Không ngờ có một ngày mình sẽ đau đầu vì hạ phẩm linh thạch quá nhiều, thật là đau cũng sướng.
Lục Nguyên nhún vai.
Phải nghĩ cách giải quyết đám hạ phẩm linh thạch này mới được. Ai, nếu có pháp bảo loại không gian to lớn thì tốt rồi. Nhưng pháp bảo đại không gian đâu dễ kiếm? Đều là giá trên trời. A, phải rồi, mình có thể dùn linh thạch tăng pháp lực, nay mình đã là đỉnh luyện thể kỳ đệ nhị tầng ngũ tạng lục phủ, có thể thử một lần trùng kích luyện thể kỳ tam tầng.
- Tiểu ưng, tìm chỗ nào yên lặng dừng lại.
Kim Đồng Ưng gật đầu, lượn một vòng cực xinh đẹp lao xuống một góc sa mạc.
Sa mạc, muốn tìm chỗ yên tĩnh thì rất dễ, nơi này vạn dặm không bóng người là bình thường. Lục Nguyên động tay lấy ra năm lá bùa ở xung quanh bày Phong Linh trận, lại từ trong tu la túi đào ra thật nhiều linh thạch, một lần dốc hết một trăm cái.
Cùng lúc đó, Dưỡng Ngô kiếm nhanh chóng ra tay, kiếm quang hóa thành từng ảo ảnh, tốc độ cực nhanh đâm vỡ một trăm linh thạch.
Hắn ngồi xếp bằng trên đất, mười ngón chỉ ngực.
Vô số linh khí ùa vào người, một khối Phong Linh bài vọt tới nguyên khí liên miên không ngừng. Lục Nguyên hít sâu một hơi, hít một hơi đã hút vào vô số linh khí nguyên hệ vô người, lợi dụng các loại linh khí bắt đầu cải tạo thân thể. Luyện thể kỳ luyện thể luyện thể, thành tựu thân thể, vốn chính là lấy nguyên khí thiên địa biến đổi thân thể.
Lúc này ngũ tạng lục phủ đã sớm rắn chắc vô cùng, có thể hấp thu nguyên khí thiên địa nhanh hơn trước rất nhiều.
Nguyên khí thiên địa ùa vào người, ngũ tạng lục phủ đã không cần cải tạo nữa, những linh khí không cải tạo ngũ tạng lục phủ mà không ngừng di chuyển trong người, như nước chảy khắp các góc thân thể.
Pháp lực trong người ngày càng nhiều. Những pháp lực đầy ắp thân thể, sắp đột phá, nhất định phải phá tan cửa này. Lục Nguyên bắt đầu một lần lại một lần vận pháp lực cải tạo thân thể, nhưng dấu hiệu đột phá vẫn không tan vỡ. Đến mặt sau, pháp lực bên ngoài bị hút vào người ngày càng ít.
Lục Nguyên mở to mắt, mới rồi một trăm linh thạch thất bại. Vậy tiếp theo, ba trăm cái thì sao?
Lục Nguyên lấy ra ba trăm linh thạch, đâm vỡ hết, vậy thì nguyên khí thiên địa còn nhiều hơn mới rồi rất là nhiều. Vô tận nguyên khí ùa vào thân thể, bắt đầu không ngừng chảy xuôi, như muốn trướng phình thân thể hắn.
Chết tiệt, dường như lần này đâm vỡ linh thạch hơi bị nhiều, khiến pháp lực ùa vào người quá mức, hình như không thể chịu đựng nhiều pháp lực như vậy, thân thể sắp nổ tung.
Khó chịu quá! Toàn thân như sắp nổ. Lục Nguyên không dám qua loa, vận Vân Long Thập Biến tâm pháp. Vân Long Thập Biến tâm pháp chậm rãi di chuyển hấp thu các nơi trong người hắn quá nhiều pháp lực. Nhưng rõ ràng Vân Long Thập Biến tâm pháp không đủ nhanh, cảm giác khó chịu không giảm bớt chút nào.
Không biết qua bao lâu, thân thể *bùm* một tiếng như nổ tung.
Lúc này trên đỉnh đầu Lục Nguyên có một giây xuất hiện ảo ảnh long hổ, nó xuất hiện cực kỳ ngắn ngủi, nếu không cẩn thận quan sát thì không chú ý đến.
Cùng lúc đó, Lục Nguyên phát hiện thân thể mình có chút thay đổi.
Con người khi sinh ra thì âm dương cân bằng, nhưng sự cân bằng này không ngừng bị há hỏng. Sinh bệnh, mệt mỏi, dục vọng, suy nghĩ, vân và vân vân, không ngừng phá hủy thân thể cho đến khi con người chết đi.
Nay trạng thái thân thể của hắn chính là như vậy. Ngoài người nguyên khí không ngừng đánh vào, nguyên khí thiên địa chia ra âm dương. âm dương bị hấp thu vào, không ngừng đối kháng không cân bằng trong người, đến một điểm cực hạn thì tựa như mới rồi, người Lục Nguyên rốt cuộc bùm một tiếng, không cân bằng âm dương hoặc nhiều ra âm, hoặc nhiều ra dương sẽ bị tiêu trừ, lại đạt đến cân bằng.
Một khi trong người âm dương cân bằng thì tựa như hiện tại, có thể khí huyết điều hòa, thân thể hoàn mỹ, được trường sinh.
Đây chính là một cửa khá quan trọng của luyện thể kỳ.
Tất nhiên lúc này thân thể hắn không chỉ như vậy thôi. Người hắn đang trong cân bằng âm dương hoàn mỹ, một khi từ thiên địa hấp thu nguyên khí nhất định, có thể dựa theo cân bằng âm dương hoàn mỹ tiếp theo, giữ cho sự cân bằng này hoàn mỹ, tuổi thọ kéo dài.
Âm dương cân bằng không phải nói âm dương ngang nhau. Đàn ông âm dương cân bằng tức là dương chiếm ưu thế. Đàn bà âm dương cân bằng dĩ nhiên là âm chiếm ưu thế.
Đây là một cân bằng tương đối chứ không phải âm dương tuyệt đối ngang nhau.
Lục Nguyên mở mắt ra, thở ra một hơi dài, coi như đã tới luyện thể kỳ đệ tam tầng nhật nguyệt tinh hoa rồi. Đến cảnh giới nhật nguyệt tinh hoa rồi thân thể âm dương cân bằng, có thể từ trong thiên địa hấp thu nhật nguyệt tinh hoa.
Lục Nguyên tùy tay thu về năm lá bùa bày Phong Linh trận. Nói thật ra dù hắn tiến bộ về kiếm thuật hay pháp lực đa số là bình ổn, ít khi đột phá bất ngờ, việc này cũng khá bình thường.
Kỳ thực tu tiên lần nào cũng vô cùng mạo hiểm mới là không bình thường. Ngươi mỗi lần đều nguy hiểm muốn chết, cuối cùng thuận lợi thông qua, một lần chứng minh mạng lớn, nhiều lần chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ cực kỳ may mắn, nếu thật sự mỗi lần đều như vậy thì ngươi chính là con ông trời rồi, nên mới lần nào nguy hiểm cũng thuận lợi trót lọt, nếu không thì lấy đâu ra may mắn như vậy?
Bình bình ổn ổn, nước chảy thành sông đột phá mới là bình thường. Tuy không mạo hiểm, không kích thích nhưng điều này biểu thị pháp lực đã tới rồi, dụng công tới rồi, cảnh giới tới rồi thì tất nhiên vững vàng tiến bước.
Đương nhiên hắn cũng ngẫu nhiên đột phá bất ngờ, vô cùng mạo hiểm. Giống như luyện khí kỳ đệ thập tầng tới luyện thể kỳ đệ nhất tầng, đó là đột phá bất ngờ.
Đa phần thì bình ổn tăng cao, ngẫu nhiên mạo hiểm một lần, đây chính là con đường tăng cao của hắn.
Tựa như chiến tranh trong thế gian, cơ bản thắng đường hoàng, ngẫu nhiên ra kỳ binh.
Tu hành và chiến tranh có nhiều chỗ tương tự.
Thôi, lần này mình đã tới luyện thể kỳ đệ tam tầng nhật nguyệt tinh hoa, còn luyện thể kỳ đệ tứ tầng luyện huyết thì không dễ như vậy, nhưng đó là buồn phiền sau này, nghĩ nhiều làm gì? Có câu hôm nay có rượu hôm nay say.
Địa Hành Tri Muội Nhân
Đây là một phân loại trong yêu ma dưới đất, loại yêu ma này tổng cộng có tám chân, giống như nhền nhện tốc độ đi khá nhanh, nhanh hơn ngựa giống rất nhiều. Nó đi nhanh, trong sa mạc bình thường chui xuống đất khiến tu tiên giả bay trên trời không cách nào tìm ra.
Có thể nói hồ lô rượu tại Bách Khoáng tỉnh cơ bản không có thiên địch.
Nhưng hiện nay Địa Hành Tri Muội Nhân đang kinh khủng hét to:
- Kim Đồng Ưng vương!
Hét xong không ngừng vọt tới trước, tốc độ nhanh gấp mấy lần con ngựa, trong quá trình không ngừng lẻn vào cát đất bốc lên bụi mù. Dưới đất không ai chạy qua nó, trên trời bởi vì cát quá lớn không ai thấy được nó.
Lúc này trên bầu trời phát ra tiếng chim ưng kêu, lát sau một hắc ưng to lớn từ không trung vọt nhanh xuống, xé gió như đao xé rách tất cả đất cát. Đôi vuốt so với sắt thép còn cứng hơn gấp mấy lần, đễàng chộp lấy Địa Hành Tri Muội Nhân, bắt nó lên trên. Mặt Địa Hành Tri Muội Nhân lộ vẻ tuyệt vọng.
Lục Nguyên ngồi trên bầu trời. Không biết khi nào thì hắn có biệt hiệu Kim Đồng Ưng Vương nữa. Những yêu ma không biết tên hắn, thấy hắn cùng Kim Đồng Ưng xuất kích, thế là đặt tên cho hắn là Kim Đồng Ưng Vương. Mấy tháng qua, Kim Đồng Ưng Vương tại sa mạc nổi tiếng vô cùng, là loại khiến yêu ma con nít nín khóc. Đám yêu ma vứ nhắc tới Kim Đồng Ưng Vương đều sợ muốn chết.
Ai, khi nào thì mình thành ưng vương rồi? Thật khiến người vô cùng cảm thán.
Kim Đồng Ưng đã phóng lên cao, nó vẫn theo thói quen cũ chộp yêu ma lên trên cao rồi nặng nề quăng xuống, chơi ác thật. Lục Nguyên đột nhiên ra tay chặt một khối vỏ trên lưng Địa Hành Tri Muội Nhân, đây là ấn ký của Địa Hành Tri Muội Nhân. Ném khối vỏ vào trong tu la túi, Lục Nguyên nuốt một ngụm rượu.
Ưng phóng lên cao cao, bốn phía mây trắng bay bay.
Lục Nguyên hít một hơi, lại là bốn tháng, cách lần trước đến luyện thể kỳ đệ tứ tầng đã bốn tháng rồi. Bốn tháng này hắn vẫn đang không ngừng săn giết yêu ma, rồi đi đổi thưởng nhiệm vụ. Bốn tháng trước tính cả Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân, tổng cộng kiếm được tám trăm linh thạch, rồi bốn tháng sau không may mắn như lần Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân, tổng cộng kiếm được khoảng năm trăm linh thạch, cộng thêm vân thú tiêu hao cùng với hắn tu hành, hiện tại tổng số linh thạch còn tám trăm. Vốn hắn định tìm một pháp bảo không gian, kết quả bốn tháng sau không may mắn lắm, vẫn không đụng đến pháp bảo không gian, đáng tiếc.
Cùng lúc đó, bốn tháng này hắn đã thúc đẩy pháp lực lên đến trung kỳ luyện thể kỳ đệ tam tầng nhật nguyệt tinh hoa.
Đúng rồi, việc quan trọng nhất là sắp bắt đầu tỷ thí mười phân đà.
Lúc trước đã nói, chín tháng liền bắt đầu tỷ thí mười phân đà, mà bây giờ đã hơn tám tháng, cách chín tháng không được bao lâu. Rốt cuộc sắp bắt đầu tỷ thí mười phân đà, hắn ở trong sa mạc tu hành lâu như vậy cũng vì tăng thực lực, trong tỷ thí mười phân đà dễ thắng trận lấy luôn phần thưởng hậu hĩnh.
Ngày xuân trong sa mạc và Trung Nguyên khác nhau.
Xuân sa mạc tiểu kiều lưu thủy, tà phong tế vũ, cái mũ áo tơi, vô cùng tự do.
Xuân sa mạc đất bằng phẳng, ngẫu nhiên có vài nơi để lại một ít cỏ dại khô vàng từ vài năm trước, có nơi khác một mảnh vàng vọt, chỉ là không nóng bức bằng ngày hè.
Lục Nguyên là lần đầu tiên trải qua ngày xuân tại sa mạc.
Thể nghiệm khó được, phong cảnh mỗi chỗ có đặc điểm khác nhau.
Hiện tại Lục Nguyên ngồi bên cửa sổ phòng người mới, nhìn cảnh sắc ngoài song cửa và phía xa xôi. Đây là xuân sa mạc, đương nhiên bây giờ có hứng thú ngắm cảnh chỉ một mình Lục Nguyên, người khác đều đang bàn tán tỷ thí mười phân đà sắp đến.
- Nghe nói bên đệ nhất phân đà thực lực khá mạnh, có rất nhiều trưởng lão tuổi trẻ luyện thể kỳ.
- Đúng thế, nghe nói đệ tam phân đà cũng có nhiều cao thủ.
- Chúng ta là đệ thập phân đà, chắc là thực lực yếu.
- Lần này đệ thập phân đà chúng ta muốn thắng cũng không dễ.
- Đúng thế.
- …
Cửa phòng người mới bị đẩy ra, Triệu Hàn bộ dạng vênh váo tiến vào, đi bên cạnh gã là Hoàng Vân. Lúc Triệu Hàn vào cửa vẫn là bộ dáng huênh hoang, nhưng khi thấy Lục Nguyên thì biến sắc mặt. Lần trước bị Lục Nguyên đánh một bữa, gã nghĩ rất nhiều cách trả thù hắn nhưng luôn không gặp mặt, nay rốt cuộc thấy hắn rồi. Nhưng khi thật sự gặp mặt Lục Nguyên thì gã bất giác bộ mặt đau đớn, dường như lần trước bị đánh thành đầu heo lại nhốt trong phòng tối, vết thương lần nữa quay về.
Triệu Hàn vô cùng vênh váo nói:
- Ngươi trở lại cũng tốt. Lục Lục, sắp bắt đầu tỷ thí mười phân đà rồi, khi ấy để ngươi biết sự lợi hại của ta!
Gã lập tức chạy ra phòng người mới, định đi tìm đại sư huynh bàn bạc, muốn nhờ đại sư huynh ra tay, trong tỷ thí mười phân đà dạy cho Lục Nguyên một bài học.
Lục Nguyên không có phản ứng gì. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Một con kiến mà thôi.
Ở trong lòng Lục Nguyên, Triệu Hàn là một con kiến, không đáng hắn bỏ thời gian, chỉ cần gã không sủa hướng hắn là được, nếu dám lại sủa bậy thì hắn sẽ đánh cho một trận nữa. Tất nhiên không khả năng giết chết gã, dù gì đây là địa bàn Ngũ Tiên Minh, Ngũ Tiên Minh có vài quy định nhất định phải giữ. Trên cơ bản, chỉ cần không chọc giận Lục Nguyên, vượt qua giới hạn của hắn thì hắn khá là vô hại. Một khi vượt qua giới hạn của Lục Nguyên, vậy hắn không phải dễ chọc, cái gì đều dám làm, thậm chí cái chuyện dây vào Tông Lão Hội đều dám làm.
Lục Nguyên từ trước đến nay là mặt ngoài vô hại, trong xương to gan bằng trời.
Lại nói, cửa phòng người mới lần thứ hai bị đẩy ra, đến là bạn tốt thuở nhỏ, Mạnh Bạch.
Mạnh Bạch đi vào xong ngây ra:
- Là ngươi à? Mấy ngày nay ngươi ít trở về, ta ở chỗ Tống đà chủ học được không ít, định dạy cho ngươi, kết quả không thấy mặt ngươi đâu. Nhưng ngươi đã trở lại rồi, lần này tỷ thí mười phân đà ngươi cùng ta một chỗ đi, hai chúng ta cùng phấn đấu. Yên tâm, ta sẽ che chở ngươi!
Lục Nguyên cười cười, có chút cảm động.
Bằng hữu chính là bằng hữu.
Lục Nguyên nói:
- Được rồi, Mạnh Bạch, ngươi biết ta là đệ tử Hoa Sơn tiên môn đúng không? Kỳ thực ta là đệ tử chân truyền Hoa Sơn tiên môn.
Mạnh Bạch sờ trán Lục Nguyên, nói:
- Tiểu Lục Tử, ngươi điên rồi hả? Đệ tử chân truyền Hoa Sơn tiên môn? Sao có thể?
Lục Nguyên thở dài:
- Ta chẳng những là đệ tử chân truyền Hoa Sơn tiên môn, còn là luyện thể kỳ.
Hết cách, Mạnh Bạch vẫn không chịu tin. Kết quả hắn bay lên, ở nóc phòng người mới bay thật lâu mới đáp xuống.
Biết bay!
Đây là năng lực đặc biệt của luyện thể kỳ.
Lục Nguyên biết bay chứng minh một việc, đó là hắn thật sự là tu tiên giả luyện thể kỳ.
Mạnh Bạch ngơ ngác thật lâu, im lặng thật lâu mới nói:
- Tiểu Lục Tử ngươi giỏi lắm, dám lừa ta!?
Lục Nguyên nhún vai nói:
- Lúc đó ta nói rồi, chỉ là ngươi không tin, ta lười giải thích. Nay đến tỷ thí mười phân đà, phải giải thích trước đã, vậy nên giờ mới nói.
Tình hình lúc đó là như thế này. Lục Nguyên có nói mình là đệ tử chân truyền Hoa Sơn tiên môn, kết quả Mạnh Bạch cho rằng không khả năng. Mạnh Bạch cho rằng Lục Nguyên đang nói giỡn, mà tính tình hắn vốn lười biếng, nếu không tin thì khỏi giải thích nữa, lại giải thích không chừng còn có vài phần cảm giác khoe khoang. Bây giờ sắp bắt đầu tỷ thí mười phân đà, không chừng sẽ một phen hợp tác cho nên hắn mới nói trước.
Mạnh Bạch đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói:
- Nghe nói lần Hoa Sơn tiên môn ngũ phong đại tái có một người tên Lục Nguyên, ta luôn nghĩ đó trùng tên trùng họ với ngươi, mà ngươi vừa lúc là đệ tử chân truyền Hoa Sơn tiên môn, cái Lục Nguyên đó chắc không phải là ngươi chứ?
Lục Nguyên gật đầu.
Mạnh Bạch đột nhiên ôm đầu:
- Trời ơi đất hỡi, ngươi lười như vậy, từ nhỏ đã làm biếng muốn chết thế mà thành đệ nhất ngũ phong đại tái! Thật là ông trời không có mắt mà!