Nhiếp Ngật tiếng lên thỉnh an mẫu thân
"Đại ca cũng càng đẹp mắt hơn" Đan Dương Quận Chúa Hứa Điềm cười hì hì nói, đôi mắt to nhìn huynh trưởng không ngừng
Nhiếp Ngật gật đầu nhìn nàng một cái, theo mẫu thân đi vào phòng khách
Nha hoàn sau khi dâng lên trà bánh liền lui xuống, phòng khách chỉ còn mẫu tử ba người ngồi nói chuyện cùng nhau, bất quá chỉ có Ý Ninh trưởng công chúa cùng Hứa Điềm nói, Nhiếp Ngật thần sắc nhàn nhạt mà nghe
Nửa năm không gặp, Ý Ninh trưởng công chúa đối với nhi tử là một lòng quan tâm, bất quá thấy nhi tử thần sắc nhàn nhạt, trong lòng nàng cũng có chút thất vọng, thật sự không biết nói cái gì, cuối cùng chỉ nói, "Sắp đến trung thu rồi, ngày trung thu bổn cung muốn mở tiệc thưởng cúc tại Kim Cúc Viên, đưa thiệp mời các quý nữ thế gia tại kinh thành đến cùng nhau dự yến, Thế Cẩn cũng đến đi"
Nàng mỉm cười nhìn nhi tử, đôi mắt phượng vũ mị mà đa tình khiến cả người nàng thoạt nhìn phong lưu uyển chuyển, quý khí bức người
"Đại ca nếu dự được vậy càng tốt". Hứa Điềm dựa vào bên người mẫu thân cao hứng nói, nhìn về phía tuấn nhan xuất sắc của huynh trưởng, trong lòng tràn đầy cao hứng cùng kiêu ngạo
Đây là Huynh Trưởng cùng một mẹ đẻ ra với nàng, nữ tử thế gia trong kinh thành đều mong muốn gặp được huynh trưởng, bởi vì có vị huynh trưởng xuất sắc này, nàng cũng trở thành đối tượng được đông đảo nữ tử thế gia trong kinh tranh nhau lấy lòng
Nhiếp Ngật vẫn chưa đáp ứng, chỉ nói; "Nếu không có việc"
Ý Ninh trưởng Công chúa làm sao không biết, nếu hắn không muốn đến, lúc nào cũng lấy có việc làm cớ, nàng người mẫu thân này cũng không làm gì được hắn. Chỉ là sang năm trưởng tử liền mười bảy, đã đến tuổi làm mai, đây là trách nhiệm của người mẫu thân như nàng, cũng không thể để việc hôn nhân của nhi tử mặc cho Vệ Quốc công phủ hoặc Hoàng thượng tùy ý định đoạt
Năm đó Ý Ninh trưởng công chúa tái giá cùng trưởng tử Hứa gia Trung Dũng bá, sau cùng Hứa Phò Mã sanh được một nam một nữ, trưởng nữ Hứa Điềm được phong làm quận chúa, ấu tử còn nhỏ vẫn luôn nuôi ở bên người
Tuy nàng không còn là dâu Nhiếp gia, nhưng nhi tử cũng là miếng thịt từ trên người nàng rớt xuống, làm mẫu thân sao có thể không quan tâm? Chỉ là Nhi tử này từ nhỏ đã được ôm vào trong cung, cùng nàng không thân, phần lớn thời điểm nàng chỉ muốn quan tâm hắn, lại không biết quan tâm như thế nào, chỉ có thể lấy cách của mình mà bổ khuyết quan tâm hắn
Thời gian Nhiếp Ngật ở phủ công chúa cũng không nhiều, cự tuyệt Ý Ninh trưởng công chúa giữ lại dùng cơm, ra về trong chiều
Ra khỏi phủ công chúa, Nhiếp Ngật dựa vào vách xe, tay bưng ly trà, an tĩnh nghe Nguyên Võ nhỏ giọng hồi báo
"...... Nghe nói sau khi trở về Tĩnh An Hầu phủ, người của Hoắc thất cô nương đã nóng đến mơ hồ. Tĩnh An Hầu phu nhân đã cho đại phu trong phủ đến xem bệnh cho nàng, hiện đã uống xong thuốc nghỉ ngơi"
"Bệnh thật sự nghiêm trọng?" Nhiếp Ngật khẽ nhíu mày
Rõ ràng ngày hôm trước đại phu có nói chỉ là phong hàn cảm nhẹ, uống vài thang thuốc liền khỏe, như thế nào lại bệnh nghiêm trọng như vậy
"Đại phu Tĩnh An hầu phủ có nói, nếu đêm nay nhiệt hạ, nghỉ ngơi vài ngày liền tốt" Nguyên Võ hàm súc nói, trong lòng có chút rối rắm
Hắn cũng không ngờ tới vị Hoắc Thất cô nương kia sẽ bệnh đến nghiêm trọng như vậy, rõ ràng hôm trước khi biết nàng sinh bệnh, đại phu nói không nghiêm trọng, nào ngờ về đến kinh liền sốt cao, hiện giờ người như đang bị thiêu đốt. Điều này làm cho hắn có chút nóng vội, thân thể quý nữ thế gia yếu đuối, cũng có nhiều cô nương chưa xuất giá qua một trận phong hàn liền hương tiêu ngọc vẫn, hi vọng Hoắc Thất cô nương là người có phúc trạch, bình an không có việc gì mới tốt
Khi trở lại Vệ Quốc Công phủ sắc trời đã tối đen
Nhiếp Ngật trở lại Vệ Quốc Công phủ cư ngụ tại Lăng Vân viện, sau khi dùng qua cơm tối, thay đổi một thân trường bào xanh đen, vuốt ve ngọc bội khá lâu, rốt cuộc cũng đứng dậy đi ra cửa
"Đi thôi" Hắn nói với Hỗ Hưng
Hỗ Hưng lên tiếng, thừa dịp bóng đêm cùng thế tử bọn họ trèo tường ra ngoài
Nguyên Võ: "......" Thế tử người đây là muốn đêm thăm khuê phòng sao?
********
Sau khi uống thuốc, Hoắc Thù liền nhanh chóng ngủ, chỉ vì thân thể không khỏe, cả người đều mơ mơ màng màng, lâm vào một ít giấc mộng kì quái
Trong mộng, một đôi mắt phượng sắc bén thanh lãnh hấp dẫn tâm hồn nàng
Chủ nhân đôi mắt phượng kia khi xa khi gần, khuôn mặt như bị che bởi một tầng sa mỏng làm người ta không thể thấy rõ, trong chốc lát lại hóa thành đứa bé vài tuổi, dùng đôi mắt thị huyết như sói nhìn nàng, làm nàng phát lạnh cả người, nhịn không được muốn trốn
Hoắc Thù a một tiếng, rốt cuộc cũng mở to mắt
Nàng ngơ ngác nhìn màn màu xanh lá mạ thêu hoa chiết chi phía trên, trong ánh đèn tù mù chỉ có thể đại khái nhìn mơ hồ. Chờ đến khi ý thức mơ hồ được thanh tĩnh, nàng mới duỗi tay lau mồ hôi lạnh trên trán
Cũng không biết do ác mộng hay là do nguyên nhân gì khác, vừa rồi nàng cảm giác dường như có người nhìn mình chằm chằm. Loại cảm giác kinh sợ mà thân lâm vào, làm nàng thật sự cho rằng có người âm thầm nhìn trộm mình
Hẳn là nằm mơ.....
"Ngải Thảo...." Hoắc Thù suy yếu kêu lên một tiếng
Trong chốc lát sau, liền nghe được âm thanh Ngải Thảo vang lên ở gian ngoài, tiếp theo thấy Ngải Thảo đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm một chén thuốc nước đen tuyền, nhìn đến Hoắc Thù thật sự muốn vùi đầu trong chăn, trốn tránh thời gian uống thuốc tàn khốc này
"Vừa rồi có ai đã tới sao? Anh Thảo đâu?" Hoắc Thù hỏi
Ngải Thảo vừa hầu hạ nàng uống thuốc vừa nói: "Nô tỳ kêu Anh Thảo về nghỉ trước, một lát sau lại gọi nàng đến gác. Đã trễ thế này làm sao lại có người đến? Nô tì nấu thuốc bên ngoài cũng không gặp người nào"
Hoắc Thù sau khi nghe xong liền cảm thấy mình đã ngủ đến hồ đồ, con người một khi sinh bệnh thường gặp ác mộng, đại loại là như thế
Uống xong thuốc, đầu Hoắc Thù vẫn còn choáng, tinh thần cũng uể oải, lại lần nữa nằm xuống nghỉ ngơi
Trước khi ngủ nàng nghiêng mặt đi, ánh mắt chuyển về phía cửa sổ, một lúc lâu sau mới nặng nề đi vào giấc ngủ
Ngải Thảo dịch dịch chăn cho nàng, thấy nàng ngủ say mới nhẹ nhàng thối lui ra bên ngoài, gọi Anh Thảo đến gác. Khi tiểu thư các nàng nghỉ ngơi, luôn luôn không thích có người ở giường bên cạnh gác đêm, cho nên nha hoàn các nàng khi gác đêm đều ngủ trên giường gian ngoài
Một trận gió thổi đến, cửa sổ không tiếng động mở ra, một người lách cửa sổ tiến vào, nhẹ nhàng đi đến trước giường, dưới ánh đèn tù mù đánh giá người trên giường
Sau một lúc lâu, hắn duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt đỏ ửng của nàng, da thịt nhẵn nhụi non mềm khiến hắn không nhịn được sờ thêm vài lần, cho đến khi nàng nhíu mày, giống như bị kinh hách hắn mới vội vàng thu tay
Hắn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, đem nữ đồng trong trí nhớ xa xăm so sánh với thiếu nữ hiện tại, phát hiện nữ đồng cả người tắm máu trước đây đã lớn, hơn nữa còn trưởng thành..... thành một cô nương mỹ lệ làm nam nhân dễ dàng động tâm
Nghĩ đến cái gì, đôi mắt phượng lại trở nên sắc bén
********
Nguyên Võ tâm thần không yên đứng bồi hồi dưới tường viện của Lăng Vân viện, thường thường nhìn về phía đầu tường bên kia, bồn chồn trong lòng
Trước đây hắn không nghĩ tới, thế tử luôn luôn lạnh tim lạnh phổi vậy mà lại làm loại chuyện này, nửa đêm không ngủ, chờ đến khi màn đêm buông xuống lại trèo tường ra ngoài, cũng không biết có phải thật sự đi Tĩnh An hầu phủ thăm vị Hoắc Thất cô nương đang sanh bệnh hay không
Nếu bị người tuần tra của Ngũ Thành Binh Mã Tư bắt được, anh danh một đời của thế tử xem như không còn
Trong lúc Nguyên Võ đang lo lắng, cho đến khi trống canh bốn vang lên, đầu tường bên kia rốt cuộc cũng truyền đến động tĩnh, tiếp theo là thấy thế tử cùng Hỗ Hưng bình an quay lại, Nguyễn Võ cảm động đến muốn khóc thét
Thế tử ngài nguyên vẹn trở về rồi, thật sự là quá tốt!
Nhiếp Ngật không hề để ý đến ánh mắt của tùy tùng, trực tiếp trở về phòng, rửa sơ qua mặt, lên giường nghỉ ngơi
Sau khi Nguyên Võ thấy thế tử rốt cuộc cũng đã nghỉ ngơi, lúc này mới có thời gian đi dò hỏi tùy tùng trèo tường ra ngoài cùng thế tử, "Thế tử đêm nay đi đâu?"
Vẻ mặt Hỗ Hưng không sao cả nói: "Hình như là phủ đệ công hầu phủ nào đó, không rõ lắm"
"Ngươi làm sao lại không rõ lắm" Nguyên Võ hận sắt không thành thép
"Ta không biết đường, khi nãy là thế tử mang ta đi, sau đó để ta canh giữ bên ngoài, tự ngài đi vào, ta sao biết được thế tử đi nơi nào" Hỗ Hưng đúng lý hợp tình nói
Nguyên Võ hết chỗ nói rồi, tên ngốc to xác này ngoài điểm công phu tốt thì còn có thể có tác dụng gì nữa đâu chứ hả? Cũng tại tên ngốc to xác này mới có thể được thế tử tín nhiệm, đề bạt bảo vệ bên người
Bất đắc dĩ qua đi, Nguyên Võ đành phải phát huy trí nhớ, mang hoàn cảnh xung quanh trên đường thế tử đi miêu tả với hắn một phen, dưới vẻ mặt cao hứng của Hỗ Hưng, "Hẳn chính là nơi này", gánh nặng trong lòng mới tiêu tan
Rốt cuộc xác nhận đêm nay thế tử đến Tĩnh An Hầu phủ thăm khuê phòng công nương người ta, thân làm cấp dưới, trong lòng có chút cảm động
Thế tử có thể làm đến trình độ này, xem ra vị thế tử phi này không chạy thoát được đâu