Hoắc Diệu sửng sốt quay đầu qua nhìn, liền thấy Hoắc Nghiên không biết từ khi nào đã đến ngồi bên cạnh Hoắc Thù, hai người thoạt nhìn giống như tỷ muội tốt, một người xinh đẹp một người đáng yêu, tựa như hai đóa hoa tỉ muội, tùy ý nở rộ dưới ánh nắng mặt trời.
Hoắc Diệu nhanh chóng thu hồi khác thường trong lòng, cười thẹn thùng nói: "Bát tỷ vừa rồi nói cái gì? Ta nghe không rõ"
Hoắc Nghiên biểu môi, lặp lại một lần nữa, "Ta vừa rồi nói cùng Thất tỷ, thật mau sắp đến trung thu, nghe nói ngày trung thu ấy, Ý Ninh trưởng công chúa muốn mở tiệc thưởng cúc tại Kim Cúc viên, cô nương các phủ đệ huân quý cùng khuê nữ của các quan viên trong triều đều được phát thiệp mời, nhà chúng ta hẳn là sẽ nhận được thiệp mời, đến lúc đó bọn tỷ muội có thể đi chỗ đó thưởng cúc. Hoa cúc tại Kim Cúc viên xưa nay nổi danh, hàng năm đều sẽ cho ra chủng loại mới, chuyến đi năm nay hẳn cũng sẽ không tệ, có phải không?"
Hoắc Diệu gật đầu, tán thưởng nói: "Năm kia ta có đi một lần, hoa cúc tại Kim Cúc viên xác thật đa dạng, chuyến đi này hẳn không tệ"
Đôi mắt Hoắc Nghiên xoay chuyển, đột nhiên có chút thần bí, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật, ta còn nghe nói một tin tức, nghe nói lần này Ý Ninh trưởng công chúa mở tiệc thưởng cúc, mục đích thực sự là tìm một vị thục nữ làm hôn phối cho Vệ Quốc Công Thế Tử"
Các cô nương ở đây nghe được lời này, thần sắc đều lộ vẻ không thể tưởng tượng được
"Thật, thật sự?" Lục cô nương Hoắc Quyên cà lăm hỏi
Lục cô nương Hoắc Quyên là đích Nữ Nhị Phòng Hoắc gia, Nhị Phòng Hoắc gia nhìn lên chẳng bằng ai nhưng nhìn xuống cũng chẳng ai bằng mình, do Hoắc Nhị lão gia vô tâm với con đường làm quan, chỉ một lòng muốn xử lý công việc vặt tại Tĩnh An hầu phủ, so sánh với cô nương Tứ phòng không hề có thành tựu, Hoắc Quyên tại Hoắc gia vẫn tương đối được xem trọng
"Đây là đương nhiên, ta cũng sẽ không dùng loại việc này ra mà nói giỡn" Hoắc Nghiên kiêu ngạo nói
Hoắc Nghiên là đích nữ đại phòng, từ trước đến nay tin tức so với người khác đều linh thông hơn, sau khi nghe xong, mọi người cũng không hoài nghi nàng mà bắt đầu suy nghĩ miên man
Phàm là người phủ đệ huân quý có hiểu biết trong kinh thành, đều biết Vệ Quốc Công thế tử là đại biểu cho cái gì, gả cho hắn là có ý nghĩa gì, cho dù biết mình không có hi vọng, nhưng cô nương gia thời kì niên thiếu, ai mà chưa từng ôm mộng tưởng? Các cô nương gia đình huân quý ôm mộng gả cho Vệ Quốc Công thế tử rất nhiều, thậm chí nghe nói có số ít cô nương đến tuổi mai mối, nhưng vì Vệ Quốc Công thế tử, chậm chạp không chịu định thân, chỉ vì một ít hy vọng cực kỳ bé nhỏ
Hoắc Thù chớp mắt, thu hết thần sắc của chúng tỷ muội vào đáy mắt, lập tức hiểu được trình độ được hoan nghênh của vị Nhiếp Thế Tử có duyên gặp mặt vài lần kia, trong lòng nhịn không được có chút cảm thán
Xem ra người biết nhìn hàng cũng không ít a
Nói thật ra, nàng cũng rất thích Nhiếp Ngật, nam tử bộ dạng tuấn nỹ như vậy cuộc đời hiếm thấy, nếu là không có chút ít ý tưởng nào, quả thật là lừa mình dối người. Chỉ là tuy có ý tưởng, lại bởi vì gặp mặt không nhiều lần, cảm xúc không sâu, chỉ dừng lại ở một ấn tượng tốt đẹp mông lung, Hoắc Thù vẫn không phát triển lên một loại tình cảm nam nữ đặc biệt nào khác, thuần túy là chỉ ôm thái độ thưởng thức
Mỹ nhân mặc kệ khi nào, vẫn luôn làm cho người ta thưởng thức, mặc kệ mỹ nhân đó là nam hay nữ
Bởi vì tin tức này, các cô nương ở đây đều thất thần, chỉ có Ngũ cô nương Hoắc Uyển vành mắt nóng lên, thiếu chút nữa rơi lệ
Nàng khác thường thật mau đã có Lục cô nương Hoắc Quyên kế bên phát hiện nhỏ giọng nói: "Ngũ tỷ sao vậy?"
Ngũ cô nương vành mắt hồng hồng, phát hiện bọn tỷ muội ở đây đều nhìn qua, cuối cùng nhịn không được, miễn cưỡng nói: "Thân thể ta không khỏe, đi trước, thất muội nghỉ ngơi cho tốt, hôm nào qua thăm ngươi"
Nói xong, không đợi Hoắc Thù trả lời, nàng liền đứng dậy rồi đi
Các cô nương còn lại hai mặt nhìn nhau, không biết phát sinh sự cố gì, sôi nổi cáo từ rời đi
Hoắc Nghiên cùng Hoắc Diệu là hai người cuối cùng rời đi
Hoắc Nghiên đối với Hoắc Thù tựa hồ như vừa gặp đã thân, trong lúc Hoắc Thù dưỡng bệnh, nàng có tới vài lần, mỗi lần đều sẽ mang đến cho Hoắc Thù một ít đồ vật nhỏ hoặc thức ăn qua đây, biểu hiện đến mười phần thiện ý. Hoắc Thù có qua có lại, đối với nàng cũng thật thân thiết
Biểu hiện này của Hoắc Nghiên làm cho tâm tình Hoắc Diệu trở nên phức tạp
Theo lý thuyết, nàng cùng Hoắc Thù mới là tỷ muội ruột thịt, nhưng biểu hiện này của Hoắc Nghiên, giống như Hoắc Nghiên mới là cô nương Ngũ phòng vậy, làm tâm tình nàng vô cùng buồn bực. Càng buồn bực hơn chính là, nàng hoàn toàn không có biện pháp tự tại bên cạnh Hoắc Thù như hai người các nàng, chỉ cảm thấy là giữa hai tỷ muội đối đãi với nhau vô cùng khách sáo
Hoắc Diệu thấy Hoắc Nghiên ăn vạ ở đó không đi, ánh mắt có chút oán, liếc mắt nhìn các nàng một cái rồi rời đi
Hoắc Nghiên da gà đều nổi lên, mỗi lần nhìn thấy đôi mắt nhỏ u oán kia của Hoắc Diệu, nàng liền có chút không thích ứng được, chỉ là lần này tâm tình thật sảng khoái
Nàng đứng dậy, nói với Hoắc Thù: "Tỷ nghỉ ngơi cho tốt, tận lực dưỡng tốt thân thể trước trung thu, đến lúc đó là chúng ta có thể đi thăm Kim Cúc viên rồi"
Hoắc Thù nhìn nàng cười gật đầu
Sau khi Hoắc Nghiên rời đi, Điệp Thúy Viện nhanh chóng yên tĩnh trở lại
Ổ ma ma bưng chén lê chưng đường phèn qua đây
Lê chưng đường phèn này là dùng quả lê đã bỏ hạt, đưa vào chén, rải đường phèn lên, chưng dưới lửa vừa cho đến khi quả lê ra nước mật, vị ngọt thanh ngon miệng, từ nhỏ Hoắc Thù đã thích câu nói ngày thu ăn đồ ngọt, hiện tại vẫn còn đang dưỡng bệnh, đồ vật có thể ăn hàng ngày cũng không nhiều, mỗi ngày mong nhớ nhất chính là lê hấp đường phèn này
Ổ ma ma thấy nàng ăn đến hạnh phúc, trong lòng cũng vui vẻ
Hiện giờ tiểu thư đã trở về nhà, tuy rằng đãi ngộ tại Hoắc gia không được tự tại như tại Ngu gia, nhưng may mắn đương gia chủ mẫu Tĩnh An Hầu phu nhân không phải người hà khắc, nghĩ muốn ăn gì thì phòng bếp bên kia cũng không dám chậm trễ
"Đúng rồi, Ổ ma ma, vừa rồi Ngũ tỷ không thích hợp lắm, đã phát sinh chuyện gì?" Hoắc Thù vừa ăn vừa hỏi
Ổ ma ma lắc đầu, quay đầu nhìn về phía bọn Ngải Thảo
Ngải Thảo cũng lắc đầu, bất đắc dĩ nói, "Cũng chưa nghe được tin tức gì!"
Bọn họ vừa về Hoắc gia, cho dù bên người có người thông thạo tìm hiểu tin tức, nhưng giai đoạn này cũng không có biện pháp tìm hiểu ra được
Bất quá thực nhanh, Hoắc Thù liền biết được Ngũ cô nương Hoắc Uyển vì sao lại như thế
Lý gia tới cửa từ hôn, lý do từ hôn là bát tự nam nữ hai bên không hợp
"Quỷ mới tin bát tự không hợp, nếu bát tự không hợp thì lúc trước bàn tới làm gì? Thời điểm định hôn sao không nói bát tự không hợp luôn đi?" Hoắc Nghiên khịt mũi coi thường, oán hận nói: "Rõ ràng là Lý gia thất tín bội nghĩa, Lý Mẫn Hiền kia lén lút không minh bạch hẹn hò cùng một nữ tử tại Tịnh Sơn tự, bị trưởng bối bên kia bắt được bức hôn, Lý gia vì để che giấu màn gièm pha này mà bị buộc rơi vào đường cùng, không có cách cự tuyệt nên mới phải nói bát tự không hợp"
Hoắc Thù cùng Hoắc Diệu đều sợ ngây người
Hoắc Nghiên vẫn căm hận như cũ, "Hơn nữa còn quá đáng hơn chính là, Lý gia kia vốn không muốn từ bỏ việc hôn nhân cùng Ngũ tỷ, còn muốn đem việc này dối gạt hết thảy, chờ sau khi Ngũ tỷ gả qua, liền nâng nàng kia thành thiếp, đáng tiếc người nhà nàng kia sao chịu buông tha, nơi nào chịu ăn thiệt, nếu Lý gia không đồng ý đón cô nương nhà bọn họ làm dâu, liền nháo việc này lớn hơn, nên Lý gia vừa rồi mới chịu nhả hôn sự ra"
Nghe đến đó, Hoắc Diệu trợn mắt há mồm
Hoắc Xu suy nghĩ một chút nói, "Việc hôn nhân này không thành cũng được!"
Hoắc Nghiên rất tán đồng, "Lý gia khinh người quá đáng, không thành cũng tốt!"
Hoắc Diệu lại do dự nói: "Như vậy sao được chứ? Ngũ tỷ nếu như bị từ hôn, về sau làm mai sẽ có thể gặp khó khăn". Ở trong lòng nàng, cô nương hầu phủ bọn họ là kim tôn ngọc quý, cho dù là con thiếp thất cũng thập phần được nâng niu, chỉ cần Tĩnh An Hầu phủ không mở miệng, Lý gia kia cũng không dám bội ước.
"Cái loại nam nhân biết rõ mình có hôn ước mà còn đi trêu ghẹo cô nương khác thì cần hắn làm gì? Loại người này nhân phẩm có hạn, về sau tất nhiên khó được trọng dụng, không từ hôn giữ lại làm khổ mình về sau à?" Hoắc Nghiên lạnh lùng nói, gắt gao nhìn chằm chằm Hoắc Diệu
Hoắc Diệu bị nàng nhìn đến hốc mắt đều đỏ: "Bát tỷ, ta không có ý đó, ta chỉ là lo lắng cho Ngũ tỷ...."
Hoắc Nghiên hừ một tiếng, cơn giận còn chưa tiêu tan, châm chọc nói: "Chẳng lẽ có mình ngươi lo lắng, bọn ta không lo lắng à?"
Đôi mắt Hoắc Diệu nhanh chóng tụ nước, sau đó đứng dậy che mặt chạy ra ngoài
Hoắc Thù: "...."
Hoắc Nghiên lau mặt một phen, cười lạnh nói: "Ta biết, nàng lại đi tìm tổ mẫu cáo trạng". Sau đó quay đầu nhìn Hoắc Thù, lạnh lùng nói: "Cửu muội từ trước đến nay được tổ mẫu sủng ái, tỷ nhìn đi, thực mau tổ mẫu sẽ làm chủ cho nàng, nhưng thật ra làm tỷ liên lụy rồi"
Hoắc Thù nga một tiếng, hơi nhíu mày
Quả nhiên, gần đến giờ Thân, Hoắc Thù đang ngủ trưa, liền nghe nói lão phu nhân phái nha hoàn Thanh Lăng qua đây gọi nàng đi Xuân Huy Viện, cùng đi còn có Hoắc Nghiên
Anh Thảo hầu hạ nàng mặc quần áo, miệng lưỡi sắc bén nói, "Chưa đến giờ Thân người liền tới, bất quá Ổ ma ma nói tiểu thư bệnh chưa lành, còn nghỉ ngơi không dám quấy rầy người, cho nên để vị Thanh Lăng tỷ tỷ kia tạm thời rời đi"
Hoắc Thù ngáp một cái, khuôn mặt đỏ bừng, mắt mông lung buồn ngủ, nào đâu có điểm giống đang bệnh?
Nàng ngắm nhìn người trong gương đồng trên bàn trang điểm, công phu nói dối lại tăng thêm một tầng nói với ma ma nha hoàn trong phòng, bên môi nở rộ ý cười vui sướng
"Đúng đó, thân thể ta hiện giờ còn chưa khỏe đâu, cần phải dưỡng bệnh cho thật tốt"
Ổ ma ma giặt sạch khăn đưa qua cho nàng lau mặt, sau khi nghe xong cười nói: "Tiểu thư dưỡng bệnh cho tốt, chờ đến khi khỏe rồi mới đi thỉnh an lão phu nhân"
Hoắc Thù lên tiếng cười khanh khách
********
Xuân Huy Đường
Hoắc Diệu đôi mắt sưng đỏ ngồi bên cạnh Hoắc lão phu nhân, Ngũ phu nhân Thích thị ngồi ngay bên dưới, thường thường lấy khăn lau nước mắt
Tĩnh An Hầu phu nhân mang theo nữ nhi ngồi bên cạnh, Hoắc Nghiên gục mặt xuống, không buồn hé răng ngồi ở chỗ đó
Nha hoàn Thanh Lăng đi vào tới, sau khi hành lễ với lão phu nhân, bẩm báo đúng sự thật ý tứ Điệp Thúy Viện bên kia: "Khi nãy nô tỳ đến Thất tiểu thư vẫn đang nằm nghỉ, nghe nói vẫn chưa lành bệnh, sợ qua đây lây bệnh cho lão phu nhân, liền không dám qua, chờ đến khi thân thể nàng khỏe lại, sẽ qua đây thỉnh an lão phu nhân người"
Hoắc lão phu nhân gục mặt xuống từng chút từng chút nhẹ nhàng vỗ lưng cháu gái, cũng không nói chuyện
Tĩnh An Hầu phu nhân cười nói: "Nương, Thù tỷ nhi cũng là hài tử có tâm, lần này nàng bệnh nặng một hồi, nhìn thật đáng thương, ta có qua thăm nàng vài lần, thường nói chờ hết bệnh sẽ qua đây thỉnh an ngài"
Hoắc lão phu nhân xốc mí mắt nhìn nàng, không nóng không lạnh lên tiếng, cũng không bắt lời này không buông, có chút bất mãn nói: "Nghiên tỷ nhi, ngươi là đường tỷ, sao nói chuyện lại không chú ý như vậy?"
Hoắc Nghiên phản ứng, "Tổ mẫu, ta nào có...." Lời còn chưa nói xong liền bị mẫu thân nghiêm khắc trừng mắt liếc một cái, đành phải ủy khuất nói: "Tổ mẫu, về sau ta sẽ chú ý"
Sắc mặt lão phu nhân hòa hoãn, lời nói thấm thía, "Các ngươi đều là cô nương Hoắc gia, hẳn nên phải nhường nhịn lẫn nhau mới đúng". Sau đó lại vỗ vỗ đôi mắt sưng đỏ của Hoắc Diệu, ôn nhu nói, "Diệu Nhi đừng khóc, hai tỷ tỷ con cũng không cố ý"
Hoắc Diệu rốt cuộc ngừng khóc mà cười