Chủ pháp cổ văn minh mấy ngày nay có sai người đem đến hai câu.
Câu thứ nhất là:
- Vượt cấp khiêu chiến tất nhiên là rất giỏi, nhưng thực lực càng cao thì càng khó vượt cấp khiêu chiến. Lục Nguyên, ngươi phải cẩn thận, nếu đụng phải pháp lực kỷ nguyên cao hơn ngươi thì đừng khinh thường, người đến sáu kỷ nguyên trở lên ai nấy đều có tuyệt chiêu riêng, không dễ đói phó đâu.
Điều này thì Lục Nguyên có cảm giác được chút, khi đó đấu với Hoang Ôn phó chủ văn minh, Ngân Hà phó chủ văn minh đều có tuyệt học, không thể xem thường.
Câu thứ hai là:
- Bây giờ tuyệt đối đừng chọc chủ hoang cổ văn minh, chọc và hắn là đi tìm chết. Chủ hoang cổ văn minh có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa tâm kế sâu trầm.
Bây giờ đương nhiên Lục Nguyên sẽ không đi tìm chủ hoang cổ văn minh, gã là nhân vật khủng bố trong thiên địa, thủ lĩnh của liên minh Hoang Tiên Phật, hắn đi tìm gã là đâm đầu muốn chết.
Vậy nên, khoảng thời gian này Lục Nguyên trải qua rất nhẹ nhàng tự do, việc duy nhất cần làm là dùng ba trăm hai mươi cái thiên cấp linh mạch đẩy pháp lực lên đến đỉnh cao sáu kỷ nguyên. Như vậy là trong tay hắn chỉ có bốn trăm sáu mươi thiên cấp linh mạch thôi, đến pháp lực sáu kỷ nguyên khá là thoải mái.
Tuy nhiên, khiến Lục Nguyên thấy rầu nhất là vừa mới thành thân ông bà họ Lục đã bàn tính khi nào thì hắn sẽ cho họ ôm cháu trai gái, hù chết người. Lục Nguyên bản tính là lãng tử yêu rượu, nói thật ra trong phút chốc không định có con nít, cảm giác có con áp lực quá lớn. Có con rồi đối mặt hàng loạt vấn đề ví dụ dạy dỗ cái gì, sợ con mình không cẩn thận thành kiếm nhị đại chẳng hạn. Mặt khác bây giờ trung ương thiên triều đang là chiến loạn, không phải thời điểm tốt để sinh con, trước tiên ôm Vân Tụ Tuyết hưởng thụ một thời gian đã rồi tính.
Lục Nguyên ngậm một cọng cỏ nằm trên bãi cỏ.
Vân Tụ Tuyết từ xa đi đến, tay cầm một bình rượu.
Lục Nguyên nhận lấy rượu nói:
- Cảm ơn.
Đây chính là hình thức ở chung giữa Lục Nguyên và Vân Tụ Tuyết, hai nguiwf yêu nhau không nồng cháy mà bình thản tự nhiên, nhàn nhạt như nước mới là chân thật.
- Ta tiến vào không sao chứ?
Trên không trung vang giọng nói.
Lục Nguyên nói:
- Cứ vào đi, không cần khách sáo.
Hắn nghe giọng liền biết người đến là Pháp Nhất Đế Tử.
Pháp Nhất Đế Tử đi tới nói:
- Báo cho ngươi biết một tiếng, liên minh Hoang Tiên Phật và liên minh Pháp Võ chính thức khai chiến quy mô lớn. Trận chiến đầu tiên là ở thế giới hỏa sơn, lấy liên minh Pháp Võ làm trung tâm bắt đầu chiến đấu.
Tất nhiên là Lục Nguyên biết thế giới hỏa sơn nằm ở đâu, hắn từng ở lại chỗ đó khá lâu, không ngờ khai chiến quy mô lớn, trận chiến đầu tiên tại đó.
Rốt cuộc chính thức khai chiến, thời đại bình tĩnh rốt cuộc chính thức qua đi. Pháp Nhất Đế Tử tiện tay quăng một phong thư, Lục Nguyên nhận lấy, phát hiện không chỉ là chỗ thế giới hỏa sơn, mấy nơi khác cũng đốt chiến hỏa, dĩ nhiên đánh dữ nhất là ở thế giới hỏa sơn. Nhìn toàn chiến cuốc thì liên minh Pháp Võ yếu thế chút, liên minh Hoang Tiên Phật trên cơ chút, thật ra thì thế cục luôn là như vậy.
Lục Nguyên nhìn thư tình báo, phát hiện trong đó có một nơi là nho chi văn minh và thiên lý văn minh. Tại sao hai chỗ này đánh nhau? Chắc chủ chi lao còn chưa bị phá vỡ chứ. Tức là nói thủ lĩnh của thiên lý văn minh, Thiên Lý phó chủ văn minh còn chưa trở về, tại sao hai bên đánh nhau vậy?
Lục Nguyên ngây ra, thuận miệng hỏi:
Pháp Nhất Đế Tử đáp:
- Hình như có nghe nói Thiên Lý phó chủ văn minh trở về, chủ chi lao trước tiên bị phá vỡ, nhưng tin tức này còn chờ hệ thống tình báo xác nhận đã, hơn nữa bên chúng ta đang ở thế yếu nên trong phút chốc không điều động được ai đi.
Sức chú ý chủ yếu của gã là ở chiến trường chính, nơi này có trên hai mươi văn minh cảnh sống mái với nhau, tương đối thì nho chi văn minh, thiên lý văn minh chỉ là một ván nhỏ.
Lục Nguyên nghe vậy máu chạy lên não.
Lục Nguyên còn nhớ rõ tình hình lúc đó.
Khi ấy Thiên Lý phó chủ văn minh đã rống to rằng:
- Hay cho Nho Chi phó chủ văn minh, ngươi nhốt ta ba mươi năm rồi sao? Sau ba mươi năm ta sẽ đi ra, đến lúc đó ta sẽ đem mỗi một khúc thân thể phó chủ văn minh của ngươi đưa đi, đem mắt ngươi, tay ngươi, đầu ngươi, đem tất cả của ngươi đưa đi chiêu đãi các cao thủ khắp nơi, khiến thiên lý văn minh của ta càng cường thịnh. Ba mươi năm sau lại hủy diệt nho chi văn minh!
Nhớ đến đâu nói năm xưa làm sao Lục Nguyên không máu dồn lên não được.
Lục Nguyên lập tức quyết định đi nho chi văn minh giải quyét vụ này, đây là trách nhiệm của hắn.
Lục Nguyên nói:
- Để ta đi nho chi văn minh xem đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Pháp Nhất Đế Tử gật đầu đồng ý:
- Ngươi đi cũng tốt, dù gì bây giờ bên chúng ta không điều động được ai.
Vốn gã còn đang lo sai ai đi, Lục Nguyên xung phong nhận việc thì càng tốt. Pháp Nhất Đế Tử biết nếu mà Thiên Lý phó chủ văn minh thật sự trở lại thì chắc chắn rất khó đối phó, nhưng mà Lục Nguyên sớm bị đánh giá là càng đấu càng mạnh, gặp khó thì càng cường hơn nên gã cũng yên lòng.
Pháp Nhất Đế Tử nói chuyện vài câu với Lục Nguyên, Vân Tụ Tuyết rồi rời đi.
Sau khi Pháp Nhất Đế Tử đi, Lục Nguyên uống hớp rượu rồi nói:
- Ta sẽ đi một thời gian.
Vân Tụ Tuyết mỉm cười nói:
- Nam nhi là phải chí ở bốn phương, huống chi thiếp cũng hiểu hiện tại thế cục của trung ương thiên triều. Chàng phải giữ gìn sức khỏe.
- Được rồi, ta ghi nhớ.
Lục Nguyên phất tay, tiêu sái rời đi.
Thành thân lại như thế nào, sau khi thành thân Lục Nguyên vẫn là rất tiêu sái.
..........
Rời khỏi vĩnh hằng chi môn rồi Lục Nguyên bay nhanh như gió đi, ngự cửu thiên cuồng phong súc địa thành trần thuật lao hướng nho chi văn minh. Bay thật lâu sau rốt cuộc thì nho chi văn minh ngay trước mắt, Lục Nguyên còn nhớ thân phận của mình, phất tay hóa thân thành Lý Thái Sử mới tới gần nho chi văn minh.
Lục Nguyên chưa đến nho chi văn minh đã thấy bên trong rất là náo nhiệt.
Hiện giờ nho chi văn minh đúng là nhộn nhiệp, vốn nhiều năm trước Nho Chi phó chủ văn minh thi triển ra chủ chi lao rồi thì nho chi văn minh lắng đọng lại, dù gì có hai phó chủ văn minh. Một người là Tam Thư phó chủ văn minh sáu kỷ nguyên, một là Khí Tiết phó chủ văn minh một kỷ nguyên. Có thể nói thực lực hiện tại của nho chi văn minh yếu hơn pháp bảo văn minh. Pháp bảo văn minh còn bị người tới cửa khi dễ thì nói gì đến nho chi văn minh, cho nên nho chi văn minh cố gắng ẩn giấu.
Nho chi văn minh từ trên xuống dưới đều tu luyện, tu luyện, không ngừng tu luyện. Bởi vì người nho chi văn minh hiểu rằng năm đó Thiên Lý phó chủ văn minh nói câu kia tuyểt đói không chỉ nói suông mà thôi. Chỉ có không ngừng tu luyện mới có tương lai, dù là Tam Thư hay Khí Tiết, hoặc là Khổng Minh Đức, Khổng Ni, Mạnh Vi, Túc Nguyệt Miên, đám người đều đang cố gắng.
Thực lực của đám Khổng Minh Đức, Khổng Ni, Mạnh Vi, Túc Nguyệt Miên có tăng cao, trong đó Khổng Ni tăng nhiều nhất. Hiện giờ thực lực của Khổng Ni ngang bằng với Hoa Pháp Thánh, nhóm họ thì dễ rồi nhưng hai phó chủ văn minh Tam Thư và Khí Tiết thì rất khó tăng lên. Tam Thư phó chủ văn minh vẫn là sáu kỷ nguyên, Khí Tiết phó chủ văn minh vẫn là một kỷ nguyên, không nhích lên chút nào. Chuyện cũng bình thường, tới văn minh cảnh rồi trăm vạn năm ngươi không thể tăng một kỷ nguyên không có gì lạ. Mấy ngày trước khi Tam Thư phó chủ văn minh đi ra ngoài phát hiện Thiên Lý phó chủ văn minh xuất hiện, gã trước tiên lao ra khỏi chủ chi lao. Tam Thư phó chủ văn minh lập tức đấu với Thiên Lý phó chủ văn minh, tiếc rằng sáu kỷ nguyên của lão đâu phải địch thủ của Thiên Lý phó chủ văn minh tám kỷ nguyên? Lão bị đánh trọng thương, và bị Thiên Lý phó chủ văn minh bắt giữ.
Điều này đối với Nho Chi phó chủ văn minh tuyệt đối là tin tức tạc nổ kinh người.
Lúc này người duy nhất nắm quyền nho chi văn minh là Khí Tiết phó chủ văn minh không có cách nào chỉ đành cầu cứu liên minh Pháp Võ, nhưng cứu viện sẽ không đến nhanh như vậy. Trung ương thiên triều quá lớn, tình báo truyền đi cần thời gian rất dài, chờ đám liên minh Pháp Võ phái người tới cứu viện cần chút thời gian, không thể nào quá ngắn được.
Đang lúc nho chi văn minh chịu trận chờ cứu viện thì toàn nho chi văn minh thế giới bị oanh kích nặng nề. Diệt Luân phó chủ văn minh mặt mày âm trầm xuất hiện, gã mặc áo dài màu xám, chính khí biến chủng cực kỳ tà ác toát ra từ người gã.
Gã cười khẽ nói:
- Xem ra nho chi văn minh sẽ hủy trong tay ta rồi.
Thấy Diệt Luân phó chủ văn minh đến thì Khí Tiết phó chủ văn minh quát dài bảo:
- Diệt Luân phó chủ văn minh, ngươi đừng vội huênh hoang, đợi ta chiến với ngươi!
Năm đó Khí Tiết phó chủ văn minh đấu với Diệt Luân phó chủ văn minh, hai người tám lạng nửa cân nhưng cuối cùng Nho Chi phó chủ văn minh thi triển chủ chi lao giam cầm Thiên Lý phó chủ văn minh khiến Diệt Luân phó chủ văn minh bỏ trốn. Bây giờ Diệt Luân phó chủ văn minh lại chiếm ưu thế vậy là huênh hoang lên.
Diệt Luân phó chủ văn minh đánh ra một ngân hà, đó là ngân hà tràn ngập trí tuệ xông hướng Khí Tiết phó chủ văn minh. Khí Tiết phó chủ văn minh cũng đánh ra một đạo khí chi tinh hà. Diệt Luân phó chủ văn minh và Khí Tiết phó chủ văn minh đều quá quen thuộc nhau, chiêu thức hiểu quá sâu.
Trí tuệ chi tinh hà cùng khí tiết chi tinh hà mạnh va chạm vào nhau. Hai ngân hà va đụng dấy lên ngàn tầng vạn tầng sóng sao, phút chốc sóng sao như mưa, tầng tầng lớp lớp.
Trước kia hai ngân hà của hai người va nhau nhiều lần đều là ngang ngửa, Khí Tiết phó chủ văn minh cho rằng lần này cũng ngang tay. Khí Tiết phó chủ văn minh chuẩn bị sẵn chiêu sau rồi, kết quả lúc này trí tuệ ngân hà lại dâng lên một đợt sóng sau, chớp mắt đánh tới, đụng bay Khí Tiết phó chủ văn minh.
Khí Tiết phó chủ văn minh ngây ra hỏi:
- Pháp lực hai kỷ nguyên?
Diệt Luân phó chủ văn minh gật đầu đáp:
- Đúng vậy, là pháp lực hai kỷ nguyên. Ha a ha ha, trước đó không lâu ta ngẫu nhiên có đương một thần vật cấp thấp, tới pháp lực hai kỷ nguyên. Khí Tiết, ngươi không phải đối thủ của ta.
Diệt Luân phó chủ văn minh pháp lực hai kỷ nguyên đấu với Khí Tiết phó chủ văn minh pháp lực một kỷ nguyên, ưu thế tuyệt đối nghiêng hướng Diệt Luân phó chủ văn minh. Diệt Luân phó chủ văn minh không chút dừng lại, trí tuệ ngân hà lần thứ hai nặng nề va chạm hướng khí tiết chi tinh hà, gã phải giết chết Khí Tiết phó chủ văn minh, cục diện chiếm trên cơ hoàn toàn, thế công như tia chớp.
Diệt Luân phó chủ văn minh lấy ra trí tuệ chi tinh hà, ẩn chứa hữu vô tận đại huyền bí, pháp lực hai kỷ nguyên đánh vào khí chi tinh hà của Khí Tiết phó chủ văn minh. Một kích kia như là điện đánh bay gã đi, Khí Tiết phó chủ văn minh nặng nề va vào vách thế giới của nho chi văn minh tiểu thiên thế giới. Nho chi văn minh tiểu thiên thế giới không được Nho Chi phó chủ văn minh gia cố vốn đã rất yếu nhiều, bị va đập vách thế giới chấn động, kéo theo nguyên tân kiếm thế giới. Nho chi văn minh tiểu thiên thế giới chấn động tựa như là động đất vậy, có nhiều phòng ở không vững chắc sụp đổ.
Diệt Luân phó chủ văn minh âm trầm cười lạnh:
- Khí Tiết phó chủ văn minh, ta phải hoàn toàn hủy đi nho chi văn minh của các ngươi!
Khí Tiết phó chủ văn minh hộc máu, gã muốn vạn chuyển pháp lực toàn thân lần nữa tấn công nhưng phát hiện trong phút chốc không có sức mạnh đó, gã đã bị thương quá nặng.
Đám Khổng Minh Đức, Khổng Ni, Mạnh Vi, Túc Nguyệt Miên, mười mấy người muốn công kích nhưng Diệt Luân phó chủ văn minh chỉ tùy tiện đứng thì uy nhiếp đáng sợ khiến bọn họ không thể nhúc nhích. Đây chính là khí thế của hai kỷ nguyên, đáng sợ nha vậy đấy! Khủng bố như thế đó! Tùy ý đứng đã là trời sụp đất nứt, thật ra thì là ám ảnh tâm lý thôi, chịu áp lực, dù sao đối phương là người hai kỷ nguyên, có áp lực rất lớn với họ.
Diệt Luân phó chủ văn minh giơ tay lên, pháp lực lật trời tạc nổ, ầm ầm ù ù. Gã tùy ý phất tay, chớp mắt đám Khổng Minh Đức bị đánh lùi ra sau, không ngừng ói máu. Đỉnh cao thế giới cảnh so sánh với Diệt Luân phó chủ văn minh thì là cái thá gì chứ, chỉ là trò hề thôi.
Diệt Luân phó chủ văn minh khẽ kêu lên, vì gã phát hiện có một người không bị cú phẩy nhẹ của gã đánh bại, vẫn kiên cường đứng đó. Diệt Luân phó chủ văn minh nhìn sang, chính là Khổng Ni. Mấy ngày nay Khổng Ni tu hành thực lực tăng tiến xa, có thể ngang bằng với Hoa Pháp Thánh. Tới cảnh giới cỡ Hoa Pháp Thánh là có thể đỡ một kỷ nguyên của phó chủ văn minh mà không thua, đây là vinh diệu rất lớn đối với thế giới cảnh.
Diệt Luân phó chủ văn minh nhẹ thổi một hơi, hơi thử đi ra như thương long to khổng lồ vọt lên. Bạch khí thuương long nặng nề đánh vào Khổng Ni, gã chống đỡ không nổi hộc máu trọng thương. Đến đây thì tất cả người có sức chiến đấu của nho chi văn minh cơ bản đều gục ngã.
Diệt Luân phó chủ văn minh quát to rằng:
- Tiêu đời hết rồi chứ, nho chi văn minh!
Diệt Luân phó chủ văn minh vốn định tiêu diệt sạch nho chi văn minh, gã rất hận nho chi văn minh, văn minh này luôn đè ép thiên lý văn minh.
- Người nho chi văn minh, các ngươi sẽ bị ta tế luyện thành hạo nhiên chính khí phiên, đến lúc đó bản thân ta là tà ác chính khí, một loại tà ác chính khí đối lập với hạo nhiên. Hai loại một chính một phản, một âm một dương có thể làm thực lực của ta tăng tiến nhiều.
- Ai nói nho chi văn minh đều tiêu đời?
Một thanh âm trong trẻo dễ nghe bỗng vang lên.
Ủa, đấy là giọng của ai?
Diệt Luân phó chủ văn minh ngây ra, cái gọi là văn minh cảnh tức là toàn trí toàn năng, hoàn cảnh xung quanh đều nằm trong thần niệm Diệt Luân phó chủ văn minh quét cả, tại sao bỗng xuất hiện một người? Tiếng nói đến từ sau lưng nữa, chuyện này vốn không thể xảy ra được, trừ phi người đến là cao thủ.