Mục lục
KHÔNG PHỤ THÊ DUYÊN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Chờ sau khi chị dâu em chồng chào hỏi lẫn nhau xong, Ý Ninh trưởng công chúa lại kêu nhi tử và con dâu ngồi xuống cùng trò chuyện

Tâm tình Ý Ninh trưởng công chúa hôm nay cực tốt, ngữ khí khi nói chuyện thập phần hòa khí, dò hỏi nhi tử mấy ngày qua có tốt không, sau đó lại nói với Hoắc Thù một ít việc chiếu cố trượng phu cho tốt

Hoắc Thù mỉm cười nhất nhất ứng đáp

Hứa Điềm rầu rĩ không vui ngồi một bên nghe người nói người đáp, đôi mắt thường xuyên nhìn huynh trưởng cùng Hoắc Thù

Hoắc Thù cùng Nhiếp Ngật đều là người nhạy bén, làm sao không phát hiện ánh mắt nàng, bất quá hai người không để ý cho lắm

Cho đến khi Ý Ninh trưởng công chúa nói cùng Hoắc Thù nếu rảnh rỗi thì đi lại phủ công chúa nhiều một chút, Hứa Điềm rốt cuộc cũng nói: "Đại ca, hôm nay vì sao các ngươi đến muộn quá vậy? Ta và nương cùng Bân ca nhi từ sáng sớm đã ngồi ở đây chờ các ngươi, trà cũng uống hết mấy ly rồi, bị việc gì trì hoãn sao?" Nói, đôi mắt đảo qua Hoắc Thù



Hứa Điềm từ nhỏ bị Ý Ninh trưởng công chúa nuông chiều đến lớn, lại có một cữu cữu làm hoàng đế, tính tình xưa nay tùy hứng, cũng không hề biết che giấu cảm xúc, có tâm sự gì đều lộ hết trên mặt, làm người vừa nhìn liền biết nàng nói chính là cái gì



Thần sắc Nhiếp Ngật tức khắc phai nhạt rất nhiều, nói: "Vì hôm qua say rượu, hôm nay mới dậy trễ một chút"



Ý Ninh trưởng công chúa vốn thấy thần sắc nhi tử chuyển lạnh nhạt, liền biết lúc này hắn không cao hứng, trong lòng có hơi nôn nóng, về sau nghe được hắn nói, lập tức quan tâm hỏi: "Làm sao uống nhiều rượu như vậy? Hiện giờ như thế nào? Còn khó chịu không?"



"Không đáng ngại, đã khá hơn nhiều rồi, hôm nay tới muộn là nhi tử không phải" Nhiếp Ngật nhàn nhạt bồi tội



Hoắc Thù ngoan ngoãn ngồi một bên, cái gì cũng không nói




Ý Ninh trưởng công chúa thấy hắn bồi tội nhưng lại thật xa cách, trong lòng có chút ảm đạm, miễn cưỡng nói: "Như thế cũng không thể trách con, nếu cảm thấy không thoải mái, liền đi nghỉ ngơi đi, Phong Lâm viện bên kia đã quét dọn sạch sẽ, qua nghỉ ngơi một chút rồi tính"



Nhiếp Ngật cũng không chần chờ, cáo lỗi một tiếng liền đứng dậy dẫn theo Hoắc Thù cùng đến Phong Lâm Viện



*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***



Hứa Điềm vốn muốn chờ nói với đại ca vài câu, ai ngờ hắn liếc cũng chưa liếc nhìn nàng cái nào, liền cứ như vậy mang theo tức phụ của hắn đến Phong Lâm viện, tức khắc buồn bực không thôi



Chờ sau khi nhi tử cùng con dâu đi rồi, tươi cười trên mặt Ý Ninh trưởng công chúa cũng thu lại, chỉ vào nữ nhi bực tức nói: "Lời ta nói lúc nãy ngươi chính là không nhớ rõ? Tính tình này của ngươi cũng nên sửa lại rồi, có cô em chồng nào ngay thời điểm tân hôn của huynh trưởng liền đi bới móc tật xấu của đại tẩu? Đại ca ngươi khó có khi tới cửa, ngươi cứ như vậy là muốn đẩy hắn ra ngoài?"




Hứa Điềm vội vàng nói: "Con nào có! Còn không phải con chỉ muốn hỏi vì sao hôm nay bọn họ đến trễ thôi sao? Đại ca uống say nhầm giờ giấc, Hoắc thị kia làm thê tử, nhất định là không có chiếu cố đại ca cho tốt, huống chi nương là bà bà, để cho bà bà phải chờ, Hoắc thị kia chắc cũng không phải người hiền lương gì"



"Ít ra hiền lương hơn tỷ" Hứa Bân ở một bên xen mồm vào



Thiếu chút nữa Hứa Điềm nhào qua muốn đánh hắn, Hứa Bân linh hoạt trốn đến phía sau mẫu thân hướng nàng làm mặt ngáo ộp, Hứa Điềm tức giận liền muốn tát một bạt tay qua



Ý Ninh trưởng công chúa bị bọn họ làm cho đau đầu, sau khi khiển trách hai nhi nữ, liền nhìn nữ nhi nói: "Ngươi biết rõ hôm qua bọn chúng lại mặt, con rể lại mặt uống rượu tại nhà nhạc gia là chuyện bình thường, hà tất phải tính toán chi li như thế? Ngươi ngẫm lại xem bộ dạng vừa rồi của ngươi, rõ ràng là muốn đối phó Hoắc thị, đó là tức phụ của Thế Cẩn, đại ca ngươi còn có thể cao hứng mới lạ"

Nói tới đây, trong lòng Ý Ninh trưởng công chúa có chút khó chịu



Nhi tử uống rượu say nhầm lẫn thời gian, trong lòng nàng cũng không cao hứng, nàng quý vì công chúa, ai dám để nàng chờ? Nhưng nhi tử này lại bất đồng, trong lòng nàng hổ thẹn với hắn, cho dù hắn cố ý không cho người lại đây nói tiếng nào, nàng cũng không nghĩ sẽ chỉ trích cái gì, để tránh thật sự trở nên xa lạ



"Đúng vậy" Hứa Bân không quen nổi tính tình ác nhân cáo trạng trước của tỷ tỷ, vui sướng khi người gặp họa nói: "Ngày thường đại ca đã không thích đến phủ công chúa rồi, khó được hôm nay hắn dẫn tức phụ đến thỉnh an, tỷ tỷ lại còn bắt bẻ như vậy, chỉ sợ về sau hắn càng không thích tới. Nghĩ đến cũng phải, nếu về sau ta cưới tức phụ, mỗi lần tỷ tỷ gặp mặt liền phải bắt bẻ một chút, lòng ta cũng không cao hứng đâu"

Ý Ninh trưởng công chúa nghe được lời này, cảm thấy nhi tử nói có lý, nhìn nữ nhi nói: "Ngươi nghe một chút, có phải đạo lý này hay không?



Hứa Điềm thấy mẫu thân cùng đệ đệ liên thủ trách cứ nàng, ủy khuất đến độ nước mắt thẳng rớt xuống, liền đứng lên, khóc lóc chạy ra ngoài



Ý Ninh trưởng công chúa thấy thế, tức khắc bực mình không thôi



Còn Hứa Bân thật ra thấy nhiều cũng quen, thấy cũng không có việc gì liền đứng dậy đi ra ngoài chơi, lại bị mẫu thân gọi lại



"Bân nhi, đại ca con hắn....." Ý Ninh trưởng công chúa chần chờ một lát, hỏi: "Hắn ngày thường thật không thích đến phủ công chúa?"



Hứa Bân bĩu môi nói: "Con nào biết gì đâu! Dù sao con thấy mỗi lần đại ca đến phủ công chúa đều do mẫu thân cho người đi kêu mới đến, mỗi lần đều phải đợi không lâu" Nói tới đây, liền nhớ đến phụ thân hôm nay phải riêng rời phủ tránh mặt, trong lòng Hứa Bân cũng có chút không vui

Hắn không biết vì sao mỗi lần huynh trưởng cùng mẹ khác cha vào phủ, phụ thân đều phải riêng tránh mặt, vốn là toàn gia cốt nhục tương liên lại biến thành như vậy, hắn nhìn thấy trong lòng cũng không có tư vị gì, dần dà cũng cảm thấy huynh trưởng không đến càng tốt



Đương nhiên, có huynh trưởng ưu tú như vậy, hắn vẫn là rất cao hứng, chỉ tiếc mọi chuyện không thể như ý được



Hứa Bân lại giống như ông cụ non mà thở dài, nhân cơ hội nhìn mẫu thân cáo trạng: "Nương, tính tình tỷ tỷ thật quá xấu, hôm nay bất quá con chỉ nói nàng hai câu, nàng liền đá vào chân Tuyết Cầu của con, đáng thương Tuyết Cầu hôm nay sợ đến không dám ra khỏi ổ. Loại tính xấu này của nàng, người có tính tình tốt cũng sẽ không kiên nhẫn chơi cùng nàng được"



Tuyết Cầu là con mèo Hứa Bân nuôi dưỡng, cả thân trắng như tuyết, vô cùng đáng yêu

Ý Ninh trưởng công chúa không ngờ tiểu nhi tử lại nói ra những lời như vậy, tức khắc liền ngẩn ngơ



*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***



Hoắc Thù theo Nhiếp Ngật đi vào Phong Lâm viện, liền nhận ra vào tiệc thưởng cúc trung thu năm kia, Nhiếp Ngật từng cho nha hoàn dẫn nàng tới nơi này, tức khắc nhịn không được nhìn hắn cười



Nhiếp Ngật nghiêng đầu thấy nàng cười thành như vậy, không biết vì sao lỗ tai có chút hồng hỏi: "Nàng cười gì vậy?"



Hoắc thất cô nương đứng bên dưới cây phong cao lớn, thoải mái hào phóng nói: "Tiệc thưởng cúc năm kia, huynh cho người gọi ta tới đây, kỳ thật cũng không chỉ là vì giải vây cho ta đúng không?"



Thần sắc trên mặt Nhiếp Ngật bất biến, dưới ánh mắt của nàng, hơi hơi nghiêng đầu, nhàn nhạt mà ừ một tiếng



Mặt mày Hoắc Thù tức khắc hớn hở, nàng biết mà, tâm tướng công nhà nàng kỳ thật đã duyệt nàng từ sớm rồi, cho nên lúc ấy nàng mới muốn đoạt hắn về tay, chỉ là không ngờ tốc độ hắn nhanh như vậy, trực tiếp cho người đến cửa cầu hôn

Bài trí Phong Lâm Viện nhìn như gọn gàng, kỳ thật khắp nơi đều lộ ra một vẻ xa hoa được điệu thấp, cực kỳ chú ý bài trí, hoàn toàn tương phản với bài trí tráng lệ huy hoàn tại chính viện nơi Ý Ninh trưởng công chúa đang ở, lộ ra một loại thanh nhã ổn trọng, rất giống ấn tượng người ta nhìn thấy ở Nhiếp Ngật



Hoắc Thù nhìn nhìn, liền theo hắn vào một chỗ phòng ngủ



Chờ sau khi bọn nha hoàn mang các thứ trà bánh linh tinh lên, Nhiếp Ngật phất phất tay cho các nàng lui xuống, cùng Hoắc Thù ngồi trên chỗ giường dài bằng gỗ mun mạ vàng khắc hoa dựa vào cửa sổ, trên giường có án kỉ (bàn nhỏ) bày một bàn cờ



Hoắc Thù uống một ngụm trà, nhìn hắn nói: "Còn khó chịu không? Huynh muốn nghỉ ngơi tiếp không?"



Nhiếp Ngật lắc lắc đầu, nói: "Hôm nay chúng ta chắc sẽ ở lại nơi này thời gian lâu một chút, nếu nàng cảm thấy mệt liền nghỉ ngơi đi"

Mặt mày Hoắc Thù đều là ý cười, "Không mệt đâu, tối hôm qua ngủ rất ngon"



Hắn rũ mắt nhìn nàng, thấy nàng mắt hạnh má đào, hai tròng mắt trong suốt, trầm tĩnh có thần, liền biết tối hôm qua xác thật nàng nghỉ ngơi đến cực tốt, hẳn là một đêm ngon giấc.



Thật tốt!



Nhiếp Ngật cũng không nói cái gì, đùa nghịch bàn cờ nói: "Muốn chơi cờ không?"



"Chơi cờ...." Hoắc Thù có chút chần chờ nhìn hắn, "Thật ra cờ nghệ ta không tốt"



"Không có việc gì, chơi cờ bất quá chỉ là trò tiêu khiển, cao hứng là được rồi, không cần để ý thắng thua" Nhiếp Ngật ôn nhu nói



Hoắc Thù cảm thấy có đạo lý, chung quy cũng không thể ngồi không tại nơi này, liền chơi cờ cùng hắn



Thời gian kết thúc ván thứ nhất vô cùng nhanh, Hoắc thất cô nương thua nửa giang sơn, nàng quả thật trợn tròn mắt



Nhiếp Ngật nhìn thấy hai mắt nàng trừng lớn thật tròn, vẻ mặt không thể tin tưởng, nhịn không được đặt nắm tay lên môi che lại ý cười bên khóe miệng, đồng thời cũng nhắc nhở mình có phải quá thẳng tay hay không, nào biết cờ nghệ của nàng như chính nàng nói, thật sự rất không tốt

Hoắc Thù nhìn bàn cờ một lát, nghiêm túc nói: "Chơi lại!"



Vì thế ván cờ thứ hai lại bắt đầu



Nhiếp Ngật đã thử ra nàng có bao nhiêu cân lượng, lần này thật cũng không nhẫn tâm ra tay đánh cho nàng quân lính tan rã, mà là tính cờ ngầm dẫn đường, dẫn dắt nàng tự suy nghĩ nước cờ, thời gian thật ra có lâu hơn ván đầu tiên một ít, nhưng mà đến cùng, Hoắc thất cô nương vẫn thua



Nhiếp Ngật vừa nhặt quân cờ vừa an ủi, "Trình độ này của nàng kỳ thật cũng không đến nỗi tệ, nhiều lần ra chiêu thật tốt, nếu vận dụng tốt, cũng có thể thắng vì đánh bất ngờ"



Hoắc Thù nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ của hắn, tuy rằng thua rất chật vật nhưng cũng không có mất hứng, đặc biệt là khi hắn híp mắt phượng che giấu một chút vui sướng, nàng cảm thấy vì hắn, thua thì thua thôi, không có gì ghê gớm

Tiếp tục ván tiếp theo



Hai người một người dẫn đường một người tự suy nghĩ, thời gian nửa ngày liền trôi qua trên bàn cờ



Cho đến khi Ý Ninh trưởng công chúa cho người đến đây gọi bọn hắn đi dùng bữa, Hoắc Thù mới nhẹ tay xoa xoa đôi mắt chua xót, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phát hiện sắc trời cũng không còn sớm



"Đói bụng không?" Nhiếp Ngật vừa thu dọn bàn cờ, vừa dò hỏi



Hoắc Thù sờ bụng, thành thành thật thật nói: "Đói bụng"



Nhiếp Ngật liền kêu nha hoàn tiến vào hầu hạ bọn họ rửa mặt, rồi mới rời khỏi Phong Lâm viện



Trên đường hai người đi đến phòng khách, hai mắt Hoắc Thù sáng lấp lánh mà nói, "Cờ nghệ của huynh tốt thật, so với tam ca còn tốt hơn nhiều, tốc độ đánh bại ta còn tốt hơn tam ca nữa"



Nghe được nàng bình luận cờ nghệ của hai người như vậy, Nhiếp Ngật có chút dở khóc dở cười, nhớ lại người tên Ngu Tòng Tín này, tuy thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, lại biết được hắn là người có kiến thức rộng rãi, trí lực sâu xa. Năm nay vừa ra năm, nhưng dựa vào quân công của hắn ở Tây Bắc đã được vào Ngũ Quân Doanh, tuy hiện tại chức vụ không cao nhưng đã lọt vào mắt hoàng đế, tiền đồ vô lượng

Lần này Ngu Tòng Tín hồi kinh, chỉ sợ về sau sẽ muốn phát triển tại kinh thành, lấy mưu trí và thủ đoạn của hắn, cho dù không ai nâng đỡ, cũng nhất định sẽ có thể đi được xa, huống chi hiện giờ mình đã cưới Tố Tố, nếu người Ngu gia không có vấn đề gì thì sớm hay muộn cữu cữu cũng sẽ trọng dụng bọn họ



Tới phòng khách đã thấy Ý Ninh trưởng công chúa cùng một đôi nhi nữ ngồi đó chờ bọn họ dùng bữa, đây là gia yến, hơn nữa Hứa Bân tuổi còn nhỏ nên cũng không cần phân biệt



Hoắc Thù là cô dâu mới, hẳn là cần phải hầu hạ bà bà dùng bữa, nhưng mà Ý Ninh trưởng công chúa thấy thần sắc nhi tử thanh đạm nên cũng không lập quy củ với nàng, để Hoắc Thù cùng ngồi ăn chung



Sắc mặt Hứa Điềm có chút không tốt, không có sức sống như lúc buổi sáng, tựa hồ như đang ủy khuất cái gì, lâu lâu lại nhìn Nhiếp Ngật

Hứa Bân có hỏi có nói cũng như không, vừa ăn cơm vừa hỏi đông hỏi tây, nói chuyện cùng Nhiếp Ngật, Nhiếp Ngất rất kiên nhẫn trả lời



Ý Ninh trưởng công chúa cảm thấy không khí thật không tồi, ngược lại cũng không hề ngăn cản việc không có quy củ như thế này



Sau khi dùng xong cơm tối, hai người Nhiếp Ngật cáo từ rời đi



Ý Ninh trưởng công chúa có chút không nỡ, kéo tay Hoắc Thù nói: "A Thù về sau có rảnh liền đi qua đây một chút, cùng nương trò chuyện"



Hoắc Thù ngoan ngoãn nói: "Dạ biết, có rảnh con cùng thế tử hai người đến đây thỉnh an ngài"



Tức khắc mặt Ý Ninh trưởng công chúa đầy tươi cười, cảm thấy con dâu này rất hợp ý



Hứa Điềm hừ trong lòng một tiếng, cảm thấy nương nàng bị Hoắc Thất mê hoặc rồi, Hoắc thất này rõ ràng nói cho có lệ thôi



Hoắc Thù nhấp miệng cười, nàng chính là nói cho có lệ đấy thì như thế nào, Nhiếp Ngật không muốn tới, nàng cũng không thể không biết điều mà mở miệng yêu cầu đâu, bất quá đối với trưởng bối phải có lễ, đáp ứng vài tiếng cũng không thiếu miếng thịt nào

Sau khi từ biệt cùng Ý Ninh trưởng công chúa, hai người liền rời đi



Hứa Bân đưa bọn họ đi, vừa đến chỗ tường nơi dừng xe, đúng lúc nhìn thấy xa giá Hứa phò mã vừa vặn vào cửa



Sau khi Hứa Gia xuống xe, nhìn thấy hai vợ chồng son đang muốn trở về, thần sắc hơi hơi đình trệ, liền đi tới, ấm áp hòa khí nói: "Thế Cẩn đây là đang đi về?"



Nhiếp Ngật nhìn hắn một cái, bình đạm ừ một tiếng, liền dẫn Hoắc Thù lên xe rời đi



Hứa Gia đứng ngay chỗ dừng xe nhìn theo xe ngựa Vệ Quốc Công phủ đang đi xa, không khỏi thở dài



"Cha, đại ca bọn họ đi rồi" Hứa Bân nhắc nhở nói



Hứa Gia hoàn hồn, hướng nhi tử cười một cái, liền nắm tay hắn đi về phía chính viện



Trên đường, Hứa Bân tiến đến bên người phụ thân, nhỏ giọng nói: "Cha, vì sao mỗi lần người đều phải riêng tránh mặt đại ca? Có thể nói cùng con hay không? Nhi tử đảm bảo sẽ không nói với ai!"

Hứa Gia thấy nhi tử vẻ mặt tò mò, cười sờ sờ đầu hắn, nói: "Con nít ranh, không cần thăm dò tìm hiểu nhiều như vậy đâu, đại ca không dễ dàng gì, đối xử kính trọng hắn một chút" Dừng một chút, lại nói: "Rốt cuộc cũng do chúng ta có lỗi với hắn"



Hứa Bân nghe được lời này, vẻ mặt mờ mịt, suy nghĩ nát đầu cũng không nghĩ ra rốt cuộc bọn họ có lỗi với đại ca chỗ nào



Hứa Gia thấy hắn suy nghĩ miên man, cười vỗ vỗ đầu hắn nói: "Đừng nghĩ nhiều, việc này cũng không được đi hỏi nương con, biết không?"



"Biết, con cũng không ngốc" Hứa Bân vẻ mặt như người lớn, "Nương cùng đại tỷ đều một lòng đặt trên người đại ca, nhưng biểu hiện của đại ca vẫn thật sự lãnh đạm, thoạt nhìn cũng không thấy cảm kích gì thế nhưng nương lại không thấy tức giận, con liền biết có vấn đề, mới không đi hỏi nương loại chuyện này đâu, đỡ cho nương lại tức giận, con cũng không được lợi"

Hứa Gia thấy bộ dạng bướng bỉnh của nhi tử, nhịn không được bật cười



*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***



Khi trở lại Vệ Quốc Công phủ, sắc trễ cũng không coi là trễ



Sau khi hai vợ chồng xuống xe liền trực tiếp đi đến chính viện, thỉnh an phu thê lão Vệ Quốc Công



Lão Vệ Quốc Công không ở đây, Nhiếp lão phu nhân mới vừa uống thuốc, ngồi dựa trên giường nghe bọn nha boàn nói chuyện, thấy hai đứa nhỏ trở về, vẻ mặt cao hứng nói: "Các con sao lại đây?"



Hai người sau khi thỉnh an lão phi nhân liền ngồi trên ghế gấm bọn nha hoàn chuyển qua, Nhiếp Ngật trả lời: "Hôm qua uống quá nhiều rượu, hôm nay thức dậy trễ, chưa qua đây thỉnh an tổ mẫu, hôm nay thân thể tổ mẫu có tốt hơn chút nào không?"



Nhiếp lão phu nhân thực hưởng thụ đối với quan tâm của trưởng tôn, cười nói đỡ hơn rất nhiều, sau đó lại hỏi bọn hắn hôm nay đến phủ Ý Ninh trưởng công chúa như thế nào, có chuyện gì không

Ngữ khí Nhiếp Ngật bình thường trả lời sự tình tại phủ công chúa



Hoắc Thù ngồi ở một bên cũng không nói chen vào, đôi mắt nhìn nhìn Nhiếp lão phu nhân, phát hiện mỗi lần Nhiếp Ngật nói đến Ý Ninh trưởng công chúa, thần sắc Nhiếp lão phu nhân liền phai nhạt rất nhiều, tựa hồ như cũng không muốn thấy bộ dạng của con dâu cũ nữa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK