Lúc này đêm đã khuya, bên ngoài không còn tiếng người, chỉ có thể nghe được tiếng côn trùng kêu vang vào ngày chuyển mùa hè ở nơi xa xa, khắp nơi có vẻ càng thêm an tĩnh.
Qua một lát, mùi hương trong không khí rốt cuộc tan đi, Hoắc Thù buông cái khăn vừa rồi che miệng mũi mình xuống, sau đó nhanh chóng kiểm tra tình hình nhi tử béo nhà nàng, thấy hắn ngủ càng ngon, thoạt nhìn không có chuyện gì, trong lòng hoài nghi hương vị vừa rồi là hương của một loại đồ vật.
Suy nghĩ một lát, Hoắc Thù đặt hài tử xuống, lặng yên không một tiếng động xuống giường.
Hoắc Thù tới trước gian ngoài nhìn ra, phát hiện Anh Thảo đêm nay gác đêm ngủ thật sự sâu, gọi mãi không tỉnh, sờ soạng mạch, phát hiện hình như trúng mê dược, quả nhiên hương vị vừa rồi là mê dược.
Hoắc Thù hơi rùng mình, hiểu bên ngoài tất nhiên đã phát sinh chuyện, liền mở cửa đi ra ngoài.
Tối nay không trăng, màn trời một mảnh hắc ám, chỉ có một ít đèn lồng dưới hành lang, nơi nơi không một bóng người, Hoắc Thù ngưng thần cảm giác một lát, cũng không phát hiện tung tích những người khác, các nha hoàn bà tử hầu hạ ở phòng bên cạnh cũng giống Anh Thảo, đều ngủ rất sâu
Khi Hoắc Thù đang cân nhắc rốt cuộc phát sinh chuyện gì, đột nhiên nghe được động tĩnh rất nhỏ, xoay người nhìn lại.
“Phu nhân, là ta.”
Hoắc Thù liền nhìn xuống hành lang, thấy rõ ràng Nguyên Võ từ mái hiên nhảy xuống dưới, trên người hắn mặc y phục dạ hành màu đen, cả người giống như hòa quyện vào bóng đêm
Hoắc Thù híp mắt nhìn hắn.
Nguyên Võ đi tới, túc tay đứng trước mặt nàng
Sau một lúc lâu, Hoắc Thù mới hỏi: “Phát sinh chuyện gì? Thế tử đâu?”
Nguyên Võ nói: “Có người hạ dược vào giếng nước ở hậu viện Tướng Quốc Tự, vừa rồi còn có một trận gió nổi lên, thổi mê dược từ phía đông tới đây. Thuộc hạ không biết thế tử ở nơi nào, thế tử lệnh thuộc hạ chờ ở đây, đêm nay bất luận như thế nào, đều phải bảo vệ tốt phu nhân cùng tiểu chủ tử.”
Hoắc Thù sau khi nghe xong, đồng thời cũng cảm nhận được thị vệ canh giữ ở chung quanh sân so với cảm giác lúc ban ngày cũng không khác lắm, rốt cuộc buông lòng nghi ngờ. “Mê hương này, không có hại với thân thể chứ?”
Nguyên Võ vội nói: “Yên tâm, không có hại với thân thể.”
Hoắc Thù tức khắc an tâm, tiểu mập nhà nàng còn nhỏ, không chịu nổi mấy thứ dược lung tung rối loạn
Nghĩ đến đây, trong lòng Hoắc Thù liền có chút bực bội, cáu giận người phóng ra mê hương
Nàng suy tư một hồi, lại hỏi: “Phía đông…… Là nơi hoàng hậu nương nương cùng Thái Hậu nương nương ở, hoàng hậu nương nương không đáng ngại chứ?”
“Thuộc hạ không biết.” Nguyên Võ thành thật nói, nhiệm vụ đêm nay của hắn là bảo vệ tốt thế tử phu nhân cùng tiểu chủ tử.
Hoắc Thù nhìn hắn trong chốc lát, biết không thể hỏi được gì từ hắn, liền trở về phòng.
Trong chốc lát sau, Nguyên Võ canh giữ ngoài cửa nghe được âm thanh, chờ khi hắn quay đầu nhìn qua, không khỏi ngây người.
Lúc này Hoắc Thù cũng đã thay một bộ y phục tối màu, trước ngực treo một đồ vật phình phình, Nguyên Võ mắt sắc, thấy rõ ràng đồ vật kia giống như em bé, âm thanh cả kinh, “Phu nhân, người, người muốn mang tiểu chủ tử đi nơi nào?”
Hoắc Thù dùng vải bao nhi tử béo nhà nàng vẫn ngủ sâu như cũ, cứ treo như vậy ở trước ngực, may mắn bởi vì nhi tử béo cũng hít một ít khói mê, đang ngủ ngon lành, lăn lộn như vậy cũng không cần lo lắng làm hắn giật mình
“Ta không yên tâm hoàng hậu nương nương, muốn qua đó nhìn một chút.” Hoắc Thù ném cho hắn một bộ cung tiễn, vừa nói.
Tình huống hiện tại này, Hoắc Thù kỳ thật cũng rất lo lắng cho đám người bà ngoại đang ở Tướng Quốc Tự, bất quá so với các nàng, tình cảnh Hoàng Hậu cùng tiểu hoàng tử có khả năng càng nguy hiểm hơn. Nàng muốn đi xác nhận an nguy của Hoàng Hậu, nhưng cũng không yên tâm để nhi tử béo ở nơi này, vẫn nên mang đi theo bên người
Dù sao trọng lượng hài tử không đủ nhắc tới, nàng mang theo cũng không cảm thấy vướng bận.
Nguyên Võ kinh hãi, vội nói: “Phu nhân, bên phía hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng nhất định sẽ có phái người đi bảo hộ, người vẫn nên đừng đi qua, hiện tại còn không biết có bao nhiêu đạo nhân mã trà trộn vào Tướng Quốc Tự, nếu người cùng tiểu chủ tử xảy ra chuyện……”
“Không có việc gì, ngươi yên tâm đi.” Hoắc Thù nói, liền nghe được một tiếng "bang" phá không vang lên, trong tay có thêm một cái roi, nhìn hắn cười nói: “Ngươi cùng đi theo ta là được, không đi một chuyến, ta không thể an tâm.”
Tầm quan trong của Giang Hoàng Hậu cùng tiểu hoàng tử, trong lòng Hoắc Thù biết rõ ràng, cho nên nhất định phải bảo vệ tốt bọn họ.
Nguyên Võ thấy roi huyền sắc trên tay nàng, nhịn không được lại nghĩ tới việc năm đó ở Ích Châu thành, vì thế không còn lời nào để nói, đi theo nàng cùng nhau ra sân, đi phía đông
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
Dọc theo đường đi, chung quanh đều im ắng, không có nhìn thấy người nào, những thị vệ tuần tra ngã đầy đất, hiển nhiên là đã bị mê hương trong không khí làm cho hôn mê
Hai người đi một lát trong Tướng Quốc Tự an tĩnh không một bóng người, rốt cuộc nhìn thấy thân ảnh tăng nhân Tướng Quốc Tự, trong đó có hai tăng nhân từ nơi xa chạy tới, bọn họ mỗi người đi đến chỗ thị vệ đang hôn mê, dứt khoát lưu loát dùng chủy thủ cắt đứt cổ thị vệ, sau đó kéo thi thể dài tới chỗ tối, có thể nói là tàn nhẫn độc ác.
Hoắc Thù cùng Nguyên Võ kịp thời tránh sang một bên, nhìn hành động hai tên tăng nhân kia.
Chuyện đêm nay, Hoắc Thù nghĩ như thế nào đều cảm thấy không đúng.
Ngày mai chính là lễ tắm Phật, mà hoàng đế cùng Thái Hậu, Hoàng Hậu đêm nay đều ở tại Tướng Quốc Tự, đáng lý ra Tướng Quốc Tự nên phải đề phòng nghiêm ngặt, nhưng lúc này, những thị vệ canh gác đều trúng chiêu không nói, mà một chút cảnh giác đều không có, nhìn vô cùng giống một trò đùa. Nếu không phải kế hoạch của chủ mưu phía sau màn quá mức cường đại, đa mưu túc trí, thì đó chính là hoàng đế tương kế tựu kế.
Hoắc Thù có khuynh hướng nghiêng về vế sau, nhớ lại thái độ vừa rồi của Nguyên Võ, liền biết chuyện đêm nay có thể đã sớm có dự mưu, mà còn là hoàng đế tương kế tựu kế, chỉ là không biết Nhiếp Ngật hiện tại ở nơi nào.
Trong đầu thiên hồi bách chuyển*, nhưng mà bất quá chỉ một lát thời gian, thấy hai tên tăng nhân kia khi gϊếŧ người không chút nương tay, Hoắc Thù nhìn Nguyên Võ duỗi tay.
*thiên hồi bách chuyển: suy nghĩ rất nhiều
Nguyên Võ đem cung tiễn mang theo đưa qua, Hoắc Thù đưa nhi tử đang ngủ ngon lành trong ngực cho hắn ôm, cài tên lên dây, vụt vụt hai tiếng, mũi tên hướng ngực bay qua, hai tên tăng nhân kia đang cắt cổ người khác đưa lưng về phía bọn họ, không kịp quay đầu lại nhìn là ai đánh lén đã đứt hơi bỏ mình.
Nguyên Võ thấy hai tên tăng nhân kia cứ dễ dàng như vậy mà giải quyết xong, nhịn không được nhìn thật sâu thế tử phu nhân nhà bọn họ một cái, đưa hài tử lại cho nàng, vội tiến lên tra xét, từ trên người hai tên tăng nhân lấy ra một cái lệnh bài, nhỏ giọng nói với Hoắc Thù: “Phu nhân, hai tên này là tăng nhân giả.”
Hoắc Thù sau khi nghe xong cũng không kỳ quái, người xuất gia từ bi, sẽ không gϊếŧ người nhanh nhẹn như thế
Hai người lại đi về phía trước, tiếp theo vẫn thấy tăng nhân giả đang ở đánh chết thị vệ, đều nhân lúc đối phương chưa chuẩn bị, trực tiếp đánh lén xử lý
Qua một lát, rốt cuộc nghe được từ nơi xa truyền đến tiếng vang.
“Là trước điện bên kia.” Nguyên Võ nhìn một cái, liền nói, “Hẳn là có tăng nhân phát hiện tình huống.”
Hoắc Thù sau khi nghe xong, trong lòng thở dài một tiếng, cảm thấy Tướng Quốc Tự cũng thật xui xẻo, tự nhiên đụng phải những việc này.
Nàng cũng lập tức không hề chần chờ, cúi đầu nhìn nhi tử vẫn cứ ngủ ngon, hôn trên mặt béo nhỏ của hắn một cái, liền nhân cơ hội mang theo Nguyên Võ chạy đến nơi ở của Hoàng Hậu
Rốt cuộc đi vào sân phụ cận nơi Hoàng Hậu ở, Hoắc Thù liền nghe có tiếng người, so với an tĩnh ở nơi sân viện của nữ quyến huân quý khác, nơi Hoàng Hậu ở tựa hồ quá mức náo nhiệt, xa xa nhìn lại, đèn đuốc sáng trưng.
Hoắc Thù cùng Nguyên Võ tìm một nơi ẩn nắp, liền bắt đầu quan sát sân
“Phu nhân, chung quanh nơi này có hai mươi người.” Nguyên Võ nhỏ giọng nói
Hoắc Thù không lên tiếng, thị vệ bảo hộ trong viện Hoàng Hậu cũng chưa hẳn là đúng, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi đặc sệt, lúc này những thị vệ canh giữ chung quanh sân Hoàng Hậu cũng không phải đại nội thị vệ, mà là nhân mã của những người khác
Hoắc Thù suy nghĩ, không hành động, kiềm chế chờ đợi tình huống.
Nguyên Võ phụ trách bảo hộ nàng cùng tiểu chủ tử, cũng không hành động, trong lòng đồng thời cũng hy vọng hoàng hậu nương nương cùng tiểu hoàng tử không có việc gì.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe được nơi xa truyền đến một trận tiếng bước chân, Nguyên Võ còn chưa kịp hành động, đã bị một bàn tay túm vào trong góc tối
Sau đó không lâu, hai người núp trên xà ngang liền nhìn thấy người đi phía dưới, là Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử mặc một bộ thường phục, đi về sân Hoàng Hậu.
Trong lòng Hoắc Thù có một loại dự cảm xấu, lập tức tháo hài tử đang treo trước ngực xuống, đưa cho Nguyên Võ, nói: “Ngươi bảo vệ tốt A Cửu, ta đi nhìn một cái.”
“Phu nhân, không được, quá nguy hiểm……”
“Không có việc gì, chỉ cần ngươi bảo vệ tốt A Cửu, không làm ta phân tâm thì sẽ không có nguy hiểm.” Hoắc Thù nói.
Thần sắc Nguyên Võ cứng đờ nhìn nàng, cuối cùng chỉ có thể ôm tiểu chủ tử vẫn ngủ ngon lành, an tĩnh ngồi xổm, nhìn thế tử phu nhân nhà hắn cầm roi trong tay ném về phía trước nhảy qua mái hiên, câu lấy góc phòng, thân mình nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, sau đó dọc theo nóc nhà nhanh chóng lao về sân Hoàng Hậu
Tiếp theo, liền thấy nàng quen cửa quen nẻo nương theo góc khuất trong viện và giữa các viện, một đường ẩn núp đi qua, trèo lên tường cùng vách tường, tránh đi thị vệ tuần tra, linh hoạt nhanh nhạy đi vào nơi Hoàng Hậu ở.
Đôi mắt Nguyên Võ trừng lớn
Hắn nhịn không được thở dài thật sâu, quả nhiên thế tử nói đúng, nếu phu nhân muốn làm cái gì, không nên ngăn cản nàng, cứ để nàng đi là được. Có quý nữ nhà ai trong kinh giống thế tử phu nhân nhà bọn họ như vậy không, nghiệp vụ còn thuần thục hơn mấy tên đầu trộm đuôi cướp nữa, thật hoài nghi rốt cuộc trước kia nàng được dạy dỗ như thế nào ở Ngu gia
Xem ra hắn thật sự không cần lo lắng cho an nguy của nàng nữa
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
Lúc này, Ngũ hoàng tử cũng đi vào sân Hoàng Hậu, một đường đi vào sương phòng Hoàng Hậu
Thị vệ chung quanh thấy là Ngũ hoàng tử, trực tiếp duỗi tay ngăn hắn lại, nói: “Quận chúa phân phó, không được cho người khác vào.”
Sau khi nghe xong, khuôn mặt tuấn lãng của Ngũ hoàng tử lộ ra một nụ cười ôn hòa, ngay sau đó, trong tay hắn liền có thêm một thanh dao ngắn, dao ngắn lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hướng về cổ thị vệ, thị vệ che cổ, chậm rãi ngã xuống.
Người chung quanh thấy Ngũ hoàng tử một lời không hợp ý liền động thủ, đều cảnh giác lên, cung thủ đứng vây trên tường ở nơi xa chỉa mũi tên về hướng hắn
Ngũ hoàng tử lại hồn nhiên không thèm để ý, chùi chùi dao ngắn dính máu vào trên y phục, nói: “Phượng Dương, ta đi vào.”
Phượng Dương quận chúa từ trong phòng đi ra, nhìn thấy một thị vệ chết trên mặt đất, mặt đẹp nhiễm giận tái đi, lạnh lùng nói: “Ngũ hoàng tử điện hạ, ngươi đây là ý gì?”
Ngũ hoàng tử mặt mày mỉm cười, văn nhã tuấn tú, không đáp hỏi lại, “Hoàng hậu nương nương ở bên trong chứ? Tiểu đệ kia của ta còn khỏe không?”
Phượng Dương quận chúa không đáp, mắt lạnh nhìn hắn.
Ngũ hoàng tử khẽ cười một tiếng, phảng phất như đã hiểu, nói: “Hoàng Hậu có thể giữ lại, nhưng tiểu hoàng tử đêm nay nhất định phải chết.”
Để tránh đêm dài lắm mộng, Ngũ hoàng tử không tiếc bại lộ thân phận, cũng phải gϊếŧ chết đích hoàng tử mà phụ hoàng bọn họ ký thác hy vọng, có thể thấy được trong lòng hắn có bao nhiêu căm giận tiểu hoàng tử
Phượng Dương quận chúa xoay chuyển tròng mắt, trên dưới đánh giá hắn, tấm tắc khen: “Xem ra chúng ta đều nhìn lầm, nhiều hoàng tử như vậy, cũng không phải mỗi người đều ngu như nhau, còn có một người có thể tàn nhẫn đến dứt khoát” Dứt lời, vẻ mặt tiếc nuối nói: “Tiểu hoàng tử phải chết, nhưng không phải hiện tại, ngươi nhìn ta cũng vô dụng, đại ca ta nói, để tránh các ngươi phản bội, cho nên muốn giữ lại tiểu hoàng tử trước.”
Ngũ hoàng tử ngước mắt nhìn nàng, bộ dáng lịch sự văn nhã, mặt mày dưới ánh đèn ôn hòa như lưu li.
Đột nhiên, hắn cười một cái, nói: “Nếu ta nhất định phải gϊếŧ chết hắn thì sao?”
Phượng Dương quận chúa cười nhạo một tiếng, nói: “Người tới, mời Ngũ hoàng tử đi ra ngoài.”
Nào biết Ngũ hoàng tử lại không vội một chút nào, tiếp theo mũi tên của những cung thủ đó nhắm ngay Phượng Dương quận chúa, mấy thị vệ bên người Phượng Dương quận chúa cũng bị chế phục.
“Ngươi ——” Phượng Dương quận chúa không dám tin, người này thay đổi người của nàng từ khi nào?
Ngũ hoàng tử không cùng nàng nói lời vô nghĩa, trực tiếp kéo nàng sang một bên, đi vào sương phòng của Hoàng Hậu
Đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy trên mặt đất nằm đầy mấy cung nhân hầu hạ Hoàng Hậu, đều bị mê hương làm choáng, Hoàng Hậu cùng tiểu hoàng tử lại không có ở nơi này. Ngũ hoàng tử nắm chặt dao ngắn trong tay, đi vào phòng trong
Khi hắn vừa đi vào phòng trong, lại thấy bên trong trống rỗng, không có ai.
Trong lòng Ngũ hoàng tử cả kinh, quay đầu nhìn về phía cửa sổ mở rộng, vội nhảy qua, lại thấy bóng đêm nặng nề, ngoại trừ đèn lồng nơi xa, lại không thấy bóng người.
Hắn xanh mặt đi ra, lớn tiếng chất vấn, “Người đâu?”
Phượng Dương quận chúa còn đang tức giận chuyện lúc nãy, nghe được lời này, cười lạnh nói: “Không có ở bên trong?”
“Không có.” Ngũ hoàng tử lạnh mặt nói.
Phượng Dương quận chúa lắp bắp kinh hãi, vội dẫn người đi vào trong phòng, chờ bọn họ cẩn thận lục soát một lần, phát hiện Giang Hoàng Hậu cùng tiểu hoàng tử đều không thấy bóng dáng, tức khắc cũng nóng nảy, kêu lên: “Vừa rồi còn ở đây, nhất định chưa trốn đi xa, mau đuổi theo, đừng để bọn họ chạy thoát!”
Chỉ là, mọi người mới vừa chạy ra sân, đột nhiên liền nghe được ở nơi xa truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, cú nổ mạnh kia khiến cho mặt đất đều lay động, đột nhiên không kịp phòng bị, người cũng ngã theo trên mặt đất.
“Đây là…… Hỏa dược? Các ngươi dám làm ra hỏa dược?” Ngũ hoàng tử không thể tưởng tượng được trừng mắt Phượng Dương quận chúa, “Không đúng, uy lực này, không phải hỏa dược bình thường.”
Hỏa dược là thứ phụ hoàng thập phần coi trọng, thường xuyên đốc thúc thợ thủ công nghiên cứu, trước kia Ngũ hoàng tử cũng đã biết qua uy lực của thứ này, nhưng hỏa dược không có uy lực lớn như vậy
Phượng Dương quận chúa nhìn rừng rậm nơi xa đột nhiên nổi lửa, trong lòng vui vẻ, trên mặt lộ ra thần sắc mừng như điên, “Xác thật không phải hỏa dược bình thường, là ca ta cho người căn cứ vào phương pháp phối hỏa dược năm đó đạo nhân kia hiến cho Hoàng tổ phụ nghiên cứu ra hỏa dược mới, uy lực càng lớn, không nghĩ tới sẽ dùng ở đêm nay. Thế nào, rất lợi hại sao?”
Thần sắc Ngũ hoàng tử âm trầm, sao lại không rõ Trung Nghĩa Vương đánh chủ ý gì, lúc trước hắn còn kỳ quái, sao Trung Nghĩa Vương dám tự tin hợp tác cùng bọn họ, thì ra còn có chuẩn bị ở sau.
Trong lòng hắn có chút nôn nóng, trên mặt lại ra vẻ khinh thường, cười lạnh nói: “A, ngươi thật cho rằng Trung Nghĩa Vương các ngươi một mạch có thể được việc? Đừng quên, cho dù phụ hoàng bất hạnh xảy ra chuyện, còn có các hoàng tử chúng ta, nếu không có chúng ta phối hợp, đêm nay các ngươi cũng không thể vây phụ hoàng ở sau núi, các ngươi cho rằng chúng ta sẽ dại dột cho các ngươi nhược điểm để bắt chẹt?”
Phượng Dương quận chúa khinh miệt nhìn hắn, “Cùng lắm thì cả kinh thành cũng trực tiếp cho nổ luôn.”
Ngũ hoàng tử lộ vẻ hoảng sợ, “Chẳng lẽ các ngươi đã chôn thuốc nổ ở các nơi trong kinh thành?”
Phượng Dương quận chúa cười liếc hắn một cái, cũng không trả lời, mang theo một đám thị vệ đuổi theo bắt người
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***