Mục lục
KHÔNG PHỤ THÊ DUYÊN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Nghe nói Hoắc Đình bệnh nặng sắp không quá khỏi, Hoắc Thù vô cùng kinh ngạc

"Trận bệnh trước không phải nói đã khỏe rồi sao? Sao bây giờ đột nhiên nói không qua khỏi?" Hoắc Thù dò hỏi, cũng có chút hồ đồ rồi

Cái gọi trận bệnh trước chính là lúc ăn tết, khi đó nàng còn cùng bọn tỷ muội cùng nhau đi đến Vĩnh Quận Vương phủ uống rượu chúc tết, cũng có thăm hỏi qua Hoắc Đình đang ốm đau nằm trên giường. Bị bệnh một năm, hơn nữa là tìm được đường sống trong chỗ chết, Hoắc Đình nhìn vô cùng gầy gò tái nhợt, tinh thần cũng không tốt, nói chuyện cùng các nàng một lát liền lộ ra thần sắc mệt mỏi, nghĩ chắc một hồi bệnh nặng đã làm thân thể nàng chịu tội

Từ năm trước ấu tử Hoắc Đình chết non, Hoắc Đình bệnh nặng một trận, thái y cũng chẩn trị qua, vốn cho rằng nàng đã không thể qua khỏi, nào ngờ may mắn lại chịu đựng được, chỉ cần phải chăm sóc tốt, tuy nói không biết khi nào mới có thể khôi phục khỏe mạnh lại, nhưng rốt cuộc người vẫn có thể sống, những người nhìn chằm chằm vào vị trí kế thê Vĩnh Quận Vương thế tử cũng chỉ có thể bỏ tâm tư xuống



Nào ngờ qua năm nay, thời tiết đang ấm lại, vạn vật đang lấy lại sức sống, lại truyền đến tin tức Hoắc Đình bệnh nặng không qua khỏi



Ổ ma ma cũng buồn bực nói: "Người truyền lời Vĩnh Quận Vương phủ chỉ báo người bệnh nặng sắp không qua khỏi, lại không nói tỉ mỉ, nô tỳ cũng không rõ lắm tình huống là như thế nào" Trong lòng lại nghĩ, chẳng lẽ đại cô nương chịu đựng qua mùa đông, rốt cuộc đến bây giờ không thể gắng gượng tiếp được nữa



Nếu là như vậy, cũng là người không có phúc phận, đáng tiếc



Hoắc Thù trầm ngâm một lát, nói: "Nếu đã là như vậy, ta đi nhìn đại tỷ một chút". Lại nói tiếp: "Ta nhớ trong của hồi môn có gốc sâm trăm năm, cùng mang qua đi"



Người chỉ là không qua khỏi, chứ không nói là đã "đi", không chừng dược này còn có thể sử dụng được, Hoắc Thù cũng không keo kiệt, cho người gói ghém cẩn thận mang qua




Nhiếp Ngật đang ở thư phòng lật xem y thư, nghe nói sự tình Vĩnh Quận Vương thế tử phi, lại đây nói: "Ta đi cùng nàng"



Hoắc Thù tự nhiên sẽ không cự tuyệt, cảm thấy đây là một loại hành vi săn sóc của hắn, thập phần hưởng thụ



Hai vợ chồng một lần nữa thay đổi y phục ra ngoài, liền ngồi xe hướng Vĩnh Quận Vương phủ mà đi



Ai ngờ mới vừa ra cửa, liền gặp được hạ nhân Tĩnh An Hầu phủ tiến đến báo tin, nói lão phu nhân nghe được tin dữ của đại cô nương, lập tức liền trực tiếp khó thở, may mắn đại phu đến kịp, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng



Hoắc Thù nghe xong, liền nhíu mày, miệng lại là nôn nóng dò hỏi có nghiêm trọng không, có gì quan trọng không linh tinh



Hạ nhân tới truyền lời thở dài, mặt ủ mày ê nói: "Lão phu nhân thương tâm quá độ, tình huống có chút không tốt"




Hoắc Thù sau khi nghe xong liền nói: "Vậy đến Tĩnh An Hầu phủ thăm tổ mẫu trước, đợi chút nữa mới đi Vĩnh Quận Vương phủ"



Hạ nhân Tĩnh An Hầu phủ phái đến riêng báo tình hình đến nghiêm trọng như vậy, tự nhiên Hoắc Thù sẽ về nhà mẹ đẻ thăm tổ mẫu trước, đợi chút nữa mới chuyển đường đi qua Vĩnh Quận Vương phủ, đây là chuyện thường tình của con người



Tới Tĩnh An Hầu phủ liền thấy quản gia đi ra nghênh đón



Quản gia nhìn thấy Nhiếp Ngật cùng Hoắc Thù xuống xe, trên mặt có chút kinh ngạc



"Thân thể tổ mẫu như thế nào?" Hoắc Thù vừa đi đến Xuân Huy Đường vừa hỏi



Quản gia phục hồi lại tinh thần, cẩn thận liếc Nhiếp Ngật, đáp: "Đại phu nói, lão phu nhân tuổi tác đã cao, chịu không nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nếu lại có thêm lần nữa, khả năng sẽ tổn hại đến thọ mệnh"

Nhiếp Ngật phát hiện ánh mắt hắn, mắt lạnh nhìn qua



Quản gia dường như bị cái gì đó làm cho sợ, vội quay đầu không ngừng, cũng không dám nhìn nữa, cảm xúc có chút không ổn



Nhiếp Ngật nhàn nhạt dời tầm mắt



Tiếp theo Hoắc Thù lại dò hỏi trưởng bối cùng bọn tỷ muội trong nhà, quản gia nói: "Sau khi biết được tin tức, Hầu gia và phu nhân, cùng Nghiên tiểu thư đã đi đến Vĩnh Quận Vương phủ, hiện giờ còn chưa trở về"



Nói, thực mau đã đến Xuân Huy Đường



Bởi vì lão phu nhân sinh bệnh, bầu không khí Xuân Huy Đường có chút áp lực, khi Hoắc Thù cùng Nhiếp Ngật đi vào phòng ngủ lão phu nhân, liền thấy Hoắc ngũ lão gia canh giữ ở trước giường, đang tinh tế an ủi khuyên giải Hoắc lão phu nhân thần sắc bi thống ảm đạm nằm trên giường



"... Đình tỷ nhi là cô nương đầu tiên trong nhà, được nuôi lớn bên người ta, ta thương nàng bất luận kẻ nào so ra đều thiếu, sao biết được nàng tuổi còn trẻ lại gặp phải vận rủi này, quả thực tựa như đào tâm can ta... Nghe thái y kia nói, nhiều nhất là mấy ngày nữa, Đình nhi sẽ... Ta tình nguyện giảm thọ, cũng không muốn Đình nhi tuổi còn trẻ mà lại như thế này..."

Hoắc lão phu nhân nói, nức nở khóc thành tiếng



Hoắc ngũ lão gia thấy mẫu thân bi thống, trong lòng cũng thương cảm, nói: "Nương, Đình tỷ nhi luôn là đứa hiếu thuận, nếu biết người vì nàng mà khổ sở thành như vậy, nhất định cực kì không nỡ"



"Không nỡ mới tốt, nàng không nỡ thì mới không nhẫn tâm muốn bỏ lại chúng ta..."



Lúc này, ma ma Xuân Huy Đường thò lại gần, cẩn thận nói: "Lão phu nhân, thất tiểu thư cùng cô gia đã trở lại"



Thần sắc Hoắc lão phu nhân ngưng trệ, đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt thẳng tắp như muốn xuyên thủng hướng về phía Hoắc Thù, trong mắt tràn đầy phẫn nộ cùng chán ghét



Hoắc Thù ngây người, chớp chớp mắt, cho rằng nàng đã nhìn lầm rồi



Thần sắc Nhiếp Ngật bỗng chốc trở nên lạnh băng, mắt phượng thâm trầm, không mang theo cảm xúc nhìn Hoắc lão phu nhân

Ánh mắt lạnh thấu xương rốt cuộc cũng làm Hoắc lão phu nhân từ trong thất thố hoàn hồn trở về, vậy mà lại quên vị Vệ Quốc Công thế tử cũng ở đây, hơn nữa vị này cũng không phải vị chủ tử có thể dễ dàng đắc tội, nhịn không được hít một hơi thật sâu, đem những cảm xúc đó áp xuống, vẻ mặt đau thương nói: "Là Thù tỷ nhi đã trở lại, ngươi nghe nói sự việc đại tỷ rồi chứ?"



Hoắc Thù ừ một tiếng, tiến đến thỉnh an, nói: "Sau khi biết được tin tức, ta đã cho người chuẩn bị gốc nhân sâm trăm năm chuẩn bị đến Vĩnh Quận Vương phủ thăm đại tỷ, ai ngờ mới vừa ra cửa, liền nghe thấy tin tức tổ mẫu bị bệnh, nên liền tới đây"



Hoắc lão phu nhân nghe được lời này, mặt xụ xuống, cơ hồ cho rằng nàng là đang châm chọc mình



Hoắc ngũ lão gia tuy rằng rất vui khi nhìn thấy nữ nhi cùng con rể, nhưng lúc này lại không dám nhìn thẳng bọn họ, người khác không biết còn hắn thì lại rất rõ ràng. Mẫu thân xác thật bởi vì sau khi nghe được tin dữ của đại cô nương mà khó thở ngất đi, nhưng so ra không nghiêm trọng bằng Hoắc Đình bên kia, trước tiên sau khi tỉnh lại, liền phái người đi qua đem nưc nhi kêu về nhà, còn nguyên nhân gọi về, bất quá chỉ là không muốn nữ nhi đi đến Vĩnh Quận Vương phủ, sợ nữ nhi khắc mệnh Hoắc Đình đang lúc tranh sáng tranh tối

Tuy Hoắc ngũ lão gia thầm nghĩ việc của đại chất nữ không liên quan đến nữ nhi, người ăn hoa màu ngũ cốc làm sao có thể không sinh bệnh, không thể bởi vì có người trong nhà sinh bệnh liền cảm thấy là bị khắc



Nhưng nhìn bộ dạng cực kì bi thương của mẫu thân, rốt cuộc cũng không dám chọc tức bà, sợ cứ chọc giận tới thì sẽ thật sự sinh bệnh



Nhiếp Ngật đem thần sắc Hoắc lão phu nhân cùng Hoắc ngũ lão xem ở trong mắt, ánh mắt càng thêm thâm trầm, chưa nói cái gì



Hoắc Thù tuy rằng cảm thấy cảm xúc hai người có chút không đúng, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ nhiều, nhẹ giọng trấn an vài câu, thấy tổ mẫu vẫn còn bi thương vì chuyện đại tỷ nên sáng suốt ngậm miệng yên lặng ngồi một bên nhìn



Nàng nghe phụ thân an ủi tổ mẫu đang thương tâm bi thống, nghe xong một lát liền cảm thấy nhàm chán, nhịn không được cúi đầu nhìn đôi hài thêu trên chân mình

Bộ dạng này dừng trong mắt người khác, có vẻ có chút cô đơn



Nhiếp Ngật nhàn nhạt nhìn lướt qua hai mẹ con bên kia, nhẹ nhàng đem bàn tay phủ lên bàn tay tiểu cô nương, nhìn nàng quay đầu hướng về hắn lộ ra nụ cười thuần nhiên không tì vết, làm cho tim hắn trở nên yên ổn



Hoắc ngũ lão gia vẫn còn đang an ủi Hoắc lão phu nhân.



Ai ngờ an ủi đến cuối cùng, ngược lại còn bị Hoắc lão phu nhân mắng, quở trách hắn chỉ biết học đòi văn vẻ, không để ý tới việc trong nhà, liền ngay khi bệnh tình chất nữ nguy kịch, cũng không đưa ra được chủ ý gì, hoàn toàn đang là giận chó mắng mèo



Hoắc ngũ lão gia cảm thấy có chút không thể nói lý với mẫu thân, nhưng lại không phản bác, nhàn nhạt mà chịu đựng



Hắn biết tình cảm mẫu thân đối với Hoắc Đình so với đám hài tử là sâu nhất, Hoắc Đình là cháu gái con chính thất đầu tiên của Hoắc gia, người lại hiểu chuyện, từ nhỏ lớn lên bên cạnh mẫu thân, tình cảm tự nhiên không bình thường, biết được Hoắc Đình sắp không qua khỏi, cũng không trách được mẫu thân dưới sự thương tâm sẽ giận chó mắng mèo, thân làm nhi tử chỉ có thể chịu đựng

Hoắc Thù nhìn một lát, rồi mở miệng đi khuyên một lát, rồi mới nói: "Tổ mẫu, ngài nghỉ ngơi cho khỏe, dưỡng tốt thân thể mới là quan trọng! Ta cùng thế tử đi Vĩnh Quận Vương phủ thăm đại tỷ, đại tỷ nhất định sẽ không có việc gì"



Hoắc lão phu nhân nghe được lời nàng, sắc mặt lại cứng đờ, ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy nàng đứng chung một chỗ cùng Nhiếp Ngật, đôi mắt phượng thâm trầm không gợn sóng của Nhiếp Ngật nặng nề nhìn qua, làm bà há miệng muốn tìm cớ ngăn nàng, nhưng lại không tìm cớ gì, dưới tình thế cấp bách, lạnh lùng nói: "Ngươi không được đi! Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy đại tỷ ngươi hôm nay không qua khỏi?"



Hoắc Thù kinh ngạc nhìn bà, kỳ quái nói: "Tổ mẫu, ta chỉ đi thăm đại tỷ thôi, vì sao đại tỷ ngay cả đêm nay cũng không qua khỏi?"

Hoắc lão phu nhân lập tức ngô một tiếng, bi thương nói: "Đại bá cùng đại bá mẫu ngươi đã đi qua đó, Đình tỷ nhi hiện giờ chính là cần thời gian nghỉ ngơi, kỵ nhất là người khác quấy rầy, ngươi có phần tâm này là được rồi, Đình tỷ nhi cũng sẽ không trách ngươi"



"Ta không đến quấy rầy nàng, chỉ là ở ngoài cửa liếc nhìn nàng một cái thôi" Hoắc Thù vô cùng có tâm nói



Da mặt Hoắc lão phu nhân có chút co giật, muốn khiển trách, rồi lại e ngại Nhiếp Ngật nên khó mà nói cái gì, làm cho trái tim bị dày vò vô cùng. Cố tình cháu gái đáng ghét kia lại ra vẻ vô tội, không quan tâm mặt mũi, ai biết nàng vừa đi, cháu gái lớn có bị nàng lập tức khắc chết hay không



Hoắc lão phu nhân vô cùng hối hận năm kia bị nhi tử nói động tâm, vậy mà tiếp cháu gái khắc thân này hồi kinh, nếu không mang nàng trở về, nói không chừng hiện tại cháu gái lớn còn đang khỏe mạnh mà làm quận vương thế tử phi

Cuối cùng vẫn là Hoắc ngũ lão gia không đành lòng, sợ mẫu thân dưới tình thế cấp bách nói ra gì đó, vội nói: "Thù nhi, con về trước đi, đại tỷ con bên kia còn có bá phụ bá mẫu con ở đó, các con mới vừa thành thân cũng không nên đi"



Nói tới đây hắn dừng lại, trong lòng biết phỏng chừng Hoắc Đình là không qua khỏi, nếu nữ nhi đi qua, vừa đúng lúc Hoắc Đình trút hơi, không chừng tội danh khắc thân thật sự sẽ đổ xuống trên đầu nữ nhi



Hắn rốt cuộc không đành lòng, hắn thiếu đứa nhỏ này quá nhiều rồi, hiện giờ nàng vất vả lắm mới xuất giá, được một vị phu quân như ý, không thể để loại chuyện này làm hư hạnh phúc của nàng được



Hoắc Thù nhìn Hoắc lão phu nhân một lát, chậm rì rì nói: "Được rồi, ta nghe lời tổ mẫu cùng mẫu thân" Dứt lời, lại dặn dò lão phu nhân nghỉ ngơi tốt, rồi mới rời đi cùng Nhiếp Ngật

Khi hai người mới vừa ra khỏi Xuân Huy Đường, liền nhìn thấy hai người Hoắc Quyên cùng Hoắc Diệu đứng trong đình cách đó không xa, tinh thần đều có chút không tập trung



Nhìn thấy bọn họ, hai người vội đến đây chào hỏi



Nhiếp Ngật tránh qua một bên để tỷ muội các nàng trò chuyện



"Thất tỷ, tổ mẫu thế nào rồi?" Hoắc Diệu vội hỏi



Hoắc Quyên có chút thất thần nhìn Xuân Huy Đường, vừa nghe các nàng nói chuyện



Hoắc Thù nhíu mày nói: "Tổ mẫu thương tâm vì đại tỷ, các ngươi vì sao không vào khuyên nhủ lão nhân gia người?"



Nghe được lời này, Hoắc Quyên có chút xấu hổ



Hoắc Diệu ủy khuất nói: "Tổ mẫu đuổi chúng ta ra ngoài". Nói, nàng oán trách nhìn thoáng qua Hoắc Quyên, vẫn nhớ rõ ánh mắt muốn ăn thịt người của tổ mẫu lúc đó, bộ dạng đối với Hoắc Quyên vô cùng phẫn nộ

Lúc ấy Hoắc Diệu liền hiểu được, nhất định tổ mẫu đã biết Hoắc Quyên vẫn luôn ngóng trông đại tỷ xảy ra chuyện, thành toán tính toán làm kế thê cho Vĩnh Quận Vương thế tử của nàng, bàn tính này đánh kêu cũng thật vang, chẳng trách lúc ấy tổ mẫu phẫn nộ đến như vậy



Hoắc Quyên cũng hiểu rõ tổ mẫu không muốn để vị trí Vĩnh Quận Vương thế tử phi này tiện nghi cho nữ nhân khác, rốt cuộc vì mưu cầu hôn sự này cho Hoắc Đình mà năm đó Tĩnh An Hầu phủ đã xuất ra không ít lực, đây cũng là cửa hôn sự mà Hoắc lão phu nhân hài lòng nhất. Nếu thật sự đại tỷ của bọn họ không còn nữa, vị trí kế thế của Vĩnh Quận Vương thế tử này, tất nhiên sẽ từ trong các tỷ muội Hoắc gia chọn ra một người



Hoắc Thù nói chuyện cùng hai tỷ muội một lát, lại mời các nàng ngày mai cùng nhau đi thăm Hoắc Đình, liền cùng Nhiếp Ngật rời đi

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***



Trong phòng, sau khi hai người rời đi, Hoắc lão phu nhân trừng mắt nhìn về phía nhi tử



Hoắc ngũ lão gia gục đầu xuống nói: "Nương, Đình tỷ nhi như vậy, thật sự không liên quan đến Thù nhi! Người nhìn xem, Thù nhi cũng đã gả ra ngoài rồi, với Đình tỷ nhi là người hai nhà, năm trước Đình tỷ nhi cũng đã bị bệnh một hồi, lại không phải Thù nhi làm nàng sinh bệnh. Hơn nữa, nếu nói Thù nhi khắc thân, cũng là khắc ngũ phòng trước, người nhìn ta không phải vẫn đang khỏe mạnh hay sao?"



"Câm miệng!" Hoắc lão phu nhân chỉ vào hắn nói: "Ngươi giờ này còn bảo vệ nó! Nếu không phải nó trở về, hài tử của Đình tỷ nhi sẽ chết non, Đình tỷ nhi sẽ bệnh thành như vậy hay sao? Mắt thấy nàng sắp không qua khỏi rồi, thúc thúc như ngươi không thương tâm, nhưng lão thái bà ta lại rất thương tâm..."

(nhamy111: ta nói bực hết sức hà, bà già quái đản này, nếu có khắc thì khắc bà đầu tiên cho bỏ ghét )



Nói, một hàng lệ rơi xuống



Hoắc ngũ lão gia căng mặt ngồi ở chỗ kia, không dám phản bác



Hoắc lão phu nhân rốt cuộc vì lúc nãy khó thở, lúc này lại thập phần thương tâm, một lát liền chịu không được váng đầu hoa mắt nằm xuống



Cho đến lúc lên đèn, Tĩnh An Hầu mới dắt vợ con trở về



Hoắc lão phu nhân nghe nói nhi tử và con dâu trở về, vội cho người gọi bọn họ tới, ai ngờ chỉ tới chỉ có một mình nhi tử



Tĩnh An Hầu thần sắc tiều tụy, mặt đầy bi thống, trong mắt là mệt mỏi không nói nên lời



Hoắc lão phu nhân thấy bộ dạng này của hắn, run rẩy duỗi tay bắt lấy tay áo hắn, nói: "Lão đại... Đình tỷ nhi thật sự không xong?"



Tâm tình Tĩnh An Hầu trầm trọng đến mức không muốn nói chuyện, thở dài nói: " Mẫu thân, Đình nhi biết lão nhân gia người xưa nay thương nàng, nếu nàng biết người vì nàng thương tâm như vậy, không chừng về sau cũng không an tâm đi"

Hoắc lão phu nhân nghe được lời này liền sửng sốt, gào khóc lớn, vừa đấm cạnh giường vừa khóc



Tĩnh An Hầu chỉ đành khuyên lần khuyên lựa, trong lòng càng thêm mệt mỏi



Từ khi Vĩnh Quận Vương phủ truyền đến tin tức nữ nhi không ổn, hắn liền cùng thê tử, tiểu nữ nhi chạy đến Vĩnh Quận Vương phủ



Khi nhìn thấy đại nữ nhi dung nhan khô héo, ý thức không rõ nằm trên giường, hắn liền biết thời gian của nàng cũng không còn nhiều, thái y cũng nói, không chừng chỉ còn mấy ngày nữa, kêu bọn họ chuẩn bị tốt tinh thần



Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh xưa nay để lại cho người bao nhiêu thống khổ, chỉ là thê nữ bên cạnh khóc đến thương tâm như vậy, hắn cho dù có bi thống, cũng chỉ có thể cường chống mà an ủi các nàng, cùng các nàng ngồi trước giường đại nữ nhi, hi vọng có thể ở bên nàng thêm chút thời gian

Ngày hôm nay trôi qua, thê tử cùng tiểu nữ nhi hai người đã khóc đến đôi mắt sưng đỏ, khi trở về phủ đã không còn cách nào đi thỉnh an lão phu nhân nữa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK