Cái pháo này chỉ là pháo cá vị bằng hữu tham ăn kia nói, chư vị trên biển, pháo cá tốt nhất, hơn nữa theo vị bằng hữu tham ăn kia nói muốn ăn nhị đầu bảo, nghe nói một vị thường xuyên bởi vì thèm ăn mà còn thường xuyên xuống biển tìm nhị đầu bảo, còn nói quá bốn đầu pháo tuyệt đối không ăn, không có hương vị.
Cái này là vây cá mập, theo vị đạo hữu tham ăn nói, vây lưng, vây ngực, vây rốn cá, vây đuôi cánh lưng là những hương vị tốt nhất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Còn cái bụng? Chính là cá thế, nghe nói ăn sẽ có cảm giác cực kỳ ngon, sẽ không cảm thấy khó ăn nữa.
Sâm chỉ chính là hải sâm, sâm này hình dạng đẹp mắt, nhưng khi bắt đầu ăn hương vị khá sảng khoái.
Về phần thứ năm chính là cua.
Lục Nguyên nghe thấy vị đạo hữu tham ăn kia ăn một chầu rồi dừng lại, nước miếng muốn tứa ra, nhưng một mực không có cơ hội đến Nam Hải, hiện tại rốt cuộc đã xâm nhập trên biển, cũng bởi vì chuyện của Huyền Họa Tử nên không có nhiều tâm trạng. Bây giờ Huyền Họa Tử giải quyết rồi, tâm trạng cực kì thoải mái, rốt cục cũng có một trận ăn uống ngon lành.
Lục Nguyên bây giờ đang chưng đồ ăn.
Cua trong năm đại mỹ thực trên biển, theo vị đạo hữu tham ăn nói, tốt nhất là đại náo cua trên biển, Lục Nguyên luôn luôn nghe lời phải, loại này hấp lên cũng là nhờ vị đạo hữu tham ăn kia chỉ cho. Đừng hoài nghi Lục Nguyên lấy đâu ra công cụ, bản thân người như Lục Nguyên cũng coi là kẻ tham ăn, lúc nào cũng mang theo một loạt các đồ nấu xào bên người.
Trong chốc lát đã chín nhanh.
Thật ra Lục Nguyên làm loại này dùng phương pháp chưng, dùng cua chưng họa điêu, lúc này mới mở nắp nồi ra, một nồi đầy khí hương.
- Hoa điêu tửu hương cùng với mùi cua, thật sự là không thắng nổi cơn say.
Lục Nguyên hài lòng cố gắng hít vào, cái gọi là mỹ thực, chú ý tới màu sắc, hương vị đều đủ, hương vị tốt như vậy, khiến miệng không mở lớn, chất lỏng màu vàng óng ánh rót ra thấm trong đĩa đựng cua, lọt vào trong tầm mắt từng lớp thịt ngọt ngào, lại thêm nước dấm chua được điều chế thật sự là một sự hưởng thụ vô cùng lớn.
- Giải ngao tức kim dịch, tao khâu thị bồng lai. Thả tu ẩm mỹ tửu, thừa nguyệt túy cao thai
Thời điểm này, Huyền Họa Tử sớm đã gạt sang một bên, cả những phiền toái chuyện đi tìm Minh kiếm tử, đoạt được Minh chi cực các loại cũng có thể tạm thời đi về phía sau.
Nhân sinh, một mặt khổ tu, có gì là sức mạnh.
Lúc vui cười thì hãy vui cười.
Đây chính là tu tiên chi pháp của Lục Nguyên, hưởng thụ hồng trần xuất đạo.
Chưa tính là nhập hồng trần cũng không được coi là xuất hồng trần.
Hồng trần tam thiên, cuồn cuộn bay vùn vụt.
Nhưng rồi lại có quan hệ gì với ta.
Chính mình không cần tận lực vào đời, vì thế cũng không cần tận lực xuất thế.
Mọi thứ cứ tự tại mà đi, hồn như là thiên ý.
Lục Nguyên ngồi trên đầu Long kình, tay cầm bình rượu, thỉnh thoảng ngửa cổ uống một ngụm.
Biển rộng, trời xanh,mây trắng
Gió biển thổi qua khiến toàn thân sảng khoái dễ chịu.
Con người sống trên đời, chỉ cần không làm việc gì phải hổ thẹn với lương tâm, tự tại an nhàn.
Lục Nguyên bây giờ đến là bị phát hiện. Tình hình biển cả và mặt đất hoàn toàn không giống nhau. Trên mặt đất, cơ bản đều bị thống tị bởi tiên môn, mỗi điểm tài nguyên đều do 4 cái thượng đẳng tiên môn và 9 cái trung đẳng tiên môn chiếm giữ. Cứ coi như còn sót lại một điểm thì cũng bị các tiểu tiên môn chiếm giữ gần hết, vì vậy tổng thể mà nói thì phân tán cũng không nhiều.
Tuy nhiên, dưới biển lại không như vậy, biển cả rộng lớn, diện tích lớn chỉ sợ hãy còn xa với nước Tấn trên mặt đất, Hải nam tiên môn mạnh, Huyền Minh tiên môn cũng rất tốt, nhưng một cái thượng đẳng tiên môn và một cái trung đẳng tiên môn như thế thì có thể canh giữ được mấy chỗ, hơn nữa tài nguyên ở dưới biển rõ ràng nhiều hơn, đồng thời, phân tán lại càng nhiều, vẫn còn không ít tu tiên giả kiểu gia tộc. Tình hình khác biệt lớn.
Thường thì ở một hòn đảo kha khá sẽ có một gia tộc sinh sống. Những gia tộc đụng tới hang ổ của bọn thú dữ cũng đều phải có đủ các kĩ năng. Ở mỗi hòn đảo của các tiểu gia tộc kiểu này, nếu có thể biết được trước bọn thú sẽ nổi dậy, lớn hơn mà không nhánh chóng dời đi thì cho dù thuyền có dễ quay đầu thì đại nghiệp của gia tộc đó với Nam Hải tiên môn cũng lại bất đồng.
Lời ong tiếng ve lại kéo nhau quay lại, Lục Nguyên ngồi trên Long Kình lênh đênh trên biển, thỏa thích ngao du, chỉ nhìn vào một điểm xuất hiện trên mặt biển, phía trước lại có một hòn đảo, Lục Nguyên lùa Long kình lại gần thì phát hiện hòn đảo này không phải là đảo của một hộ gia tộc nào đó mà là một hòn đảo họp chợ, mọi người đều đến đây để buôn bán.
Lục Nguyên thật ra cũng không định mua cái gì cả, chỉ là do lâu ngày một mình phiêu bạt trên biển, thỉnh thoảng cũng muốn giao lưu với con người. Lục Nguyên là một con người như thế nào? Một người cũng tĩnh lặng, thích một mình, nhưng một mình lâu quá cũng lại muốn giao lưu với mọi người, đúng là dạng người chốn hồng trần không thể ở lâu, nhưng sinh ra mà không rơi vào chốn hồng trần thì lại rõ là khó xử.
Lục Nguyên tự do đi đi lại lại. Chợ ở đây khá giống với chợ ở đất liền, chỉ khác là việc thu gom nguyên liệu, chế tác pháp bảo đều mang theo hương vị của biển cả.
Nói đến nguyên liệu thì rất nhiều nơi nhanh chóng thu gom cá, hỏi thì mới biết, vốn dĩ nhanh chóng thu cá để đặt trong pháp bảo phi kiếm, có thể tăng tốc độ phi kiếm công kích, cũng không ít nơi thu gom mai rùa, càng là động vật cao cấp thì giá lại càng cao. Vốn dĩ biển vẫn còn lưu hành chiến giáp, dùng mai rùa có thể làm chiến giáp, đúng vậy,phương pháp dùng mai rùa làm pháp bảo phòng vệ quả không tồi chút nào.
Còn nói đến pháp bảo, pháp bảo ở đây có pháp bảo hình con trai ngọc, có pháp bảo hình con ốc, đủ hình dạng màu sắc, rất khác pháp bảo Trung Nguyên.
Nguyên liệu so với trung Nguyên không tương đồng mà phương pháp chế luyện cũng mỗi nơi một kiểu, tuy nhiên, về tổng thể mà nói thì cũng không thể nói trình độ chế luyện ở đây cao hơn ở Trung Nguyên.
Lục Nguyên cũng tự do thăm thú, xem xét và mua một ít pháp bảo tạo hình thú vị, coi như vật kỉ niệm, dẫu sao thì qua đi một thời giancũng sẽ pahir tự mình rời Nam Hải. Ồ, còn có củ cải biển ướp gia vị đấy, tiện tay mua một chút để ăn. Củ cải biển này này rất giòn, có lẫn hương vị của biển, mùi vị khá ngon, dùng một viên đá linh hạng xoàng thì mua được cả một đống lớn mang về.
Đời người, haizzz…
Lục Nguyên đang trong lúc lang thang tứ phương thì phía trước có một vụ đụng độ. Lục Nguyên đúng lúc không có việc gì cũng liền qua xem.
Ở giữa đám đông có một người đàn ông trẻ, dáng vẻ thư sinh đang quỳ, phía trước hắn là cái biển có viết: "Thê tử của ta là Ngũ Vân Thị đã bị minh kiếm tử của 1 trong 2 môn chủ của Huyền Minh tiên môn bắt cóc,nếu ai có thể cứu thê tử của ta, vợ chồng ta nguyện làm nô lệ cho người đó." Tu tiên gia hầu như coi trọng sự tự do, rất ít người làm nô lệ.
Tuy nhiên, người đàn ông dáng vẻ thư sinh,rõ ràng bản thân cũng tu đến trường sinh naỳ lại chịu làm nô lệ.
Người đàn ông này, tên gọi Ngũ Triệu, vợ hắn Vân Manh, trước đó không lâu, 2 vợ chồng không may đụng phải minh kiếm tử đang đi chơi, Mấy đời môn chủ của Huyền Minh tiên môn đều có cái tật xấu của quả nhân, hai môn chủ đời này Huyền họa tử hảo họa, nghe nói cái gọi là hảo họa thích bắt nữ nhân mang về cho hắn vẽ…Trong những chiến lợi phẩm Lục Nguyên lấy được có một cuốn "Hoa gian tập", cuốn Hoa gian tập này nghe tên thì vô cùng êm tai nhưng nội dung thì đều là nữ nhân khỏa thân. Lục Nguyên không thể không thừa nhận rằng những bức tranh được vẽ xác thực vô cùng, nhưng nhân vật trong trinh đều là nữ tu trong giới tu tiên, thậm chí có cả một vài nữ kiếm tiên nổi danh đều bị Huyền họa tử ép buộc. Lục Nguyên bất giác lấy một mồi lửa đốt cuốn Hoa gian tập đi, một vật như vậy giữ lại chẳng phải chỉ để hại người sao?
Song, một minh kiếm tử khác lại không thích loại vẽ tranh này, hắn ta có một câu nói nổi tiếng nhất đó là: " Mang vợ cho ta chăm sóc, các ngươi sao phải lo vậy." Đơn giản mà nói thì hắn ta là một cái khống, thích,khu vực phục cận Nam hải rất nhiều thê tử của tu tiên giả đã rơi vào tay hắn, muốn phản kháng hắn lại cũng có mấy địch thủ qua nổi hắn, dù sao trên biển, Huyền minh môn của hắn cũng là cái tiên môn lớn thứ 2 sau Nam Hải tiên môn. Minh kiếm tử kể ta cũng là một kẻ hiểu chuyện, trước giờ chưa abo giờ gây chuyện với Nam Hải tiên môn, lại có quan hệ với Nam Hải tiên môn nên tới nay chưa hề xảy ra chuyện gì.
Bây giờ, 2 người Ngũ Triệu, Vân Manh đều đang đụng phải minh kiếm tử.
"Ây ya, lại một kẻ không may."
" Đúng thế, 2 tu sĩ cùng đụng phải minh kiếm tử thì không biết đen đủi đến mức nào."
" Nhưng mà có đáng thương thì cũng không liên quan gì đến chuyện của chúng ta."
"Uhm, đúng thế, chúng ta mà nhúng tay vào thì chỉ có con đường chết thôi, minh kiếm tử cũng tu vi đại đạo cảnh, hắn muốn bóp chết chúng ta thì cũng chẳng khác gì bóp chết một con kiến."
" Đúng đấy, truyền thuyết có kể rằngmột trong những nhân vật tu đến đỉnh cao nhất, nửa bước lên đại đạo cảnh, Chu Nhuận đã đánh cuộc với minh kiếm tử rằng chỉ cần Chu Nhuận có thể đỡ được 5 chiêu của minh kiếm tử thì sẽ thả vợ của Chu Nhuận ra, Nhưng kết quả là đến chiêu thứ 3 thì Chu Nhuận đã bại rồi."
"Trấn giữ Huyền Minh tiên môn của Nam hải chẳng lẽ lại đơn giản, hiện nay đỉnh phong kì yếu đi không ít, nhưng vẫn còn cách chúng ta xa lắm."
" Truyền thuyết kể rằng, minh kiếm tử đi du ngoạn, dẫn theo sau 500 đồng nam, 500 đồng nữ, thanh thế to lớn, trên đường mà đụng phải liền bắt người đó."
"Ây ya, cái tên Ngũ Triệu này, cái mũ trên đầu vẫn còn xanh mơn mởn thế kia mà."
Cũng có người thương Ngũ Triệu, nhưng trên biển Nam Hải này, gặp phải cảnh ngộ như Ngũ Triệu cũng không ít, mà có cấp tiến thì cũng sớm chết dưới tay của minh kiếm tử, trở thành một đống bạch cốt, không cấp tiến thì đành chịu nén giận mà sống thôi.
Lục Nguyên cũng thấy tức giận trong lòng, hắn chưa từng gặp phải nhân vật như vậy, vốn biết minh kiếm tử độc đáng hận, nhưng không thể ngờ hắn đáng hận đến nước này, Huyền họa tử, minh kiếm tử, 2 loại đại bại. Đây cũng chỉ là ở Nam Hải, nếu như ở Trung Nguyên mà vậy thì đã bị diệt rồi.
Lục Nguyên đi tới trước Ngũ Triệu, Ngũ Triệu đã quỳ ở đây được 4 ngày 3 đêm nhưng vẫn không hề có một ai giúp đỡ,hắn đã có chút thất vọng rồi, thực chất trước kia hắn cũng đã đi qua Nam Hải tiên môn nhưng vào cổng còn chưa vào được thì cánh cổng của thượng đẳng thiên môn làm sao có thể dễ dàng qua được đây.
Ánh mắt của Ngũ Triệu đã hiện lên sự tuyệt vọng, lúc bóng chiều đã xuống, hắn ngẩng đầu lên thì chỉ thấy một khuôn mặt của một người trẻ tuổi hiện ra phía trước, xem chừng người trẻ tuổi này cũng chỉ là đến xem thôi, Ngũ triệu thầm nghĩ giá như xuất hiện một vị tiền bối ở ẩn như vậy thì thật tốt.
"Chuyện này, ta lo." Lục Nguyên nói.
Ngũ Triệu ngẩn rq, người trẻ tuổi này muốn lo việc của mình, làm sao có thể đây?
Những người bên cạnh đều nhìn Lục Nguyên, nhìn hắn và đều không nhịn được mà phì cười: " Thật là điên rồ, bọn trẻ bây giờ thật không biết sợ chết là gì, thật không biết trời cao đất dầy, Uy phong của minh kiếm tử Nam Hải xem ra hắn hoàn toàn không biết gì."
Ngũ Triệu bị Lục Nguyên kéo đến mức đầu óc choáng váng, nhưng lúc hắn muốn vận công chạy thoát mới biết rằng không thể thoát khỏi bàn vô hình mà Lục Nguyên tạo ra, và cũng mới biết Lục Nguyên tuy trẻ tuổi nhưng pháp lực còn cao hơn mình.
"Được rồi, đi cứu phu nhân của ngươi." Lục Nguyên ngự kiếm bay đi, Ngũ tRiệu cũng ngự kiếm bay theo.
Hai người cứ bay thẳng giữ biển cả rộng lớn, bay được hồi lâu thì ía trước càng lúc càng lạnh, vốn dĩ thời tiết mùa thu không lạnh như thế này, mặt biển cũng không phải băng tuyết mà nước xanh, mà bình thường thì băng trăm năm lại càng không phải màu trắng, mà ngược lại sẽ là màu xanh, càng đi vào trong lại càng lạnh, có thể khiến một người đang sống khỏe mạnh chết cóng, may mà Lục Nguyên và Ngũ Triệu đều là tu tiên giả ở mức trường sinh, không sợ lạnh.
Ngũ Triệu hỏi: " Đây là đâu?"
"Băng hồ". Lục Nguyên trả lời. Bạch Huyền họa tửbiết rõ rang vị trí của băng hồ cùng với tất cả các cơ quan khác của Băng hồ, Huyền Họa tử dù sao cũng là một trong hai môn chủ của Huyền Minh tiên môn, làm sao lại không tinh tường nhà mình chứ.
Ngũ Triệu vừa nghe đến Băng hồ, thì suýt nữa rơi xuống, đây chính là băng hồ trong truyền thuyết sao? Người trẻ tuổi này quả nhiên không phải chỉ nói suông.
Đã qu được một vài trận pháp, trải qua một vài trận **, phía trước ở dưới đã xuất hiện một tòa Băng Cung vô cùng lớn, Băng Cung lớn này đều là do băng trắng tạo thành., ban công, cung điện, lầu các, thành cung những...này, đều là từ nào đó băng mà tạo thành. Ban công, cung điện, lầu các, các bức tường … đều được tạo nên từ băng.
Hơn nữa, cây cỏ hoa la chim muông trong đây cũng đều là băng. Cây băng kia nhẹ nhàng đung đưa, y như cây thật vậy, chim băng cũng có linh hồn, vui vẻ bay lượn.
Đây chính là thế giới băng!
Lục Nguyên kéo Ngũ Triệu đến trước Băng cung, ở đây có một cánh cửa cung rất lớn đóng chặt, trước băng cũng có cầu thang vạn trượng, hàn khí dày đặc, bạc quang chói mắt, đứng ở đây mà nhìn, toàn bộ Băng cung như một hối hàn ngọc hoàn mỹ tạo hình vậy. Ngũ Triệu kinh ngạc: " Băng cung này là….?"
" Là hang ổ Huyền Minh cung của Huyền minh tiên môn." Lục Nguyên gật đầu.
Điều này làm Ngũ Triệu sợ tới mức bay không nổi: "CHúng ta, không có kế hoạch tác chiến, sau đó đi cứu người và lại trực tiếp đến hang ổ của hắn?" Hắn ta khiếp sợ đến mức không thể khiếp sợ hơn.
" Có vấn đề gì sao? Ta vốn định niêm phong cổng của Huyền minh tiên môn mà." Lục Nguyên nói.
Niêm phong cửa! Đây không phải chuyện đơn giản.
Trong giới tu tiên, ngươi phải là người một mình đứng trước cửa đối thủ, mới có tư cách niêm phong cửa.
Hiện tại vấn đề chính là Huyền Minh tiên môn dù gì cũng là tiên môn trung đẳng, trải qua vạn năm chưa từng xuất hiện qua ở Tấn quốc, có lẽ năm đó Yến Thương Thiên còn ở đây nên bọn họ không dám.