Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần đầu tiên Nam Thùy Dương cảm nhận được sự nhiệt tình của người đàn ông này. Cô và anh kết hôn đã ba năm, đừng nói là một nụ hôn, cho dù chạm vào cô thì anh cũng chưa từng chạm đến. Điều buồn cười hơn đó là hai người họ còn chia phòng để ngủ khi đêm đến.

Cô biết sở dĩ lúc trước anh đồng ý cưới cô hoàn toàn là theo ý của ông cụ Nguyễn Cao. Ngày từ đầu cô luôn cho rắng, chỉ cần có thể được gả cho anh, trở thành vợ trên danh nghĩa của anh là đủ rồi.

Nhưng hiện tại điều này đã không thể thỏa mãn cô, nhất là sau khi Đào Hương Vi quay về, mỗi giây mỗi phút cô đều lo lắng chỉ cần chớp mắt một cái là đã mất đi anh, vị trí bà chủ Nguyễn Cao của cô cũng khó mà giữ được.

Chỉ cần tối hôm nay cô có thể thuận lợi mang thai con của anh, vì nể mặt đứa bé, anh không thể tùy tiện vứt bỏ cô.

“Um, Cao Cường…” Cô nhịn không được mà nỉ non một tiếng Một tiếng này làm cho người đàn ông đang mất khống chế bất ngờ ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng đen đặc chăm chú nhìn cô.

Cô khó hiểu nên mở mắt ra, nhìn gương mặt điển trai thanh lịch của người đàn ông, cô khế hỏi: “Sao thế ạ?” Tại sao lại dừng lại đột ngột như vậy?

“Nam Thùy Dương?” Nguyễn Cao Cường tỉnh táo lại, nhìn chằm chẳm người phụ nữ bên dưới, trong mắt có sự chán nản xẹt qua. Đáng chết! Anh đang làm gì thế này?

Anh đồn sức ép bản thân rời khỏi, luồng nhiệt bên trong cơ thể đang từng đợt tập kích lý trí của anh.

“Cao Cường, anh đi đâu… Nam Thùy Dương bối rối ngồi dậy, đưa tay nắm lấy tay anh.

Nguyễn Cao Cường quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt chỉ toàn rét lạnh: “Cô cho tôi biết, có phải mẹ cô đã bỏ gì vào canh của tôi hay không?”

Trong lòng Nam Thùy Dương căng thẳng, cô cố giấu vẻ kích động trong ánh mắt: “Bỏ cái gì chứ? Em không hiểu anh đang nói gì?”

Anh nắm lấy cổ của cô, khuôn mặt cực lạnh mà cô chưa bao giờ nhìn thấy: “Nếu không bỏ thuốc thì tại sao tôi lại biến thành như vật Vừa rồi anh lại xem cô là Đào Hương Vi, còn không kìm lòng nổi vì cô nữa chứt Nam Thùy Dương hít thở có hơi khó khăn, cả cơ thể đều run run: “Em… Bộ dáng bây giờ của anh rất đáng sợ.

“Cô không nói thì tôi vẫn có biện pháp để biết!” Anh buông tay ra, khuôn mặt hung ác nham hiểm và xoay người rời đi.

Nam Thùy Dương sốt ruột đứng dậy, cô nhảy xuống giường cuống quýt ôm lấy tấm lưng của anh: “Anh không cần đến hỏi tội mẹ em, đó đều là ý của em, đều là do em kêu bà ấy làm như thế”

Nguyễn Cao Cường thật sự rất khó có thể tiếp nhận, có thể thấy được thuốc mà bọn họ bỏ vào lợi hại như thế nào.

“Cô? Vì sao?” Anh thô lỗ kéo cô ra, cắn răng, hô hấp vô cùng đồn dập.

Nam Thùy Dương ngã xuống chiếc giường phía sau: “Em… Em muốn có con…”

Bên trong đôi mắt phượng của Nguyễn Cao Cường âm u đến đáng sợ, anh không hề chớp mắt mà cứ nhìn chăm chăm vào cô như thế.

Không được, nếu tiếp tục ở lại đây, chỉ sợ mình không thể chịu đựng tác dụng của thuốc kia. Anh không hề nói thêm câu nào, không thèm quay đầu lại mà mở cửa bỏ đi.

“Cao Cường…” Nam Thùy Dương giật mình sửng sốt vài giây rồi lấy lại tinh thần, cuống quít đứng dậy và đuổi theo anh.

Khi Nguyễn Cao Cường đi ra ngoài thì chạm mặt với mẹ Nam.

“Cao Cường? Không phải con đang nghỉ ngơi ở trong phòng của Thùy Dương hay sao? Tại sao lại rời đi nhanh như vậy?” Mẹ Nam còn tưởng rắng hai người bọn họ đã củi khô lửa cháy rồi chứ.

“Cút ngay” Vẻ mặt của Nguyễn Cao Cường vừa âm u vừa rét lạnh, anh trực tiếp đẩy mẹ Nam đang chặn đường ra và vội vàng bước ra ngoài.

Mẹ Nam suýt chút nữa đã vấp té, bà vừa hơi tức giận vừa khó hiểu: “Con…”

Đúng lúc Nam Thùy Dương đang đuổi đến, bà ấy ngăn con gái lại và hỏi: “Sao con lại thế này? Vì sao không giữ nó lại? Chẳng lẽ thuốc kia vô dụng?”

“Không phải, anh ấy đã biết chúng ta bỏ thuốc” Nam Thùy Dương dứt lời thì lập tức đuổi theo.

“Nó…” Mẹ Nam thay đổi sắc mặt, cho dù Nguyễn Cao Cường biết thì như thế nào? Anh bị thuốc khống chế, hiện tại không phải nên ở phòng cùng con gái của bà.

Nguyễn Cao Cường ngữ về.

Nam Thùy Dương vừa đuổi đến, sốt ruột vỗ kính xe: “Mở cửa!”

Tài xế nhìn người đàn ông đẳng sau: “Tổng giám đốc Cường?”

“Không cần để ý đến cô ấy, lái xe đi!” Nguyễn Cao Cường cố sức kiềm nén và chịu đựng, cả cơ thể anh căng thẳng vô cùng lên trên xe, lập tức kêu tài xế lái xe quay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK