Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 408: Một mạng đổi một mạng

Hà Tùng Nhân đương nhiên muốn đưa Lâm Hương Giang đi, nếu không hản ta có thể dùng cái gì để uy hiếp chú Út đây?

Hắn ta giấu đi ý nghĩ trong lòng, ngoài mặt vẫn làm ra vẻ vô cùng lễ phép với Hà Tuấn Khoa: “Chú Út, chú cũng nghe bác sĩ nói rồi đấy, tình hình của Hương Giang bây giờ tốt nhất nên khống chế độc tốc trước, vẫn là để cháu đưa cô ấy tới cho Vi Minh Sơn xem đi”

Vẻ mặt Hà Tuấn Khoa không thay đổi, vẫn lạnh lùng như cũ, giọng điệu rất bình thản: “Nếu thuốc của anh ta đã không có tác dụng với cô ấy thì cũng không cần phải đi gặp anh ta làm gì nữa”

Đáy lòng Hà Tùng Nhân đột nhiên dâng lên sự không kiên nhấn, nhưng lại cố kiêm chế, thấp giọng nhắc nhở: “Chú Út, hiện giờ chú không có quyền quản lý chuyện của cô ấy, chú hẳn là hiểu rõ, nếu cô ấy tỉnh lại, chắc chắn sẽ không đồng ý về nhà họ Hà cùng chú”

‘Säc mặt Hà Tuấn Khoa trở nên lạnh lùng, anh lập tức nói: “Chuyện của tôi và cô ấy không cần cậu ở đây khoa tay múa chân”

Trên người anh toát ra sự lạnh lẽo.

Hà Tùng Nhân mím môi không nói lời nào, hai chú cháu cứ im lặng đối diện với nhau như vậy, không khí rõ ràng trở nên căng thẳng, độ ấm trong phòng cũng không còn mà thay vào đó là tràn ngập khí lạnh.

Hà Tùng Nhân năm tay thành quyền, lẽ nào muốn hắn ta phải có thái độ cứng rắn hơn sao?

Lâm Hương Giang vẫn đang hôn mê nãy giờ đột nhiên phát ra âm thanh, hai người giật mình, cùng quay đầu lại nhìn.

Không ngờ Lâm Hương Giang vẫn nôn ra máu giống như lúc trước!

Gần như cùng lúc, hai người cùng đi tới mép giường của cô, có điều mỗi người đứng một bên.

Hà Tuấn Khoa rút khăn giấy ở bên cạnh ra giúp cô lau máu, vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ.

Không thể đợi thêm nữa, hôm nay nhất định phải ngả bài với Hà Tùng Nhân, buộc hẳn ta phải giao thuốc giải ra!

Hà Tùng Nhân nhìn thấy Lâm Hương Giang như vậy cũng rất đau lòng, nếu không phải chú Út cố chấp như vậy, đến bây giờ vẫn không chịu buông cô ra thì hắn ta cũng sẽ không để cô phải chịu tra tấn như bây giờ.

Lửa giận trong lòng hắn ta dâng lên: “Chú Út, chú thấy chưa, tình hình của cô ấy rất nghiêm trọng, chú đi tìm người hạ độc đi, cháu đưa cô ấy đi gặp Vi Minh Sơn điều trị!”

Hắn ta nói rồi duỗi tay định ôm lấy Lâm Hương Giang, muốn đưa cô đi ngay bây giờ.

Chỉ là bàn tay đang duỗi ra của hắn ta bị Hà Tuấn Khoa ngăn lại, nhìn hắn ta chằm chằm, lạnh lẽo nói: “Không cho phép chạm vào cô ấy!”

“Chú Út! Chú… lẽ nào chú muốn nhìn cô ấy chết sao?” Hà Tùng Nhân không ngại đẩy mọi chuyện lên mức nghiêm trọng nhất.

Hà Tuấn Khoa lạnh lẽo nheo mắt lại nói: “Người muốn hại chết cô ấy không phải là cậu sao!”

‘Vẻ mặt Hà Tùng Nhân chấn động, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, chần chờ nói: “Chú, chú nói lời này là có ý gì? Cháu hại cô ấy bao giờ chứ?”

“Hà Tùng Nhân, cậu đừng có mà vờ vịt nữa, tôi đã biết tất cả đều là kế hoạch của cậu rồi, cậu bảo tên bác sĩ chó má kia chế tạo thuốc độc tiêm vào người cô ấy, vì ngăn cản hôn lễ của chúng tôi, chia rẽ chúng tôi mà cậu đã tốn bao tâm huyết!” Hà Tuấn Khoa hoàn toàn vạch trần hắn ta.

Hà Tùng Nhân nghe vậy khiếp sợ không thôi, sao chú Út lại biết được chứ?

Anh phái người điều tra sao?

Biến cố bất thình lình khiến hẳn ta trở tay không kịp, trong thời gian ngắn cũng không biết nên phản bác như thế nào.

Hà Tuấn Khoa liếc nhìn hắn ta, tiếp tục lạnh lùng nói: “Cậu nói xem, cậu giúp cô ấy giảm bớt thuốc độc, hay là khiến độc của cô ấy phát tác? Sau đó lại muốn diễn lại trò cũ, dùng cô ấy để uy hiếp tôi?”

Ánh mắt anh sắc bén đến nỗi muốn đâm thủng Hà Tùng Nhân, sao anh có thể ngờ được có một ngày mình lại bị chính cháu trai đâm sau lưng.

Vừa rồi Hà Tùng Nhân còn do dự xem có nên thừa nhận hay không?

Nhưng hiện giờ xem ra dù hẳn ta có phủ nhận cũng không có tác dụng, chủ nhỏ của hắn ta không phải người dễ lừa như vậy.

Sớm hay muộn thì cũng phải lột bỏ mặt nạ, chỉ bằng là bây giờ luôn đi.

“Cậu lập tức giao thuốc giải ra đây!” Hà Tuấn Khoa không muốn nói những lời vô nghĩa với hắn ta, anh chỉ cần thuốc giải.

Hà Tùng Nhân cười lạnh nói: “Chú Út, chú cảm thấy tôi sẽ dễ dàng giao thuốc giải ra cho chú như vậy sao?”

“Nếu hôm nay cậu không giao ra thì hôm nay đừng hòng ra khỏi đây!” Hóa ra anh đã có sắp xếp trước.

Hà Tùng Nhân nheo mắt lại, ngoan cố nói: “Cho dù hôm nay tôi có chết ở đây, chú cũng đừng hòng lấy được thuốc giải! Có điều chú nghĩ cho kỹ đi, nếu như vậy thì Hương Giang cũng sẽ mất mạng, nhưng mà tôi không ngại làm một đôi uyên ương chết cùng cô ấy đâu.”

Hăn ta xong ngửa đầu cười ha hả, nụ cười có chút quỷ dị kỳ quái khiến người ta không khỏi rét run!

Ngay cả hạ độc Lâm Hương Giang mà.

hắn ta cũng dám làm, không biết còn làm ra chuyện điên cuồng gì nữa đ: Hà Tuấn Khoa hận không thể giải quyết hẳn ta ngay lúc này, nhưng anh không thể không màng đến sống chết của Lâm Hương Giang.

Anh cố đè nén tức giận, nặng nề quát: “Cậu muốn thế nào mới chịu giao thuốc giải ra? Lại muốn tôi rời đi sao?”

Hà Tùng Nhân vươn ngón trỏ ra lắc lắc: “No no no, không đơn giản như vậy đâu, trừ khi chú chịu một mạng đổi một mạng.”

Hà Tuấn Khoa không hiểu ý hẳn ta: “Một mạng đổi một mạng?”

“Đúng vậy, dùng mạng của chú đổi lấy mạng của cô ấy, chú Út, chú có chịu không?”

Hà Tùng Nhân cố ý nâng giọng ở câu cuối cùng, khóe miệng khẽ cong lên, cười như không cười.

‘Vẻ mặt của chú Út vẫn bình tĩnh như cũ khiến hắn ta có chút bất mãn, anh trấn định đến nỗi khiến người ta hoảng hốt.

Hắn ta âm thầm cười lạnh, hẳn ta không tin chú Út lại chịu đổi mạng mình để giữ mạng cho Lâm Hương Giang!

Hà Tuấn Khoa suy nghĩ một lát rồi nhàn nhàn hỏi: “Cậu muốn tôi chết rồi sao?” Cũng vì anh không nhìn ra bộ mặt thật của cháu trai mình sớm hơn.

Từ khi nào hẳn ta bắt đầu trở nên độc ác như vậy?

Đáy mắt Hà Tùng Nhân hiện lên ý hận: “Thật ra tôi cũng không muốn làm như vậy với chú, nói sao thì chú cũng là chú Út của tôi, tôi không phải thật sự muốn lấy mạng chú, chỉ là… muốn xem xem chú yêu cô ấy tới nhường nào?”

Hà Tuấn Khoa lại càng thêm cảm thấy ý nghĩ của hắn ta thật vớ vẩn, vẻ mặt anh lạnh lùng nói: “Vậy cậu nói xem, như thế nào là một mạng đổi một mạng?” Lẽ nào muốn anh tự sát ngay bây giờ?

“Chậc chậc, xem ra chú Út thật sự yêu cô ấy… rất đơn giản, chỉ cần chú chịu tiêm loại thuốc độc giống như cô ấy là được” Hà Tùng Nhân đương nhiên mang theo chất độc, ném lọ thuốc độc về phía anh.

Ánh mắt Hà Tuấn Khoa khẽ nheo lại: “Chỉ như vậy thôi sao?”

“Đương nhiên là không rồi, còn có một điều kiện nữa, chú phải giao tất cả tài sản của nhà họ Hà cho tôi, dù sao thì sau khi trúng độc, chú cũng chẳng thế quản lý gia nghiệp được nữa”

Cuối cùng Hà Tuấn Khoa cũng hiểu ra tất cả, tên cháu trai này của anh không chỉ đơn giản muốn chiếm đoạt người phụ nữ của anh mà hẳn ta còn muốn chiếm đoạt cả sản nghiệp nhà anh!

Anh nghiền ngẫm đánh giá lọ thuốc độc: “Cậu lúc nào cũng mang theo thuốc độc để chờ lấy mạng tôi sao?”

“Chú Út, chú đừng có trách tôi, tôi không thể nhường Hương Giang cho chú, chỉ có thể khiến chú biến mất thôi, chỉ cần chú tiêm thuốc độc vào, tôi lập tức giải độc cho cô ấy”

Hà Tùng Nhân nói với vẻ hứa hẹn.

Cửa phòng bệnh đúng lúc này lại bị đẩy ra, An Thu Huyền ở bên ngoài nghe lén một lúc lâu, cuối cùng nhịn không được phải xông vào.

Cô ta căng thẳng hét to về phía Hà Tuấn Khoa: “Đừng nghe lời anh ta! Anh ta không hề có thuốc giải!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK