Mục lục
KHÔNG PHỤ THÊ DUYÊN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Năm này, là năm thứ hai Hoắc Thù hồi kinh, cũng rất bình đạm, hơn nữa so với năm trước càng muốn gấp gáp rời khỏi cái nhà này

Từ sau khi Ngu lão phu nhân hồi kinh, Hoắc Thù càng không thích ở Tĩnh An Hầu phủ, ngoại trừ các ngày lễ Tết, nàng đều bám trụ ở Ngu gia. Thật vất vả chờ đến lúc triều đình khai ấn, Hoắc Thù lại thu thập hành lý chạy đến nhà ngoại ở.

Trước đây do Ngu lão phu nhân không có ở kinh thành, Hoắc Thù cũng không thể thường xuyên đến phủ tướng quân, hiện giờ Ngu lão phu nhân đã hồi kinh, Hoắc Thù thân là cháu ngoại gái ruột thịt, lấy danh nghĩa hiếu thuận với bà ngoại mà ở lại Ngu gia, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu cũng sẽ không có lời nhàn thoại gì truyền ra bên ngoài

Bởi vậy, Hoắc Thù thực yên tâm ở thoải mái



Đến ngày Tết Thượng Nguyên, cả người Hoắc Thù đều lên tinh thần, sáng sớm đã thức giấc, đến chạy hai vòng tại Diễn Võ Trường làm cho đám người Ngu Tòng Liệt nhìn không hiểu nổi.



"Tỷ hôm nay hình như hơi hưng phấn phải không?" Ngu Tòng Liệt hồ nghi hỏi



Cô nương này một khi hưng phấn, tinh lực toàn thân đều nhiều đếm không hết, cần phải đến Diễn Võ Trường chạy vài vòng mới có thể tiêu hao bớt một ít tinh lực mới được.



Hoắc Thù cười tủm tỉm nói, "Hôm nay là ngày Tết Thượng Nguyên, Thập tam lang, hoa đăng tại kinh thành rất đẹp đó"



Ngu cửu lang đi tới, duỗi tay dùng sức bám vào vai Ngu Tòng Liệt, cười nói: "Chỉ sợ đẹp cũng không phải là hoa đăng, mà là mỹ nam tử đúng không? Tố Tố, muội là một cô nương rụt rè, nếu đã định thân rồi thì nhớ tị hiềm đó"




Ngu thập lang đi tới bám lấy bả vai bên kia của Ngu Tòng Liệt, cũng cười tủm tỉm nói, "Tố Tố, muội cũng không thể có vị hôn phu mà liền vô nhân tính nha, hôm nay phải cùng huynh đệ bọn ta đi chơi thôi, bọn ta đối với kinh thành còn chưa quen thuộc đâu, còn phải nhờ vào muội chiếu cố nhiều vào đó nha"



Hoắc Thù hướng bọn họ làm mặt quỷ, vô cùng vui sướng mà nói, "Ta cũng không quen thuộc, nhưng mà Nhiếp thế tử rất quen thuộc, đến lúc đó chúng ta cùng đi với Nhiếp thế tử là được rồi"



Mấy huynh đệ Ngu gia phát hiện mặc kệ hôm nay nói về đề tài gì, cô nương này đều có thể nhắc đến Nhiếp Ngật, tức khắc có chút bất lực



Yêu tinh từ nơi nào tới mà câu hồn huynh đệ bọn họ đi mất rồi!



Ngu Thiến chạy tới, cao hứng hỏi: "Biểu tỷ, Tết Thượng Nguyên ở kinh thành có thứ gì, náo nhiệt lắm hả? Chơi vui lắm hả? Đêm nay chúng ta cùng nhau đi xem hoa đăng đi, Tết Thượng Nguyên ở kinh thành chắc chắn rất náo nhiệt, nghe nói còn có rất nhiều cô nương công tử trẻ tuổi cùng nhau đi ra ngoài, Nhiếp thế tử hẳn là sẽ đi đi...." Nói tới đây, nàng che miệng nhìn Hoắc Thù cười cười




Hoắc Thù hoàn toàn không bị nàng cười đến thẹn thùng mà hoàn toàn tự tin nói, "Hắn nhất định sẽ đi"



Nàng cũng đi, Nhiếp thế tử sao có thể không đi? Cơ hội gặp mặt quang minh chính đại như vậy, nhất định không thể bỏ lỡ



Biểu tỷ muội hai người cùng nhau nắm tay rời đi



Mấy huynh đệ bị bỏ lại trong lòng ê ẩm, cho dù bọn họ không xem Tố Tố là cô nương gia, nhưng nàng thật sự là một cô nương gia, hơn nữa còn trưởng thành ở nhà mình, lại bị nam nhân khác trộm đi mất rồi, nghĩ như thế nào trong lòng cũng thật không thoải mái



"Đêm nay nếu Nhiếp Ngật kia dám đến, ta liền cho hắn biết thế nào là lợi hại!" Ngu Tòng Liệt hét lên, "Muốn cưới nữ hài tử Ngu gia chúng ta, cũng không phải dễ dàng như vậy!"



Ngu cửu lang cùng Ngu thập lang thấy hắn ý chí chiến đấu đầy mặt, tại lời nói cũng duy trì sức lực cho hắn mà không nhắc nhở gia hỏa này ngày lễ cập kê của Hoắc Thù năm trước, hắn muốn chuốc say Nhiếp Ngật không thành, ngược lại bị Nhiếp Ngật rót cho bất tỉnh nhân sự

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***



Đến chạng vạng tối, mấy người Ngu Tòng Tín mang theo hai muội muội cùng nhau xuất phát



Đi được nửa đường thì gặp được xa giá An Dương quận chúa



Hoắc Thù mang theo biểu muội Ngu Thiến lên ngồi tại xa giá An Dương quận chúa, vô cùng kinh ngạc hỏi: "An Dương, ngươi hôm nay thế mà lại ra cửa? Vinh Thân Vương phi đá ngươi ra ngoài à?"



An Dương quận chúa lười biếng dựa vào gối dựa màu xanh ngọc, vẻ mặt không hứng thú nói: "Mẫu phi không đá ta, là ta tự mình muốn ra ngoài tìm ngươi chơi thôi" Ngừng một chút, lại nói: "Sự việc Tết Thượng Nguyên năm trước đã dọa mẫu phi sợ rồi, nàng hôm nay không muốn ta ra ngoài, muốn mang ta tiến cung ngắm hoa đăng cùng hoàng thượng, ta lại không muốn tiến cung nên quyết định đi tìm ngươi chơi"

Hoắc Thù hiểu rõ lo lắng của Vinh Thân Vương phi, thấy nàng tín nhiệm mình, lập tức vỗ ngực đảm bảo, nói: "Ngươi yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, ta nhất định bảo vệ ngươi chu toàn. Cho dù không có ta, cũng còn các biểu ca của ta, võ nghệ họ vô cùng lợi hại nha, tuyệt đối sẽ không để ngươi xảy ra chuyện"



An Dương quận chúa lười biếng lên tiếng, nhìn nàng nói: "Chẳng lẽ lần này hẳn là sẽ không có việc gì, bình bình an an mà về thẳng đến nhà hay sao?"



Hoắc Thù vui vẻ, "Nếu được như vậy thì không còn gì tốt hơn"



Đến địa phương cần đến, khi An Dương quận chúa xuống xe, nhịn không được nhìn thoáng qua mấy huynh đệ Ngu gia bên kia, ánh mắt liếc nhìn Ngu Tòng Tín một cái, thấy hắn một chút cũng không giống nhi tử nhà tướng, ngược lại càng giống công tử dòng dõi thư hương hơn

Vừa lúc đối phương cũng nhìn qua, một đôi mắt đen chứa ý cười nhợt nhạt, đứng bên dưới ngọn đèn dầu leo lét như thanh tùng thúy trúc, chứa đựng khí chất cùng tài hoa, dâng trào khí khái nam nhi, làm cho người quên đi thế tục



Hắn hơi hơi gật đầu, sau đó vô cùng quân tử dời tầm mắt đi



"Làm sao vậy?" Hoắc Thù hỏi



An Dương quận chúa bám vào tai nàng, nhỏ giọng nói: "Biểu ca kia của ngươi không giống con cháu nhà tướng chút nào hết, nhìn càng giống con cháu dòng dõi thư hương, một bụng chứa đầy thi thư hơn"



Hoắc Thù không cho là đúng nói, "Tam biểu ca chính là nho tướng, nho tướng đó hiểu không? Đừng coi thường võ tướng, võ tướng nếu muốn chơi tâm nhãn thì ngay cả các văn nhân cũng đấu không lại đâu"



An Dương quận chúa vừa nghe liền không khỏi kinh ngạc, nàng là người lười, lười nhất là đấu tâm nhãn cùng người, nếu thuần túy cảm thấy ăn no không có việc gì làm, quá mệt mỏi thì trùm chăn ngủ một giấc là tốt rồi

Ba cô nương ở phía trước vừa xem hoa đăng vừa nói chuyện phiếm, mấy huynh đệ Ngu gia khổ sở đi theo phía sau, đảm nhận chức trách thị vệ.



Ngu Tòng Liệt tuổi còn nhỏ, thật nhanh đã bị náo nhiệt của Tết Thượng Nguyên hấp dẫn, cũng không thể thời thời khắc khắc chú ý các cô nương, nhưng vẫn dốc lòng dốc sức đảm đương vị trí thị vệ. Cho đến khi Nhiếp Ngật xuất hiện, hắn rốt cuộc cũng thu hồi tâm ham chơi, trong lòng dấy lên phòng bị



Nhiếp Ngật nho nhã lễ độ chào hỏi các huynh đệ Ngu gia, ánh mắt thật nhanh rớt xuống trên người vị hôn thê



Từ sau khi hắn xuất hiện, ánh mắt Hoắc Thù liền sáng lấp lánh, nếu như không phải sợ bị nói không rụt rè, chỉ sợ đôi mắt cơ hồ là không có biện pháp dời ra khỏi người hắn



Qua một năm, Nhiếp Ngật rốt cuộc cũng từ một thiếu niên tuấn mỹ nhu hòa trở thành một thanh niên tuấn mỹ, góc cạnh trên mặt càng thêm rõ ràng, có được khí chất thuộc về nam nhân thành niên đặc có, ngay cả vóc dáng cũng rắn chắc hơn nhiều, đứng bên cạnh Ngu Tòng Tín, khí thế mười phần, sắc bén mà thâm trầm

Nhưng mà có lẽ hoa đăng ở Tết Thượng Nguyên quá mức mỹ lệ, hay cũng có lẽ là ở trước mặt vị hôn thê so với hoa đăng càng mỹ lệ hơn, nên khí thế trên người đã được thu liễm, cả người có vẻ ôn hòa tuấn mỹ, một thân cẩm y đai ngọc, làm cho hắn như trích tiên tuấn nhã không tì vết, quý khí bức người



*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***



Mắt nhìn Nhiếp Ngật mang Hoắc Thù đi rồi, Ngu Tòng Liệt căm hận nói: "Mặt người dạ thú, Tố Tố bị hắn lừa rồi!"



Ngu Tòng Tín duỗi tay vỗ vỗ đầu tiểu đệ, "Được rồi, Tố Tố đã lớn như vậy, biết phân biệt tốt xấu, đệ không cần quá lo lắng cho nàng. Hơn nữa, kỳ thật Nhiếp thế tử cũng không tồi". Một người nguyện ý thu liễm mình trước mặt người mình thích, làm mình trở thành một nam nhân trông rất ôn hòa vô hại, hiển nhiên là đã đặt cô nương kia ở trong lòng.

Vệ Quốc Công thế tử này, Ngu Tòng Tín sau khi hồi kinh đã gặp qua hắn vài lần, đại khái cũng có chút ấn tượng với hắn, biết được người này thâm sâu không lường, cũng không phải hoàn mỹ giống như lời ngoại nhân nói. Nhưng cho dù thế hắn vẫn thấy Nhiếp Ngật như vậy cũng không có gì không tốt, từ nhỏ lớn lên trong cung, có thể được hoàng đế sủng ái cùng tín nhiệm, nếu không có bản lĩnh chỉ sợ kết cục thật sự thảm.



Nam nhân có bản lĩnh, cho dù thủ đoạn có hơi sắc bén nhưng có thể bảo hộ được người nhà của mình, thì đã sao?



Chỉ cần Nhiếp Ngật nguyện ý đối tốt với Tố Tố là được



Ngu Tòng Liệt có chút không dễ chịu, trề môi reo lên: "Tố Tố chính là người mê sắc đẹp, bộ dáng Nhiếp Thế Cẩn kia đẹp mắt thế là tâm nàng liền chọn, cũng không chịu nghĩ đến sự tình lúc trước Nhiếp Thế Cẩn xuất hiện ở Tây Bắc đến cùng cũng không đơn giản như vậy, sự việc ở Tây Bắc, không biết hắn có nhúng tay vào hay không. Nhiếp Thế Cẩn có lẽ không tồi, nhưng.... Tố Tố tính tình lỗi lạc, làm sao có thể là đối thủ của hắn được?"

Ngu Tòng Liệt cảm thấy Nhiếp Ngật là người không đơn giản, hơn nữa còn là người đáng sợ, nói chung hắn lo lắng "huynh đệ" của hắn bị khi dễ.



Ngu Tòng Tín nghe được lời này, bật cười xoa đầu đệ đệ, "Giữa nam với nữ, sao có thể phân chia rạch ròi như vậy? Bất quá chỉ là kẻ muốn cho người muốn nhận thôi. Hiện giờ đệ còn nhỏ, sau này sẽ hiểu"



Ngu Tòng Tín dạy dỗ xong đệ đệ ngốc, quay đầu liền thấy An Dương quận chúa với vẻ mặt buồn ngủ ngồi bên cạnh, trong lòng kinh ngạc, vừa rồi vậy mà lại quên vị quận chúa này, có thể nói là cảm giác tồn tại của nàng quá thấp hay không?



Hơn nữa, nàng đã nghe được nhiều hay ít?



An Dương quận chúa mơ màng sắp ngủ, nghe xong hai huynh đệ nói, cảm thấy Ngu Tòng Liệt cũng không xem như lo lắng vô cớ, xác thật Nhiếp Ngật cũng không tốt như ngoại nhân thường nói, nếu thật sự tốt như vậy, cũng sẽ không làm hoàng bá phụ tín nhiệm sủng ái hắn như thế, tất nhiên hắn có chỗ hơn người, tốt xấu đều có

Bất quá, vị tam biểu ca Ngu gia này tựa hồ là người rất thú vị, rõ ràng là một võ tướng nhưng nói lý còn lợi hại hơn so với các văn nhân



Xem xong tiết mục bình chọn đèn vương, thời gian cũng không còn sớm lắm



Tết Thượng Nguyên năm nay, cho đến khi đêm khuya tĩnh lặng, đám đông dần dần tan đi đều bình bình an an, không có việc gì xảy ra, càng không có huyết vũ tinh phong như năm trước



Nhiếp Ngật tự mình đưa Hoắc Thù đến chỗ các huynh đệ Ngu gia bên đó



Hoắc Thù nhìn thanh niên tuấn mỹ đứng trong gió đêm, ánh mắt xinh đẹp hiện lên không nỡ rõ ràng, làm cho Nhiếp Ngật nhìn đến trong lòng hơi nóng, nhưng dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của các biểu ca biểu đệ Ngu gia, rốt cuộc cũng không có làm ra việc gì không đúng quy củ



"Chỉ còn 3 tháng" Nhiếp Ngật nhẹ giọng nói, "Đến lúc đó ta cưới nàng vào cửa, chờ ta"

Khóe miệng Hoắc Thù ngập ngừng, quay đầu nhìn hắn một cái, rốt cuộc cũng không có mặt mũi nói câu "Chờ huynh" trước mặt mọi người, đỡ lại phải bị bọn nha hoàn ân cần dạy bảo cô nương gia cần phải rụt rè các kiểu. Nhưng mà nàng thật sự rất vui vẻ, niềm vui này cho đến khi về lại Ngu gia, cho đến khi gặp bà ngoại, vẫn chưa thể ổn định trở lại



Mấy người Ngu Tòng Liệt sau khi thỉnh an tổ mẫu, liền từng người trở về phòng nghỉ ngơi



Ngu lão phu nhân nhìn thấy bộ dạng mất hồn mất vía kia của cháu ngoại gái, không khỏi có chút bất đắc dĩ, cảm nhận sâu sắc cảm giác con gái lớn không thể giữ là cảm giác gì



Người còn chưa gả qua đâu nhưng lòng lại như dính trên người đối phương, về sau khi thành thân rồi, còn chẳng phải người liền vui đến điên luôn không?

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***



Sau khi gặp Nhiếp Ngật ở Tết Thượng Nguyên, những ngày kế tiếp, Hoắc Thù liền không có cơ hội gặp lại hắn



Theo hôn kỳ gần tới, hai nhà đều khẩn trương mà chuẩn bị công việc hôn lễ, hơn nữa Nhiếp Ngật là cháu ngoại trai do chính tay Khánh Nguyên đế nuôi lớn, nên hoàng đế thường xuyên hỏi thăm một tiếng, khiến cho Vệ Quốc Công phủ cùng Tĩnh An Hầu phủ không dám lơ là, chủ mẫu hai phủ mỗi ngày đều bận rộn việc này, lao tâm lao lực, tóc rớt cả bó cả bó lớn ra ngoài, ngoài miệng thì buồn phiền, rồi lại không dám oán trách



Người khác muốn được hoàng đế gây áp lực cũng còn chưa có cơ hội này đâu, tuy áp lực lớn nhưng tại kinh thành này cũng là có mặt mũi



Hôn kỳ càng gần, Hoắc Thù lại càng bị trưởng bối trong nhà xem chừng đến chặt chẽ, căn bản là không có cơ hội gặp mặt Nhiếp Ngật, việc này làm cho tiểu cô nương có chút ưu phiền, hận thời gian mấy tháng không thể vèo một tiếng liền qua mất, lập tức liền tới hôn lễ, về sau hàng ngày đều có thể thấy hắn

Các cô nương khác khi nghĩ đến sắp phải gả cho người, sẽ có chút ngượng ngùng rồi có chút khẩn trương còn có chút không nỡ, còn Hoắc Thất cô nương khi nghĩ sắp được gả cho người, hận không thể lập tức nhảy lên kiệu hoa, để người ta đưa đi, một chút cũng không có khẩn trương cùng thẹn thùng, bộ dạng ngày đó ngồi đếm ngày trên đầu ngón tay, làm cho Diêu thị thấy tâm tình có chút này nọ, cảm thấy tâm cháu ngoại gái thật là thoải mái



Ngu lão phu nhân cũng cảm thấy có chút gì đó, nhưng tính tình này của cháu ngoại gái vẫn là do chính mình dưỡng ra, cho dù đánh sưng mặt cũng không thể trách mắng nặng nề



Rốt cuộc giữa tháng 2 cũng qua đi, mắt thấy liền sắp tới tháng 3, Hoắc Thù được người Tĩnh An Hầu phủ đón về Hoắc gia



Tình cảm Hoắc Thù đối với bà ngoại rất sâu, nếu không phải thói đời không cho phép, nàng đều muốn xuất giá tại Ngu gia. Nhưng mà Ngu lão phu nhân không đồng ý, Hoắc Thù cũng hiểu rõ đây là không có khả năng, trừ khi Tĩnh An Hầu phủ không còn muốn lăn lộn tại kinh thành nữa. Cho nên khi Tĩnh An Hầu phủ phái người đến đón, Hoắc Thù ngoan ngoãn ngồi trên xe ngựa hồi phủ

Sau khi về đến Tĩnh An Hầu phủ, Hoắc Thù trước tiên đi thỉnh an Hoắc lão phu nhân



Mấy tháng không gặp, Hoắc lão phu nhân nhìn cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ là giữa mày có nếp khắc sâu khi liếc mắt một cái, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Thù cũng càng lãnh đạm



"Của hồi môn của ngươi trong phủ sẽ chuẩn bị một phần, trừ cái này ra, còn có của nương ngươi để lại, đến lúc đó cũng trở thành của hồi môn mang qua cùng nhau" Hoắc lão phu nhân đạm thanh nói, kêu Tĩnh An Hầu phu nhân lấy một phần ghi chép của hồi môn lên đây



Năm đó sau khi Ngu thị khó sinh qua đời, Hoắc Thù được Ngu lão phu nhân đón về Ngu gia, Hoắc lão phu nhân cho người phong ấn của hồi môn của Ngu thị lại, cất vào trong kho, dựa theo lẽ thường, hồi môn này sẽ để lại cho khuê nữ duy nhất của Ngu thị



Ngu thị là nữ nhi duy nhất của Ngu lão phu nhân, năm đó khi nàng gả vào Ngu gia, mười dặm hồng trang kia không biết đã làm bao nhiêu người ghen tị, như vậy một bút của hồi môn được phong ấn tại Tĩnh An Hầu phủ, không thể không có người không đỏ mắt, đáng tiếc lúc trước khi Ngu thị gả qua đây, Ngu gia bên kia cũng chuẩn bị một phần ghi chép của hồi môn giống như vậy, nếu là thiếu một kiện, Ngu gia đều có thể biết được

Cũng vì nguyên nhân này, Hoắc lão phu nhân mới cho người niêm phong của hồi môn của Ngu thị lại, không cho người khác chạm vào, đỡ cho Ngu lão phu nhân kia phát hiện lại muốn nháo lên. Hoắc lão phu nhân tuyệt đối không cho phép vì nguyên nhân này làm cho Ngu lão phu nhân chế giễu Hoắc gia bọn họ



Hiện giờ Hoắc Thù sắp phải xuất giá, tự nhiên sẽ đem của hồi môn này trả lại cho Hoắc Thù



Hoắc Thù để cho Ngải Thảo cầm ghi chép của hồi môn rời khỏi Xuân Huy Đường, liền ngay ở cửa đụng phải Hoắc Diệu hốc mắt đỏ bừng



Hoắc Diệu nhìn thấy nàng, trên mặt lộ ra biểu tình kinh hách, sau đó thật mau liền mặt đỏ tai hồng cúi đầu, yếu ớt gọi một tiếng "Thất tỷ", rồi cúi đầu liền vội vội vàng vàng rời đi



*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK