Lý Thọ bình thản mang chút kiêu ngạo nói:
- Trong Đan Dược Văn Minh chúng ta có một loại gọi là Ứng Thiên Vô Cầu Đan. Dùng Ứng Thiên Vô Cầu Đan lại dùng Thương Thiên Đại Đạo Thạch là có thể đem ba phần khả năng tăng lên năm phần.
Dường như gã không nhìn ai cả, chỉ thản nhiên nói.
Lý Thọ không phải loại người nói nhiều, hơn nữa gã vốn xem thường người Vô Thượng Đại Giáo. Bình thường gã ở trước mặt người Vô Thượng Đại Giáo nói một câu còn lười, hoàn toàn phớt lờ.
Nhưng Lục Nguyên ba đấu thắng hai, trong cạnh tranh thắng được gã khiến gã khó thể kiêu ngạo được.
Gã nói câu này dù không nhìn hướng Lục Nguyên nhưng kỳ thực là nói cho hắn nghe.
Ý nghĩa trong đó rất đơn giản, nhìn thấy không? Ta xuất thân từ Đan Dược Văn Minh, làm người của văn minh chỗ nào cũng mạnh hơn các ngươi nhiều.
- Còn chưa dùng Ứng Thiên Vô Cầu Đan thì khả năng lãng phí Thương Thiên Đại Đạo Thạch rất lớn.
Dường như Lý Thọ tự nói cho mình nghe, thực ra từng câu đều hướng tới Lục Nguyên.
Gã chưa nói xong Lục Nguyên đã đem Thương Thiên Đại Đạo Thạch hình cầu ném lên đỉnh đầu. Dưới mặt đất thiên địa pháp tắc hiện ra, có liên hoa đài thiên địa pháp tướng làm Lý Thọ ngây ra. Có được liên hoa đài thiên địa pháp tướng! Hơn nữa gã nói nhiều vậy mà Lục Nguyên chẳng chút do dự trực tiếp dùng Thương Thiên Đại Đạo Thạch.
Cái này, hắn thật sự không sợ lãng phí Thương Thiên Đại Đạo Thạch ư?
Lục Nguyên, chúc ngươi dùng Thương Thiên Đại Đạo Thạch không có tác dụng.
Hiện tại Lục Nguyên không thèm để ý gã, hắn ném Thương Thiên Đại Đạo Thạch lên đỉnh đầu, mặt trên thiên địa pháp tướng cũng bắn ra lồng chụp trắng hướng tới Thương Thiên Đại Đạo Thạch. Thương Thiên Đại Đạo Thạch lập tức bị tiêu trừ, cùng lúc đó tinh thần Lục Nguyên hoàn toàn chìm đắm trong đó. Mình trông thấy cái gì? Đó là vô tận đất đai.
Thổ kiếm ý chớp mắt xẹt qua đầu óc, nhưng Lục Nguyên hiểu giờ phút này mình ngộ không phải là thổ kiếm ý, hắn đã sớm ngộ ra pháp lực rồi.
Bây giờ xuất hiện vô tận đất đai chỉ đại biểu cho một điều, đó chính là địa kiếm ý!
Trong Thương Thiên Đại Đạo Thạch chẳng ngờ phong ấn lại là địa kiếm ý, kiếm ý khó nhất trong thập đại kiếm thuật.
Đất vàng trong tầm mắt của mình liên miên kéo dài đến chân trời.
Mặt đất vững chắc như vậy.
Vô số cây cối, hoa cỏ mọc ra từ mặt đất, đua nhau vươn trên đất. Nhưng trải qua một vòng luân hồi, những cây cối, hoa cỏ bắt đầu héo tàn, lại trở về với đất. Không chỉ là những cây cối, hoa cỏ thôi, dù là chim bay cá nhảy thì chết rồi cũng sẽ quay về với đất.
Trên trời đánh sấm! Nặng nề đánh vào mặt đất.
Lũ lụt cuồn cuộn trên đất.
Sinh linh, hoạt động trên đất.
Mặt đất là nơi sinh ra sự sống.
Dù là con ngươi, là sinh linh, là cỏ cây đều ở trên nó.
Sự sống do đó sinh ra, chết rồi quay về đây, khi sinh hoạt cũng là sinh tồn tại mặt trên. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Đây chính là mặt đất!
Trong lòng Lục Nguyên xẹt qua lĩnh ngộ. Địa chi thiên địa pháp tắc, thiên địa pháp tắc bao dung, chất chứa rất cả, đây chính là thiên địa pháp tắc như vậy đấy!
Đất sinh dưỡng vạn vật!
Trên đỉnh đầu Lục Nguyên bắt đầu lại ngưng tụ ra một thượng cổ phù chú. Thượng cổ phù chú này khổng lồ vô cùng, so với thượng cổ phù chú bình thường lớn gấp sáu lần. Nhưng *vèo* một tiếng, tấm thượng cổ phù chú này đã bị hút đến thiên địa pháp tướng, bị thiên địa pháp tướng hấp dẫn. Thiên địa pháp tướng sinh ra ánh sáng nhạt nhưng lập tức trở lại màu trắng ban đầu.
Đây là thiên địa pháp tắc loại thứ năm mươi ba của mình, cũng là trong thập đại thiên địa pháp tắc khó nhất trong thiên địa, bây giờ mình lĩnh ngộ được ba cái rồi.
Lúc này, Lý Thọ rất buồn rầu.
Gã đứng bên quan sát làm sao không biết Lục Nguyên lại luyện thành một thiên địa pháp tắc chứ? Hơn nữa là một trong thập đại thiên địa pháp tắc khó nhất trong thiên địa. Vừa rồi Lý Thọ nói nhiều như vậy, không ngờ Lục Nguyên không bị ảnh hưởng, luyện thành địa chi thiên địa pháp tắc, đây chính là địa chi thiên địa pháp tắc! Coi như là Lý Thọ có được một viên Thương Thiên Đại Đạo Thạch, có Ứng Thiên Vô Cầu Đan tăng xác suất thành công, cũng chỉ có một nửa tỷ lệ thành công, cho nên lúc này Lý Thọ rất hâm mộ đố kỵ.
Cộng thêm thấy Lục Nguyên thiên địa pháp tướng chân đạp liên hoa thì gã có chút buồn bực.
Thiên địa pháp tướng chân đạp liên hoa, cái này không có gì, ít nhất trong văn minh một số người thiên địa pháp tướng chân đạp liên hoa, tuy Lý Thọ chưa có thiên địa pháp tướng chân đạp liên hoa nhưng gã là người văn minh, kiến thức rất rộng.
Lý Thọ ghen tỵ nhất là Lục Nguyên, liên hoa của hắn là ngũ phẩm liên hoa.
Liên hoa có chia phẩm số.
Phẩm số liên hoa cơ bản đại biểu kiếm thuật bên trong bao nhiêu, biểu thị Lục Nguyên đã có từ năm mươi thiên địa pháp tắc trở lên. Năm mươi thiên địa pháp tắc trở lên! Trời ạ! Tuy Lý Thọ là người văn minh nhưng không thể không thừa nhận, thiên địa pháp tắc của mình so với Lục Nguyên thì ít rất nhiều.
Đương nhiên liên hoa đại biểu phẩm số này đến một trăm tám mươi loại thiên địa pháp tắc, tức là thập bát phẩm đài sen thì chấm dứt.
Đài sen cao nhất là mười tám phẩm! Sau này có nhiều nhiều hơn thiên địa pháp tắc cũng không biểu hiện ra được.
Tuy nhiên lúc này Lục Nguyên tuổi trẻ như vậy, người bình thường xuất thân từ kiếm môn thế mà có ngũ phẩm đài sen, dù Lý Thọ là người văn minh cũng không tránh khỏi ghen ghét vài phần. Lý Thọ ở trong lòng rít gào, tại sao mình là người văn minh mà đều không thể có ngũ phẩm đài sen, Lục Nguyên chỉ là người trong kiếm môn lại có ngũ phẩm đài sen chứ! Lý Thọ chỉ cảm thấy sự kiêu ngạo bị Lục Nguyên đến từ Kiếm Môn tầm thường đả kích rồi lại dập nát. Trái tim kiêu ngạo sắp bị vùi dập sắp tan vỡ ra rồi.
Lúc này bên cạnh bia đá Thái Hoàng Thiên Tôn, một cánh cửa đen như mực bỗng mở ra.
Bách Lý Băng giới thiệu cho Lục Nguyên:
- Thái Hoàng Thiên Tôn cấm địa thử thách ba cửa đã qua, cũng lấy thưởng rồi, theo thông lệ bình thường thì giờ cánh cửa đi lên tầng thứ tư Thái Hoàng Thiên đã mở, chúng ta sẽ nhảy qua ba tầng đầu Thái Hoàng Thiên, trực tiếp lên tầng thứ tư. Trong tầng thứ tư sẽ xuất hiện Tiểu Hỗn Động Thạch. Chúng ta chân chính cạnh tranh là tại tầng thứ tư Thái Hoàng Thiên cướp đoạt Tiểu Hỗn Động Thạch. Dù sao tầng thứ năm Thái Hoàng Thiên cơ bản mỗi lần đều bị Đan Dược Văn Minh cầm giữ, ngươi thắng một Lý Thọ trong văn minh, hơn nữa chỉ là cạnh tranh thắng chứ không phải chân chính thắng.
- Lại thêm Đan Dược Văn Minh còn có...
Bách Lý Băng muốn nói hơn nữa nhưng lực hút to lớn đã hút nàng vào trong.
Đan Dược Văn Minh còn có cái gì đâu?
Lục Nguyên khá là tò mò, chân đạp vào trong cánh cửa đen như mực.
Bước qua cánh cửa đen liền tới một mảnh đất.
Vùng đất này xinh đẹp lạ lùng.
Trên cao một vầng mặt trời chói rọi đất đai, mặt đất một mảnh ánh vàng. Dù là trời hay đất đều tẩm trong ánh nắng vàng. Phương xa sơn mạch, gần như cây cối đều một màu vàng, như ở trong thần thoại sắc vàng. Đi qua cánh cửa đen, Lục Nguyên phát hiện chỉ có một mình mình, xem ra là loại truyền tống tùy cơ không đáng tin.