Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 989

 

Nam Thùy Dương lại lùi về phía sau một bước, quát mảng bọn họ: “Các người tốt nhất không nên đụng đến tôi, nếu không tôi sẽ đụng vào tường chết trước mặt các anh!”

 

Vệ sĩ cũng có chút chần chờ, cô ta lập tức nói với Đào Hương Vĩ: “Không phải chị rất muốn biết vì sao Cao Cường lại không muốn con không? Chị tới gần đây một chút, tôi cho chị biết”

 

Đào Hương Vi không nói lời nào, lời của Nam Thùy Dương thì đáng tin cậy bao nhiêu chứ?

 

Nam Thùy Dương thấy cô ấy không chịu đi qua, cười lạnh một tiếng: “Đây là bí mật lớn nhất của anh ấy, không thể để người ngoài tôi chỉ có thể âm thầm nói cho chị thôi, nếu chị muốn biết thì cứ tới đây”

 

Bí mật?

 

Nguyễn Cao Cường này thì có bí mật gì chứ?

 

Đào Hương Vi định cho Nam Thùy Dương một cơ hội cuối cùng, cô ấy nhích tới gần hơn: “Cô nói đi”

 

“Chị tới gần chút nữa đi, chẳng lẽ chị muốn bí mật này của anh ấy bị người ta biết à?” Nam Thùy Dương nói tiếp.

 

Đào Hương Vĩ cuối cùng cũng bước tới gần hơn: “Nếu cô không nói, vậy tôi chỉ có thể để bọn họ dẫn cô đi thôi”

 

Khóe miệng Nam Thùy Dương cong lên, dường như trong độ cong kia có một tia kì lạ: “Ha ha, chị ghé lỗ tai nghe cho rõ đây” Cô ta cố đè giọng nói lại: “Bởi vì anh ấy có bệnh…”

 

Đào Hương Vi giật mình, đây là bí mật của anh à? Đây là nguyên nhân anh không muốn có con?

 

“Anh ấy bị bệnh gì?” Cô ấy vô ý thức hỏi Trong mắt Nam Thùy Dương xẹt qua một tia tàn nhãn: “Bệnh gì thì chị tự đi mà hỏi anh ta…!” Cô ta đột nhiên móc một con dao phẫu thuật từ trong túi ra, sau đó đâm về phía Đào Hương Vi.

 

Con dao phẫu thuật trên tay này là do thừa dịp y tá không chú ý nên cô ta trộm lấy đi, tất cả là vì muốn mạng của Đào Hương Vi.

 

Dù Đào Hương Vi đã đề phòng nhưng vẫn bị cô ta rạch một đường trên bàn tay nhỏ bé.

 

Vết cứa kia không sâu lắm, nhưng vẫn có máu chảy ra.

 

“Đào Hương Vi, cô cướp chồng tôi, cô đáng chết!” Nam Thùy Dương lại giơ tay vung dao về phía cô lần nữa, nhưng cổ tay bỗng dưng bị người ta nắm lấy.

 

Cô ta kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông xuất hiện trước mắt, trong lòng cô ta không khỏi kinh ngạc, vô thức lên tiếng: “Cao Cường…

 

Cô ta vừa dứt lười, người đàn ông cướp lấy dao phẫu thuật trong tay cô ta đi, sau đó lập tức đẩy ra, mất trọng lượng nên cả người ngã nhào trên mặt đất.

 

“Tôi thấy cô thật sự không muốn sống nữa” Nguyễn Cao Cường lạnh lùng nhìn cô ta từ trên cao xuống, trên người lộ ra áp suất vô cùng thấp khiến người ta sợ hãi, giống như giây tiếp theo sẽ tự tay xử lý luôn cái mạng nhỏ của cô ta.

 

“Cao Cường…” Nam Thùy Dương chật vật ngã xuống đất, nhìn người đàn ông lãnh khốc muốn giết chết mình, cuối cùng cô ta cũng cảm nhận sâu sắc một việc, Đào Hương Vi đối với anh mà nói, không chỉ đơn giản là quan tâm đâu!

 

Nguyễn Cao Cường quay đầu nhìn thấy cánh tay Đào Hương Vỉ bị thương, máu vẫn không ngừng chảy, lập tức lông mày nhíu lại thật chặt.

 

“Không phải tôi đã để các anh bảo vệ cô ấy sao? Làm ăn kiểu gì thế không biết?” Người đàn ông từ trước tới nay luôn hòa nhã lại tức giận với vệ sĩ của mình, khí thế làm cho người ta phải sợ hãi.

 

Đám vệ sĩ cúi đầu, thậm chí còn không dám thở mạnh thêm một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK