Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1044

Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên từ trong lòng anh ta, không chớp mắt nhìn chằm chẳm anh ta: “Anh nói ba mẹ em là xảy ra tai nạn xe cộ mà qua đời sao?”

Lúc trước cô ấy xảy ra chuyện nên đã vứt hết ký ức lúc trước đi rồi, cô ấy không còn nhớ gì nữa cả.

Dạ Hữu Khánh bị cô ấy nhìn chäm chẵm như vậy, lại nghe thấy cô ấy hỏi một câu như thế, ánh sáng trong mắt anh ta tối sâm lại.

Anh ta trầm mặc mấy phần rồi mới khế gật đầu: “Ừm”

“Vì sao bọn họ lại xảy ra tai nạn xe cộ?” Cô ấy tiếp tục truy hỏi.

Đầu mày của Dạ Hữu Khánh không dấu vết mà cau lại, sao cô ấy lại đột nhiên hỏi mấy chuyện này?

Chẳng lẽ cô ấy đã nhớ lại cái gì rồi?

Thần kinh của anh ta đột nhiên trở nên căng thẳng, anh ta lập tức hỏi: “Có phải em đã nhớ lạ ồ Lãnh Thiên Khuê lắc đầu, rất but thể nhớ ra thì cũng không cần phải hỏi anh Dạ Hữu Khánh nghe thấy vậy thì âm thầm thở phào một hơi, thân kinh của anh ta cũng thả lỏng ra: “Chỉ là một sự cố giao thông ngoài ý muốn thôi, ai cũng không đoán trước được.”

Anh ta đưa ra đáp án giống như trước đây.

“Vậy sao?”

Sau khi cô ấy mất trí nhớ thì đều rất tin tưởng vào lời nói của anh ta không hề nghỉ ngờ gì, bởi vì anh ta là chồng của cô ấy.

Nhưng bây giờ, cô ấy không biết vì sao mình lại không quá tin vào những lời này của anh ta, cô ấy cứ luôn cảm thấy cái chết của ba mẹ mình không đơn giản như vậy.

“Em muốn đi thăm bọn họ” Cô im lặng một lúc rồi đột nhiên nói một câu như vậy.

Dạ Hữu Khánh đang xem xét sự thay đổi cảm xúc của cô ấy, bỗng dưng nghe thấy lời này thì không khỏi ngẩn ra: “Cái gì?”

Cô ấy nhìn vào mắt anh ta mà gắn từng chữ: “Em muốn đi thăm ba mẹ em”

Ý là cô ấy muốn đến nghĩa trang tế bái bọn họ.

Dạ Hữu Khánh cau mày lại: ‘Không được.”

Anh ta từ chối theo bản năng không cho phép cô ấy đi Không có, nếu em có “Vì sao lại không được? Em đi thăm ba mẹ của em, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?” Cô ấy cảm thấy anh ta có chút kỳ quái.

Vẻ mặt Dạ Hữu Khánh hơi trâm xuống: “Bởi vì tình hình bây giờ của em không cho phép. Bác sĩ nói rồi, bây giờ em chỉ có thể ở lại bệnh viện dưỡng thai cho tốt, không được tùy tiện đi lại, chứ đừng nói là đến nơi như nghĩa trang này.”

Lãnh Thiên Khuê nghe vậy, cô ấy giơ tay ra xoa vùng bụng đã gồ lên, lúc này cô ấy đã mang thai 27 tuần rồi, thêm ba bốn tháng nữa là có thể sinh được rồi.

Nhưng đúng lúc này cảm xúc của cô ấy lại xảy ra vấn đề, tình trạng thân thể cũng trở nên gay go, gây ra hiện tượng sinh non.

Cô ấy cũng biết tình hình bây giờ của mình cực kỳ nguy hiểm, một khi có bất trắc gì đó, rất có thể sẽ không giữ được đứa bé.

Nhưng cô ấy thật sự rất muốn đi thăm ba mẹ, tế bái họ một chút.

Cô ấy kéo lấy cánh tay anh ta, đột nhiên cầu khẩn: “Hữu Khánh, em muốn đi nhìn bọn họ một cái, đốt chút tiền giấy cho bọn họ. Em nghĩ có phải đã quá lâu rồi em không đi thăm bọn họ hay không, cho nên bọn họ mới giận em, nếu không cũng sẽ không đi vào giấc mơ của em mãi như vậy”

Ba mẹ ở trong mơ cứ luôn dùng ánh mắt tức giận trừng cô ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK