- Đánh cuộc thì đánh.
Thấy Hiên Viên Thập Nhị mắc câu, Nhâm Vô Tinh cười ha hả nói:
- Chúng ta tốt xấu là tới gần cấp chí tôn, không thể cược quá nhỏ. Vậy đi, ba ngàn thượng phẩm linh thạch được chứ?
Ba ngàn thượng phẩm linh thạch, đây chính là ba ngàn thượng phẩm linh thạch. Tiền đặt cược này lớn đến cực điểm, thật là đánh cược lớn, gã thắng chắc ván này rồi.
Hiên Viên Thập Nhị thấy cá lớn vậy thì cau mày, nhưng nghĩ lại mình không thể yếu thế trước mặt Nhâm Vô Tinh nên gật đầu đồng ý.
Trong không trung, môn hộ lại mở ra.
[Chu hồi tam vạn dặm, Thái Hoàng ta xưng tôn.]
Nhìn câu đối ở cửa, Hiên Viên Thập Nhị, Nhâm Vô Tinh, và đầu lĩnh Đan Dược Văn Minh Hoa Pháp Sinh đều sinh ra vô cùng hâm mộ. Chu hồi tam vạn dặm, Thái Hoàng ta xưng tôn, cái gọi là chu hồi tam vạn dặm là năm đó khi Thái Hoàng Thiên Tôn còn sống chu hồi ba ức vạn dặm Thái Hoàng ta xưng tôn.
Thiên tôn!
Thiên chi tôn giả!
Đám Hiên Viên Thập Nhị đối với tu vi của thiên tôn là vô hạn hâm mộ. Nhóm bọn họ nuôi hy vọng một phần vạn hư vô tu đến thiên tôn.
Thiên tôn không dễ thành, dù cường giả như họ gần sát chí tôn nhưng cách thiên tôn vẫn là vô cùng xa xôi, thậm chí hy vọng đạt tới cũng không có.
Con đường tu hành càng đi phía sau càng gian khó. Nhưng lập tức đám người thu lại suy nghĩ, giờ là lúc đệ tử trung tâm văn minh các phái đi ra.
Trước tiên ra là đệ tử một số tiểu giáo phái, những đệ tử tiểu giáo phái cơ bản không có Tiểu Hỗn Động Thạch. Ngẫu nhiên một Đại Dung hoàng thành tiểu giáo phái được một Tiểu Hỗn Động Thạch như khai hoang tích địa dẫn đến xôn xao, làm tiểu giáo phái ở trong trung ương thiên triều muốn sinh tồn không dễ dàng, giáo phái thay đổi là chuyện thường, mặt đó quen thuộc nhất chính là Triệu Thiên Lôi, gã rất may mắn được một Tiểu Hỗn Động Thạch, còn ở trong cấm đị Thái Hoàng Thiên Tôn được đến một ít chỗ tốt khiến người Hỗn Lôi Môn cảm thấy chuyến hành trình không uổng.
Tuy nhiên những điều này chỉ là mở màn, chân chính bữa tiệc là ba Vô Thượng Đại Giáo vị nào được nhiều Tiểu Hỗn Động Thạch hơn. Trong đó có Nhâm Vô Tinh, Hiên Viên Thập Nhị cá cược lớn đến ba ngàn thượng phẩm linh thạch.
Trong ba Vô Thượng Đại Giáo đi ra nhanh nhất là người Chân Nhất Môn. Người Chân Nhất Môn thống kê tổng cộng được mười lăm viên Tiểu Hỗn Động Thạch, thành tích này còn được, khiến đầu lĩnh Chân Nhất Môn rất vui vẻ. Tiểu Hỗn Động Thạch có tổng cộng năm mươi viên, lấy được mười lăm viên, không tệ.
Lập tức đi ra người Vô Song Môn, ủa, không đúng, sao người Vô Song Môn ít vậy?
Lúc tiến vào Thái Hoàng Thiên người Vô Song Môn tổng cộng năm, sáu chục người sao giờ mới khoảng ba mươi mà thôi? Tại sao thiếu một nửa?
Nhâm Vô Tinh lập tức hỏi:
- Chuyện gì?
Trong Vô Song Môn có người đáp nay:
- Phó Dịch sư huynh, Lý Tam Dược sư huynh và nhiều sư huynh khác đều bị một mình Lục Nguyên tiêu diệt.
- Cái gì!
Nhâm Vô Tinh vô cùng kinh ngạc. Không chỉ mình Nhâm Vô Tinh ngạc nhiên, người khác ai cũng rất bất ngờ. Đám Phó Dịch đều là cao thủ đại đạo cảnh thập tầng, có thực lực vô cùng trác tuyệt.
Nhâm Vô Tinh lại hỏi:
- Chuyện là sao?
Người Vô Song Môn hai năm rõ mười kể chuyện từ đầu tới cuối ra.
Người bên ngoài chờ đợi, đám Nhâm Vô Tinh chớp mắt yên lặng.
Lục Nguyên lấy một chọi hai mươi không ngờ giải quyết hết, cái này nói ra ai mà tin. Nhưng nay sự thực bày trước mắt, hơn nữa người Vô Song Môn không khả năng nói dối vào lúc này. Mấy người Nhâm Vô Tinh liếc nhau, cảm giác thật khó tin, Kiếm Môn lại ra nhân vật như thế.
Nhâm Vô Tinh còn đang ngơ ngẩn thì Hiên Viên Thập Nhị đã cười cười đi tới cạnh gã.
- Ba ngàn thượng phẩm linh thạch, giao ra đây.
Nhâm Vô Tinh khóc không ra nước mắt. Vốn cho rằng lấy Phó Dịch làm đầu lĩnh, đại cục nắm chắc, ván cược minh thắng chắc rồi. Ai dè đám Phó Dịch hai mươi mấy người liên hợp bị một mình Lục Nguyên giải quyết, chưa nói tới tổn thất một đmá cao thủ môn phái, lần này phải đưa Hiên Viên Thập Nhị ba mươi ngàn thượng phẩm linh thạch.
Bây giờ Hiên Viên Thập Nhị cười rất đắc ý, gã và Nhâm Vô Tinh cược mấy lần nhưng trước kia đều thua, giờ rốt cuộc đến phiên mình thắng một lần.
Trong lòng gã rất là đắc ý.
Qua chốc lát không ngờ là người Đan Dược Văn Minh đi ra, nhưng trình tự vốn không cố định mà tùy cơ, từng phái đứng ở địa điểm khác nhau truyền tống ra.
Người Đan Dược Văn Minh đi ra, đầu lĩnh Hoa Pháp Sinh nhìn Hoa Hạc, hỏi:
- Hoa Hạc, lần này thu hoạch thế nào?
Gã chỉ thuận miệng hỏi, vốn thành tích là cố định, hai mươi viên Đại Hỗn Động Thạch chắc chắn rơi vào tay Đan Dược Văn Minh, đây là tuyệt đối không nghi ngờ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hoa Hạc biểu tình cay đắng nói:
- Đan Dược Văn Minh chúng ta tổng cộng được mười hai viên Đại Hỗn Động Thạch.
- Cái gì?
Hoa Pháp Sinh ngây ra, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì? Tầng thứ năm Thái Hoàng Thiên lần này ra ngoài ý muốn, không sản xuất hai mươi viên Đại Hỗn Động Thạch ư?
Nghe đáp án suy nghĩ đầu tiên của gã là tầng thứ năm Thái Hoàng Thiên ra vấn đề. Theo gã nghĩ thì người Đan Dược Văn Minh tuyệt đối sẽ không thất bại, đây là niềm tin của Đan Dược Văn Minh. Người Đan Dược Văn Minh đa số đều tin như vậy.
Hoa Hạc giọng cay đắng, nếu là trước lúc đụng Lục Nguyên thì gã cũng có niềm tin như thế, nhưng giờ tự tin bị hắn đập bẹp, Hoa Pháp Sinh sư thúc hỏi thì gã phải đáp.
- Bẩm sư thúc, lần này ba mươi người chúng ta liên hợp thua trong tay Kiếm Môn Lục Nguyên.
- Cái gì!?
Hoa Pháp Sinh thất thanh, nhìn chằm chằm Hoa Hạc, hỏi:
- Ngươi không nói nhầm chứ?
Hoa Hạc cười khổ:
- Ta cũng muốn nói sai rồi, nhưng đáng tiếc không thể.
Hoa Pháp Sinh lần thứ hai hỏi:
- Ta nhớ lần này vì muốn đến Thái Hoàng Thiên, sợ các ngươi làm mất uy nghiêm Đan Dược Văn Minh cho nên ban cho các ngươi hai văn minh văn tự hôn và mê. Sao vậy? Không sử dụng văn minh văn tự?
Hoa Hạc mặt vặn vẹo như mướp đắng, đáp:
- Đều dùng hai văn minh văn tự, nhưng đáng tiếc vô dụng. Lục Nguyên quá yêu nghiệt, văn minh văn tự dường như không có tác dụng gì với hắn cả. Văn minh văn tự đều bị hắn xé nát, Thái Thượng Thương Hàn Kinh cũng không có chút tác dụng.
Hoa Pháp Sinh và Hoa Hạc một hỏi một đáp, bên cạnh yên tĩnh lạ thường. Cái này đang nói đùa hả?
Người Đan Dược Văn Minh hơn ba mươi tên liên hợp mà không phải đối thủ của Lục Nguyên. Thái Thượng Thương Hàn Kinh vô dụng, không chỉ là Thái Thượng Thương Hàn Kinh mà văn minh văn tự cũng không tác dụng, cái này đùa quá trớn đi? Văn minh văn tự đại biểu văn minh uy nghiêm thế mà mất tác dụng, cái này sao khiến người tưởng tượng chứ?
Hít ngụm khí lạnh, trợn mắt há hốc mồm, không đủ hình dung tình trạng hiện tại.
Cho nên khi Lục Nguyên bước ra khỏi Thái Hoàng Thiên, hắn phát hiện ánh mắt mọi người cực kỳ quái lạ nhìn mình, khiến hắn lấy làm lạ. Kỳ thực Lục Nguyên ở bên người trưởng thành nên không cảm giác nhiều về văn minh uy nghiêm, bọn họ cơ bản lớn lên tại trung ương thiên triều, bắt đầu từ nhỏ văn minh uy nghiêm đã thấm vào xương cốt, giống Lục Nguyên cả gan làm loạn hơn nữa có thực lực không bao nhiêu người.
Hiên Viên Thập Nhị sớm cực kỳ kích động đặt tay lên vai Lục Nguyên, nói:
- Làm tốt lắm!