũng ở đó a?" Một tiểu cô nương dung mạo tiếu lệ nói
"Đúng vậy, cùng Cao công tử đua rượu, Cao công tử địch không lại đã say mềm rồi"
"Đang êm đẹp, vì sao tự nhiên đua rượu?"
"Không đúng, hẳn là Vệ Quốc Công thế tử chưa rời đi, vẫn còn ở bên kia...."
Cô nương nói lời này trên mặt khả nghi ửng đỏ, các tiểu cô nương khác tâm tư cũng dao động
Các nàng đều rất rõ ràng, Vệ Quốc Công thế tử xưa nay đều không thích loại chuyện này, mặc kệ là yến hội nhà ai hoặc việc hiếu hỉ gì, hắn cũng rất ít tham gia, nếu có đi, cũng chỉ ở đó một lát, không ở lâu, có đôi khi đến mặt còn chưa lộ người đã đi mất rồi. Nghe nói cho dù yến hội do mẫu thân Ý Ninh trưởng công chúa mở hắn cũng hành sự như thế
Dần dà, mọi người đều quen cách thức này của hắn, muốn thấy được hắn vô cùng khó
Nghĩ đến đây, chúng nữ sôi nổi đáng tiếc, thế nhưng vì cách một tường hoa, thế nên các nàng không có cơ hội gặp Vệ Quốc Công thế tử được một lần
Một đám tiểu cô nương khe khẽ nói nhỏ, nhìn về phía Tân Dương quận chúa, vì Cao Sùng là huynh trưởng của Tân Dương quận chúa, Tân Dương quận chúa lại si mê Vệ Quốc Công thế tử, cho nên gặp được sự tình khác thường, nhịn không được mà lén nhìn nàng
Tân Dương quận chúa Cao Quân lúc này cũng rất buồn bực, hận không thể ngay lập tức đi tìm huynh trưởng đang say rượu, dò hỏi hắn vì sao hôm nay lại cùng Nhiếp Ngật đua rượu, hận không thể hỏi ra chút ít gì đó
Đáng tiếc hiện giờ nàng rời đi không được, chỉ có thể chép miệng, đợi chờ cơ hội
Sau tiệc, mọi người lại dời bước đến một chỗ khác chơi hay ngồi trước đài trong viện xem kịch, nếu không xem kịch thì lại kết bạn dạo hoa viên
Tân Dương quận chúa Cao Quân tìm cơ hội kéo Đan Dương quận chúa Hứa Điềm rời đi
"Biểu tỷ, ngươi muốn đi đâu? Ta còn muốn đi Kim Cúc Viên chơi, đã có hẹn với mọi người chơi ném thẻ vào bình rượu rồi" Hứa Điềm oán giận nói
"Đợi lát nữa lại chơi" Cao Quân bá đạo nói
Hứa Điềm cũng ngàn kiều vạn sủng lớn lên, không kiên nhẫn với bộ dạng bá đạo của biểu tỷ này, xụ mặt nói: "Ngươi lại muốn nghe được đại ca ta ở nơi nào? Nói cho ngươi biết, ngươi hết hi vọng đi, ta cũng không biết, lấy tính tình của đại ca ta, nói không chừng hiện giờ hắn đã rời phủ công chúa rồi"
Cao Quân tuy không kiên nhẫn dỗ dành tiểu cô nương, nhưng đây là muội muội của Nhiếp Ngật, lại là chuyện khác
Nàng nuốt giận xuống, nói: "Ta biết, lần này ta muốn cùng ngươi đi nhìn đại ca ta". Nàng biết Hứa Điềm vô dụng, ở nhà mình mà ngay cả hành tung của huynh trưởng mình cũng không đoán được, cho nên trước nay đều không trông cậy vào nàng ta
Người như Nhiếp Ngật, cũng không thể lấy quy phạm của các nam tử bình thường trên thế gian ước thúc hắn, rất nhiều biện pháp rõ ràng hữu dụng, mà lại không thể dùng trên người hắn được
"Không đi!" Hứa Điềm cự tuyệt đến vô cùng dứt khoát, vẫy vẫy tay cùng nàng, liền mang theo nha hoàn đi hướng Kim Cúc Viên
Tân Dương quận chúa tức giận đến mặt đẹp méo mó, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể oán giận rời đi
Hứa Điềm cũng không để ý đến này, tuy rằng nàng cùng Cao Quân là biểu tỷ muội, nhưng Cao Quân lại muốn làm đại tẩu nàng, vẫn là thôi đi. Phải biết rằng, đại ca nàng là người hoàn mỹ như vậy, nên cần tìm một cô nương càng hoàn mỹ mới xứng đôi, tính tình Cao Quân quá xấu rồi, tự cao tự đại, nàng mới không muốn Cao Quân làm đại tẩu của nàng đâu
Nếu Cao Quân thật sự gả cho đại ca, Hứa Điềm nàng cảm thấy nàng sẽ nhịn không được ba ngày hai bữa cãi nhau cùng đại tẩu
Hứa Điềm đi tới Kim Cúc Viên, liền thấy một đám cô nương chơi trò ném thẻ vào bình, lúc này là lúc Tĩnh An Hầu phủ Thất cô nương lên sân khấu, nàng đứng ở chỗ đó, trong tay cầm mười cái mũi tên đặc chế, cũng không biết nàng làm như thế nào, phảng phất như thực tùy ý ném mười mũi tên đi qua, toàn bộ mũi tên đều rớt vào bình, không mũi nào rơi ra ngoài
Các cô nương xung quanh đều kinh hô ra tiếng
Hoắc Thù bộ dáng đẹp, thân hình thon dài mềm dẻo, hôm nay lại ăn diện lộng lẫy, nhất cử nhất động đều mỹ lệ khuynh thành. Người đẹp cùng sự vật, mỗi người đều nhìn thích mắt, tư thế nàng ném tên vào bình rượu tựa hồ so với mỹ nhân bình thường đẹp hơn vài phần, lộ ra một ít tiêu sái soái khí, làm cho một đám tiểu cô nương nhìn đến mắt mờ thần mê
Ngay cả người luôn luôn lười biếng, đối với sự tình gì cũng không hứng thú như An Dương quận chúa đều bị hấp dẫn, hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn qua, cho đến khi Hoắc Thù ném mũi tên vào bình rượu xong, ra sức vỗ tay, ầm ầm trầm trồ khen ngợi
Hoắc Thù quay đầu, nhìn nàng cười lộng lẫy
An Dương quận chúa lấy tay bưng mặt, tươi cười hớn hở nói: "Người đẹp, làm gì cũng đẹp"
Hoắc Uyển, Hoắc Diệu mấy người ngồi bên cạnh nàng, vừa lúc nghe được lời này, thần sắc Hoắc Uyển có chút vi diệu, đáy mắt Hoắc Diệu mang ảm đảm, mỗi lần nghe mọi người khen ngợi Hoắc Thù, lòng nàng đều nặng hơn một ít, đè ép đến nàng thở không nổi
Hoắc Quyên mang theo thần sắc lấy lòng phụ họa nói: "Quận chúa nói rất đúng, trong các tỷ muội nhà chúng ta, liền chỉ có Thất muội nhìn đẹp nhất, hơn nữa nhìn động tác của nàng xem, hẳn là thường ngày cũng từng luyện qua"
An Dương quận chúa tò mò hỏi, "Luyện qua cái gì?"
"Nghe nói là cùng Ngu tướng quân tập qua võ, ngài cũng biết mà, nhà ngoại Thất muội là Uy Viễn tướng quân phủ, Ngu gia mạnh về võ"
Nghe xong Hoắc Quyên giải thích, An Dương quận chúa hiểu rõ, cười nói: "Quả nhiên thú vị"
Bên kia, khi Hoắc Thù kết thúc lượt ném thẻ vào bình rượu, lại đến phiên một người khác, bất quá vận khí cô nương này không được tốt, mười mũi tên nhưng vào bình chỉ có ba, thành tích vô cùng kém
"Để ta!" Hứa Điềm đi tới, gọi người đến lấy mười mũi tên
Nhìn thấy Đan Dương quận chúa tới, các cô nương ở đây hào hứng lại gần, ngươi một câu ta mội lời mà khen tặng
Đan Dương quận chúa là cao thủ chơi trò này, mười mũi nàng phóng ra trúng cả mười, chỉ có một mũi tên xém xém chút nữa mà rơi ra khỏi mép bình, sau lại rơi ngược vào trong. So với Hoắc Thù lưu loát dứt khoác, nàng tính ra kém một chút, tức khắc có chút không hài lòng nhìn về phía Hoắc Thù
Hoắc Thù nhìn nàng cười, nói: "Thời điểm quận chúa phóng tên vừa rồi, tay cần thấp hơn vài phần, góc độ như vậy mới tốt nhất". Nói, nàng tự mình làm động tác mẫu
Đan Dương quận chúa Hứa Điềm hoài nghi liếc nhìn nàng, liền sửa lại tư thế đúng, quả nhiên mũi tên vững vàng rơi vào ấm đồng, mặt Hứa Điềm lộ ra thần sắc suиɠ sướиɠ
Chỉ điểm người xong, Hoắc Thù liền lui xuống
Những người khác thấy Hoắc Thù dễ dàng lấy lòng Đan Dương quận chúa Hứa Điềm như vậy đều nghiến răng nghiến lợi trong lòng, ánh mắt nhìn nàng có vài phần không tốt. Hoắc Thù cũng không để ý, đi đến đình hóng gió nghỉ ngơi, tiếp nhận nước mật nha hoàn bưng lên, không biết do có phải cảm giác trong lòng hay không, nhưng nàng lại thấy nước mật này không ngon như loại Nhiếp Ngật rót cho nàng trong viện kia
An Dương quận chúa nghiêng đầu nhìn nàng, đột nhiên nói: "Hoắc Thất, trước kia ngươi thật sự tập qua võ cùng Uy Viễn tướng quân?"
Hoắc Thù nhìn nàng, khiêm tốn nói: "Học thoáng quá một ít, chỉ để khỏe mạnh thân thể thôi"
"Ngày khác ta đưa ngươi thiệp mời, mời ngươi qua phủ chơi, ngươi không được cự tuyệt đâu nha"
"Được ah" Hoắc Thù đáp lời vô cùng dứt khoát
Hai người một hỏi một đáp, nháy mắt liền quyết định việc này, thật làm mọi người xung quanh cực kỳ giật mình
Phải biết rằng, An Dương quận chúa Vinh Thân Vương phủ là cô nương trời sinh tính tình lười nhác, cửa còn không muốn ra, càng không cần phải nói đưa thiệp mời cô nương cùng tuổi phủ huân quý khác đến Vinh Thân Vương phủ chơi, nói tóm lại là nàng không nghĩ mời ai đến phủ chơi. Mỗi lần đều thấy Vinh Thân Vương phi phát giận đá nàng ra khỏi cửa, chưa bao giờ thấy nàng tự mình chủ động qua
Chỉ là lúc này nàng vậy mà chủ động nói phải đưa Hoắc Thất Tĩnh An Hầu phủ thiệp mời, rõ ràng chính là Hoắc Thất vừa mắt nàng
Các cô nương kinh ngạc nhịn không được nhìn về phía Hoắc Thù, ngó trái ngó phải, không cảm thấy trên người nàng có chỗ nào đặc thù, chỉ là bộ dạng tương đối đẹp, đứng ngay chỗ đó giống như bức bích họa
Nghĩ đến lúc nãy An Dương quận chúa còn đưa tay sờ soạng Hoắc Thất, chẳng lẽ An Dương quận chúa thích nữ sắc?
Các tiểu cô nương có suy nghĩ này thần sắc có chút vi diệu
Loại thần sắc vi diệu này cho đến khi Tân Dương quận chúa trầm khuôn mặt qua đây, sôi nổi đổi thành mỉm cười đạm nhiên, tẫn hiện dáng vẻ thế gia quý nữ
********
Cho đến khi ánh mặt trời ngả về tây, các khách nhân mới lần lượt cáo từ rời đi
Khi An Dương quận chúa theo Vinh Thân Vương phi rời đi còn quay đầu lại nhìn Hoắc Thù vẫy vẫy tay nói: "Hoắc Thất, nhớ rõ đó, hôm nào đưa thiệp cho ngươi, ngươi nhất định phải tới"
Hoắc Thù cười tủm tỉm đáp ứng
Các nữ quyến đang muốn cáo từ với gia chủ nghe được lời này, thập phần kinh ngạc, lại nhìn Vinh Thân Vương phi, tựa hồ như nàng cũng rất kinh ngạc
Các phu nhân Tĩnh An Hầu phủ cũng rất kinh ngạc nhìn thoáng qua Hoắc Thù, lại nhìn về phía thiếu nữ đứng bên cạnh Vinh Thân Vương phi, trong lúc nhất thời không biết hai người này quen biết như thế nào
Đặc biệt là Ngũ phu nhân, lúc này tâm tình rất phức tạp, nhìn kế nữ, lại nhìn nhìn nữ nhi, khó chịu đến lợi hại, cảm thấy Hoắc Thù là đang đoạt lấy nổi bật của nữ nhi mình
Bởi vì khúc nhạc đệm này mà Ý Ninh trưởng công chúa đang lúc tiễn khách cũng nhịn không được nhìn Hoắc Thù nhiều hơn, cảm thấy cô nương này thật xinh đẹp, ngay cả cô nương lười nhác như An Dương quận chúa cũng thích tìm nàng chơi
Vinh Thân Vương phi cùng An Dương quận chúa lên xe ngựa rời đi, sau khi xe ngựa ra khỏi phủ công chúa, Vinh Thân Vương phi sờ sờ gương mặt buồn ngủ mông lung của nữ nhi, ôn nhu hỏi, "Tú Tú vừa rồi vì sao muốn mời cô nương Tĩnh An Hầu phủ?"
An Dương quận chúa dựa vào lồng ngực mẫu thân, mắt nhắm mắt mở nói: "Không phải mẫu phi nói, muốn con thế nào cũng phải tìm được bạn thân có thể đưa thiệp mời đến phủ chơi sao? Con nhìn tới nhìn lui, liền chọn Hoắc Thất, hành động gọn gàng đơn giản"
Vinh Thân Vương phi đứng hình, tức khắc giận tím mặt, một phen bóp chặt mặt quả táo đáng yêu của nữ nhi, cả giận: "Ta nói ta nói, ta còn có thể nói được cái gì? Ngươi cứ như vậy mà lười, cứ lười tiếp đi, xem sau này tìm nhà chồng như thế nào"
An Dương quận chúa bị mẫu thân nhéo đến nước mắt lưng tròng, đây thực sự là nhéo, lực mạnh như vậy, đây đúng là mẹ ruột hả?
"Phụ vương nói, tìm không thấy không quan trọng, người có quyền thế, có thể lấy quyền ép người, tóm lại có thể ức hiếp được một nam nhân thành thật không so đo cưới con, đến khi phụ vương già rồi, đệ đệ lại cố gắng tiếp tục, chỉ cần một ngày còn Vinh Thân Vương phủ, liền không ai có thể khi dễ con, con có thể tiếp tục lười" An Dương quận chúa chịu đựng đau, không chút do dự khai ra phụ vương
Vinh Thân Vương phi phẫn nộ buông tay, xoa khăn trong tay, đôi mắt đẹp ẩn chứa hàn quang
An Dương quận chúa thấy cơn giận của mẫu phi chuyển sang người phụ vương, vui sướng dựa đầu vào lồng ngực mẫu phi, an tâm híp mắt ngủ
********
Sau khi ruốt cuộc đã tiễn hết khách nhân, trên mặt Ý Ninh trưởng công chúa có chút mệt mỏi
Phò mã Hứa Gia có chút đau lòng đỡ tay nàng, ôn nhu nói: " Nếu không thì trở về nghĩ ngơi?"
Ý Ninh trưởng công chúa lắc đầu, thở dài, quay đầu hỏi nha hoàn Thiến Dung, "Thế tử đâu?"
"Còn đang ở Phong Lâm Viện"
Nghe được lời này trong lòng Ý Ninh trưởng công chúa có chút cao hứng, cuối cùng nhi tử cũng không phải đã sớm rời đi làm nàng khi rảnh rỗi cũng không thể tìm thấy người
Dưới sự cao hứng, Ý Ninh trưởng công chúa nhìn phò mã nói, "Ta đi trước đây, chàng về nghỉ trước"
Nói xong hứng thú bừng bừng dẫn nha hoàn đi qua
Đi vào Phong Lâm viện, Ý Ninh trưởng công chúa không có tâm tư thưởng thức cảnh sắc mỹ lệ buổi hoàng hôn trong Phong Lâm Viện, đi đến chỗ lầu cát trong viện, vừa vào cửa liền thấy nhi tử ngồi trên giường tựa mình vào cửa sổ gỗ mun mạ vàng, trên giường bày một bộ bàn cờ
Ý Ninh trưởng công chúa thấy thế, cười nói: "Thế Cẩn nếu muốn chơi cờ có thể tìm phò mã, kỳ nghệ của hắn xưa nay vô cùng tốt"
Nhiếp Ngật đứng dậy hành lễ, cũng không nói tiếp lời nàng
Ý Ninh trưởng công chúa cũng không tiếp tục rối rắm vấn đề này, ngồi vào bên kia giường giống như mẫu tử bình thường, tùy ý tự tại
Ý Ninh trưởng công chúa nhàn thoại cùng nhi tử vài câu, cuối cùng cũng chuyển đến vấn đề nàng quan tâm nhất
"Thế Cẩn, tiệc thưởng cúc ngày hôm nay đến nhiều cô nương như vậy, khi con ở Kim Cúc viên hẳn là đã nhìn qua, có xem trọng ai không?"
Nhiếp Ngật ngẩng đầu nhìn nàng, chậm rãi gật đầu nói: "Có"