Sau khi nghe Diệp Tiếu giải thích, Lục Nguyên mới rõ, thì ra ở Xuất Vân Tiên Cảnh cứ cách mười năm lại tổ chức cuộc thi Xuất Vân một lần.
Cuộc thi Xuất Vân thực ra là đề thi mà sư tổ đời thứ hai để lại, lúc thi sẽ có một Xuất Vâ kiếm trận, ai có thể ở trong Xuất Vân kiếm trận lâu nhất thì sẽ chiến thắng, mỗi một lần sẽ đạt được giải nhất, được ban thưởng rất hậu.
Hơn nữa, nếu qua được cửa ải Xuất Vân còn được chỗ tốt nhất. đáng tiếc là 4000 năm nay vẫn chưa có ai qua được Xuất Vân kiếm trận, di bảo mà sư tổ đời thứ hai để lại vẫn chưa có ai nhận được.
Đời thứ hai sư tổ Phương Vân Hà là Bắc Phong, không, không chỉ là Bắc Phong mà là trên cả Hoa Sơn, là một trong số những nhân tài ở đó.
Năm đó, chính là Phương Vân Hà đã cứu cả Hoa Sơn sắp sụp đổ.
Cững bắt đầu từ ông, Hoa Sơn bước vào thời kỳ ngũ phong.
Cuối cùng, sư tổ Phương Vân Hà cũng đã quy tiên.
Nếu nói đến hai người truyền kỳ nhất Bắc Phong năm ngàn năm qua thì đó chính là Phương Vân Hà và Yến Thương Thiên.
Một người đã quy tiên, để lại di bảo cho đời sau, thật là cảm động lòng người. Mỗi lần đến cuộc thi Xuất Vân, không lần nào là tất cả mọi người không dốc sức chuẩn bị, dốc sức tranh đấu, nhưng cho dù có như thế thì bốn ngàn năm qua Xuất Vân kiếm trận vẫn không có lời giải, quả thực là vô cùng khó.
Nghỉ ngơi một đêm, đến ngày thứ hai, Lục Nguyên và sư thúc Diệp Tiếu ăn chút cháo loãng. Sư thúc Tôn Thanh Trì cứ cách một thời gian ngắn lại truyền thụ một lần pháp. Cái gọi là pháp nayfkhoong phải chí pháp lực cũng không phải chỉ pháp thuật mà là đạo pháp.
Đạo pháp đạo pháp
Đạo lý của đại đạo.
Nói một cách đơn giản thì sư phụ Tôn Thanh Trì có thể giảng giải mọi cái về giải thích tu hành. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đã luyện được đến trường sinh cảnh, đại đạo cảnh thì cách tiếp thu cũng không giống như lúc luyện khí được, luyện như kiểu giảng một chút sách giáo khoa, về cơ bản là giảng những gì mà mình đúc kết lại được.
Nơi thanh tịnh địa phủ***là nơi ở***, đây là một cái sận rộng mênh mông, không có điểm giơi hạn nào cả, trong sân có một tòa pháp đàn, *** ngồi ở phía trên pháp đàn, người nghe giảng pháp thì ngồi bốn xung quanh, Lục Nguyên không biết đại đầu dở đâu, bèn đi theo Diệp Tiếu.
Cuối cùng cũng tới địa đầu, Diệp Tiếu chọn một chỗ rồi ngồi xuống, Lục Nguyên cũng chọn lấy một chỗ rồi ngồi xuống.
Vừa mời xuống chưa được bao lâu thì đã thấy những người khác tới, khoảng ba, bốn người xếp hàng đi đến.Những người này cũng đa phần tu hành đến trường sunh ngũ trọng, trường sinh lục trọng. Những vị tu tiên này nhìn thấy có người mới đến cũng không giấu nổi tò mò, thắc mắc về thân phận của Lục Nguyên.
Một lát sau có người tới, người này vừa tới thì không khí trở nên hoàn toàn khác, Lục Nguyên cũng thấy có gì đó khác thường, liền nhìn về phía đông, chỉ thấy ở đó có một nam nhân trẻ tuổi cực kỳ anh tuấn thong dong bước đến, vị nam nhân trẻ tuổi này có một nốt ruồi hồng ở giữa hàng lông mày, nhìn vô cùng anh tuấn, Lục Nguyên không chú ý tới vẻ ngoài của anh ta mà là trên đan điền của người nayfcos một luồng kim quang vô cùng mạnh, có vẻ như kim quang đang hừng hực tỏng người. Lục Nguyên cũng đã hiểu biết nhiều, tự biết rằng kim đan của người này đã đến giới hạn cực độ, đã sắp đạt đến trường sinh bát trọng, tôi luyện được linh kiếm rồi, thì ra trong giới thành khí của vài vị trường sinh thất trọng, cũng là trường sinh thất trọng nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của anh ta.
" Ngươi là thiên tài đời thứ mười Lục Nguyên" anh ta đi đến chỗ Lục Nguyên nói, "ta là Sở Lãng, lần thi Xuất Vân lần này, ngươi không thắng nổi ta đâu.". Trong lời nói của anh ta chứa đựng sự tin tưởng hoàn toàn.
"Người này chính là Lục Nguyên à."
"Nghe nói là đệ nhất thiên tài đời thứ mười."
"Lợi hại thật, còn trẻ như vậy mà dã lợi hại thế rồi."
"Dù lợi hại thế nào thì tỏng cuộc thi Xuất Vân lần này, anh ta cũng không thắng được Sở Lăng sư huynh đâu."
"Điều đó là tất nhiên rồi, Sở Lăng sư huynh cũng lợi hại như vậy mà."
"Sở Lăng sư huynh còn là đời thứ chín, không tính một vài vị đệ tử chân truyền thì huynh ấy là đệ nhất thiên tài."
"Đúng vậy." rồi nói đến chuyện Sở Phi sư huynh trong Bắc Phong lục tiên kiếm, bàn đến thiên tài cũng là đối thủ của Sở Lăng sư huynh, nếu không phải là ngẫu nhiên có được cây gậy truyền thần thì có lẽ không phải là đối thủ của Sở Lăng sư huynh, năm đó Sở Lăng sư huynh luôn đè giữ Sở Phi sư huynh.
"Đúng vậy đó, đây là Bắc Phong lục kiếm gần đây của chúng ta, là những tiên nhân."
Nghe những người này nói chuyện, Lục Nguyên mới biết thì ra Sở Lăng chính là người đã đè giữ Sở Phi sư thúc, bây giờ vẫn chưa lên được Bắc Phong lục tiên kiếm cũng bởi vì vấn đề vận khí, xem ra quả nhiên có một vị cao nhân, nhưng như vậy thì đã sao?
Một lát sau thì Thanh Tinh thượng nhân Tôn Thanh Trì đến, ông chậm rĩa cưỡi mây đi đến, rồi hạ xuống phía trên pháp đàn, nhing thấy Lục Nguyên liền gật đầu.
"Tham kiến sư tôn"
"Bái kiến sư thúc"
"Bái kiens sư thúc tổ" tiếng của Lục Nguyên khiến cho người khác chú ý, đời thứ mười duy nhất tại Xuất Vân tiên Cảnh.
"Hôm nay ta sẽ giảng về Vân Long thập biến" Tôn Thanh Trì sư thúc tổ nói, "Bắc Phong chúng ta coi trọng kiếm pháp, cũng coi trọng kiếm thuật, và kiếm lực cảnh giới. Ta vốn không giỏi về kiếm thuật, còn về tu hành kiếm pháp và pháp lực, ta có thể giảng đôi chút. Hôm nay, ta sẽ giảng giải cho các ngươi trừng mắt duyện trong Vân Long thập biến."
"trừng mắt con thú này, tướng mạo giống con xạ, giết rất tanh, thường được chạm trổ hoa văn trên vỏ đao, kiếm. TRừng mắt vốn nghĩa là trợn mắt lên mà nhìn, trong bảy đại hệ thì đây là cách chém giết tốt nhất, tự nhiên là kim hệ, vì vậy mà trừng mắt con thú này, nhưng vẫn là dùng pháp để biến thành pháp môn của kim hệ pháp lực, hôm nay, ta sẽ giảng giải pháp này." Tôn Thanh Trì sư thúc tổ nói. Những nười ngồi ở đấy không nhiều nhưng đều là những nhân vật tinh anh của đời thứ chín, phần lớn đều luyện Vân Long Thập Biến.
Tôn Thanh Trì bắt đầu giảng giải biến trừng mắt, ông giảng giải vô cùng sinh động, lời lẽ dễ hiểu, dường như đã giảng giải hết đại bộ phận cách vận hành pháp lực, chỉ có điều là cách vận hành pháp lực thì mỗi người đều có những điểm khác nhau, không thể giảng giải hết toàn bộ, có đôi chỗ cần phải dựa vào sự lĩnh ngộ được của mỗi người.
Tôn Thanh Trì vừa giảng vừa nhìn xuống duwois, ông đang đợi phản ứng của hai người, một là Sở Lãng-đệ tử đời thứ chín mà ông thấy hài lòng nhất, nếu trong những người ngồi đây, người có thể luyện thành biến trừng mắt của Vân Long Thập Biến nhanh nhất chính là Sở Lãng, nên chỉ nhìn những biểu hiện của Sở Lãng.
Biểu hiện của người thứ hai ông chờ chính là Lúc Nguyên, nghe nói Lục Nguyên là thiên tài đời thứ mười, lúc này nhìn sang thấy Lục Nguyên vẫn đang chau mày suy tư, có vẻ như vẫn có đôi chỗ chưa hiểu.