Có thứ gọi là sức con người có hạn.
Việc thứ ba là làm chính vụ, cái thứ công việc này tùy tiện xem lướt qua, biết bây giờ ma đạo ngang ngược, bên Cửu Hoa Sơn có chút rục rịch nhưng hắn không mấy để ý, giao cho Nguyên Dương Thượng Nhân và Tử Hà Thượng Nhân giải quyết.
Rốt cuộc có thời gian đi Tư Quá Phong.
Ông lão tóc trắng trong Tư Quá Phong chắp tay đứng, gió thổi quần áo bay phần phật, như muốn bay theo gió.
Lục Nguyên tới gần, hai tay chắp lại nói:
- Chu sư thúc tổ.
- À, trở về rồi à.
Chu Thanh Huyền lạnh nhạt ừ một tiếng:
- Vậy cũng tốt, để ta xem ngươi ở trung ương thiên triều cũng mười năm rồi, có tiến bộ gì không.
Kiếm của Chu Thanh Huyền chớp mắt động, đâm thẳng ngực Lục Nguyên. Lục Nguyên cảm giác chỗ này của mình có sơ hở.
Quả là Chu sư thúc tổ, tùy tay liền tìm ra sơ hở của mình, Lục Nguyên lấy kiếm đáp trả.
Hai người lấy âm dương đối ấm dương, song kiếm ở trên không trung va chạm một đợt rồi một đợt.
- Không tệ.
Chu Thanh Huyền bỗng thu kiếm lại:
- Xem bộ dạng của ngươi, cách thành tựu âm dương không xa lắm. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lục Nguyên gật đầu đáp:
- Đúng vậy, còn thiếu quang kiếm ý và thiện kiếm ý.
Giờ Lục Nguyên rất xúc động, đấu với Chu sư thúc tổ mấy chúc chiêu tohoi nhưng cảm giác ra kiếm thuật của Chu sư thúc tổ cao hơn mình một bấc. Vị Chu sư thúc tổ vĩnh viễn là vậy, dường như không mạnh hơn ngươi bao nhiêu, nhưng khi ngươi leo đến đỉnh cao mới, kết quả phát hiện lão vẫn là ở trên ngươi, đúng là nhân vật sâu không lường được.
- Nếu là thiện kiếm ý thì ngươi có lẽ nên tìm Nhâm Độc.
Chu Thanh Huyền nói, thấy Lục Nguyên khó hiểu thì chậm rãi giải thích:
- Đồn rằng năm đó Nhâm Độc được một khối Vạn Gia Sinh Phật bia. Vạn Gia Sinh Phật bia chính là tập trung vạn loại thiện tâm thành một thể. Nhâm Độc mượn thiện luyện ác, công lực tăng lớn, thứ này có lẽ có chút tác dụng với ngươi.
Lục Nguyên nghe vậy lòng mừng rỡ. Lần này hắn về Hoa Sơn, có một phần là muốn Chu sư thúc tổ chỉ điểm cho luyện âm dương thiết tắc, giờ phải tìm Nhâm Độc ư.
Thư giãn gân cốt, Lục Nguyên định tìm Độc Thiên Nhất Đế Nhâm Độc, năm đó tại Tấn quốc hắn còn chưa đấu với Độc Thiên Nhất Đế đâu, nên tìm rắc rối với gã mới được.
Bên phái Thanh Thành nguy hiểm trập trùng.
Hơn mười năm trước cuộc chiến bảo vệ Hoa Sơn, thế lực ma đạo bị thương nặng, người Thanh Thành cũng quay về Thanh Thành sơn, dựng lại nền móng.
Hơn mười năm nay, phái Thanh Thành đã hồi phục chút nguyên khí.
Vốn cho rằng phái Thanh Thành có thể biến mạnh, nhưng không ngờ ma đạo lần thứ hai tấn công lên núi. Trên dưới Thanh Thành sơn, mặt đất bầu trời đều tiến hành chiến tranh vô cùng kịch liệt. Hộ sơn đại trận của Thanh Thành là Thanh Sơn Vi Thành biến Thanh Vi Cương đại trận bị đột phá mấy trăm lỗ hổng.
phái Thanh Thành sớm có Hoa Sơn, Võ Đang phái người đến cứu viện.
Nhưng thế cục vẫn bấtl ợi với Thanh Thành, chiến cuộc ở thế yếu.
Tấn công phái Thanh Thành gồm Kinh Hoàn Chân, Thiên Sửu Lão Nhân, Kiều Phi Độ, Trương Hư Huyền làm chủ. Năm đó dưới tay Độc Thiên Nhất Đế nhân tài đông đúc, nhưng đều bị tổn hao trong tay Lục Nguyên, chỉ còn lại bốn người, kẻ khác như tuột hậu chút Huyết Kiếm lão tổ đều kém hơn bốn đầu lĩnh chút.
Đặc biệt là Kinh Hoàn Chân, mới rồi trong chiến đấu trọng thương Nhâm Độc Nhâm Bích Ngưng. Khi thế công bên ma đạo đang mạnh mẽ, trên dưới ma đạo bỗng ngừng lại, cùng lúc đó, các nhân vật lớn nhỏ ma đạo cùng đồng thanh quát.
- Thuộc hạ cung nghênh thánh giá Độc Thiên Nhất Đế, Độc Thiên Nhất Đế vạn thọ vô cương, tiên phúc vĩnh hưởng!
Thấy hành động của lớn nhỏ ma đạo, nghe những lời đó, bên chính đạo dù là Thanh Thành tiên môn, hay đến cứu viện Hoa Sơn tiên môn, Võ Đang tiên môn cùng biến sắc. Đứng đầu ma đạo, Độc Thiên Nhất Đế Nhâm Độc cũng tới đây ư?
Quá đáng sợ rồi.
Nhâm Độc, người này hùng tài đại lược, quỷ kế đa mưu, tâm tư sâu nặng. Dù gã mấy lần thua vào tay Chu Thanh Huyền, nhưng trong Tấn quốc trừ Chu Thanh Huyền ra, có ai địch nổi Nhâm Độc? Mà Chu Thanh Huyền thì không ra Hoa Sơn, Nhâm Độc càng thế vô địch thủ.
Bây giờ Nhâm Độc đích thân đến, Thanh Thành tiên môn muốn phòng thủ thật rất khó khăn.
Nhâm Độc hiện thân, vừa xuất hiện lập tức long hành hổ bộ cất bước đến, lộ ra vô thượng kiêu hùng, khí độ ma đạo một đời. Gã nhìn chưởng môn Thanh Thành tiên môn Nhâm Bích Ngưng như nhìn vật chết. Gã liếc mắt phát hiện mấy người Hoa Sơn, trong đó có Hoa Sơn trưởng lão Vạn Thanh Vương, và trụ cột nhất trong đệ tử chân truyền, Thạch Triêu Dương.
Nhâm Độc bất giác cười to:
- Người Hoa Sơn, các ngươi là tự tìm tới cửa, chịu diệt vong, cho ta giết!
Thuộc hạ bên cạnh Nhâm Độc ngẩn ra, hỏi:
- Ma đế, ngươi Hoa Sơn cũng dám giết?
Hoa Sơn luôn là sự tồn tại khác biệt, ra Yến Thương Thiên, ra Chu Thanh Huyền, ra Lục Nguyên, ra rất nhiều cường giả. Năm đó khi Hoa Sơn yếu nhất còn khiến ma đạo lật ngửa, nguyên khí đại thương, khiến ma đạo luôn kiêng dè Hoa Sơn. Hơn mười năm nay, chúng ít khi đụng vào người Hoa Sơn.
Nhâm Độc vẫn còn cười, nói:
- Người Hoa Sơn tại sao không thể giết?
Gã muốn vùng lên, muốn tế cờ, mà đối tượng tế cờ tốt nhất là người Hoa Sơn.
Nếu cứ không dám giết, động vào người Hoa Sơn, vậy uy nghiêm ma đạo vẫn không thể vượt qua ngưỡng cửa Hoa Sơn. Cho nên nhất định phải đối phó người Hoa Sơn.
Hơn nữa Nhâm Độc có lý do riêng của mình.
Nhâm Độc tiến lên một bước, tới trước mặt đội người Hoa Sơn, nói:
- Thực lực của Chu Thanh Huyền có lẽ bây giờ thắng ta, nhưng hắn luôn núp trong Hoa Sơn không chịu đi ra, ta cần gì sợ?
- Hơn nữa hắn chưa chắc thắng được ta bây giờ.
Nhâm Độc mặt mày vênh váo, hiển nhiên gần đây thực lực tăng mảng lớn cho gã tràn trề tự tin.
- Còn Lục Nguyên, dù thắng được thuộc hạ của ta, hắn của mười năm trước yếu hơn ta nhiều, hắn của mười năm ở tại trung ương thiên triều. Trung ương thiên triều rất nhiều nguy hiểm, hắn có thể sống ots ở đó hay không chưa tính, coi như sống được thì sao?
- Mười năm bình thường, dù hắn ở trung ương thiên triều tănng hiều cũng không phải là đối thủ của ta.
Nhâm Độc vô cùng tự tin nói.
- Hai đại thần Hoa Sơn các ngươi, Chu Thanh Huyền, Lục Nguyên, bổn đế không sợ tên nào cả, không sợ một ai. Chu Thanh Huyền đến cũng không làm gì được ta. Lục Nguyên đến ta sẽ bóp sống hắn!
Nhâm Độc vô cùng huênh hoang nói, vung tay, bàn tay gã rất to, dường như một đôi tay có thể nắm càn khôn.
Nhâm Độc tràn đầy đắc ý, bàn tay nắm càn khôn.
- Vậy sao? Ngươi muốn bóp sống ta?
Một giọng nói lạnh nhạt đánh gãy lời của Nhâm Độc.
Đó là ai, lại dám cắt ngang lời của Nhâm Độc? Dám không nhìn uy thế của Nhâm Độc?
Vô số người nhìn qua. Dưới chân núi Thanh Thành, một thanh y thanh niên chậm rãi bước tới. Thanh y thanh niên đi rất chậm, như nhanh như chậm, khiến người khó nắm bắt.
Hoa Sơn chưởng môn, Lục Nguyên.
Người này uy vọng cực cao, một phen tổn hại nặng vô số đầu lĩnh ma đạo, nghe nói hắn ở trung ương thiên triều mà? Sao hắn trở lại rồi? Phút chốc các phương đều rất tò mò. Cùng lúc đó, nhiều cao thủ ma đạo như Kinh Hoàn Chân, Kiều Phi Độ, Thiên Sửu Lão Nhân, những kẻ khiến chính đạo sợ xanh mặt đều lòng run lên. Trải qua cuộc chiến Hoa Sơn, chúng thực sự sợ Lục Nguyên từ tận đáy lòng.