Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 613: Bé Con, sao con lại ở đây một mình thế này?

Lâm Hương Giang không khỏi suy nghĩ, Nguyệt Hương vẫn thật sự nghĩ cho Hà Tuấn Khoa.

Nguyệt Hương rời đi đã ba ngày, trong ba ngày này, dì Dư mang theo Bé Con ở phòng ngủ phụ.

Bình thường Lâm Hương Giang sẽ phụ.

chăm nom con bé, Hà Tuấn Khoa vẫn đi làm như thường lệ, sau khi về nhà anh sẽ chơi với con bé, có thể nhìn ra con bé vẫn thân thiết với anh hơn.

Đôi khi Lâm Hương Giang có cảm giác, dường như Bé Con là chính là con gái của bọn họ, bọn họ mới là một nhà ba người…

Chỉ là nhìn thấy dì Dư bên cạnh, cô liền bị kéo về hiện thực, đứa bé này không phải là đứa mà cô sinh kia…

Hôm nay, Lâm Hương Giang đến vườn hoa xem thử có nguyên liệu thơm mà cô cần hay không, vườn hoa nhà họ Hà trồng đủ các loại cây hoa quý hiếm, gần đây cô mới nghĩ đến chuyện có thể đến đây xem thử.

Vừa mới đến vườn hoa cô liền nhìn thấy một chiếc xe đẩy trẻ em, Bé Con đang nằm trong xe, bên cạnh không thấy bóng dáng dì Dư.

“Bé Con, sao con lại ở đây một mình thế này?” Dì Dư cũng thật là, sao có thể yên tâm mà để con bé một mình ở chỗ này?

Cô cúi đầu chào cô bé, gần đây cô gái nhỏ đã mập lên không ít,mũm mĩm hồng hào càng chọc người ta yêu thương.

Cô bé nhận ra Lâm Hương Giang, nhoẻn miệng cười với cô.

Nhìn thấy nụ cười đáng yêu của cô bé, Lâm Hương Giang có cảm giác như muốn tan chảy: “Con đó, cái đồ không có răng” Cô nhóc vẫn chưa mọc răng, trông càng thú vị hơn.

Cô nhìn thấy đôi môi Bé Con khô nứt, đã bị tróc da, cô nhíu mày, dì Dư thật quá sơ suất, gần đây thời tiết đã trở nên khô hơn, bà ta sao lại không chú ý nhuận môi cho con bé chứ?

Lâm Hương Giang đẩy cô bé về phòng, rót chút nước ấm, trước tiên dùng băng gạt thấm ướt môi cô bé, lau sạch da khô trên mặt, sau đó đút cho cô bé chút nước ấm.

Cô bé có vẻ thật sự khát nước, ừng ực uống nước mà cô đút cho.

“Ôi, cô chủ nhỏ, thì ra con ở đây, thật là dọa chết dì rồi! Dì còn tưởng con..” Dì Dư vẻ mặt kinh hoảng chạy vào, trên tay còn cầm bình nước trẻ em.

Nhìn thấy Lâm Hương Giang và cô bé ở cùng nhau, bà ta thở phào một hơi, nói: “Thì ra cô Giang đang chăm sóc cô chủ nhỏ, cô…cho con bé ăn gì thế?”

“Tôi thấy môi con bé rất khô nên đút cho nó chút nước ấm, lát nữa dì thoa cho con bé chút son dưỡng môi của trẻ em” Lâm Hương Giang dừng một chút, nhìn thẳng vào bà ta, hỏi: “Vừa nãy dì đã đi đâu vậy? Sao lại để con bé một mình trong vườn hoa? Dì không biết trẻ con không thể rời khỏi tầm mắt của người lớn sao? Đặc biệt là em bé.”

Nghĩ đến sơ suất của dì Dư, không hiểu sao cô lại tức giận “Là sai sót của tôi, tôi cũng thấy môi của cô chủ nhỏ bị khô nên muốn đi vào lấy chút nước ấm cho con bé, bởi vì nghĩ mình sẽ làm rất nhanh, một chút là ra ngay, nên không có mang con bé theo” Dì Dư giải thích xong liền nhanh chóng nhận sai: “Sẽ không có lần sau đâu, tôi nhất định sẽ trông chừng cô chủ nhỏ mọi lúc”

Thấy thái độ bà ta như vậy, Lâm Hương Giang có ý kiến nhiều hơn nữa cũng không tiện nói gì “Tôi đây mang cô chủ nhỏ đi thoa chút son dưỡng môi” Dì Dư nói xong liền đẩy cô bé rời đi.

Lâm Hương Giang nhíu nhíu mày, trong mấy ngày nay, cô cảm thấy được dì Dư không muốn để cô và con bé tiếp xúc với nhau nhiều.

Thôi bỏ đi, dù sao cũng không phải con của cô, cô có quan tâm nhiều hơn cũng chỉ làm người †a suy đoán.

Qua một lúc sau, Lâm Hương Giang đã xem xét ở vườn hoa có những loại hoa nào, cô phát hiện có ba loại hoa thích hợp làm nguyên liệu thơm của cô.

Lúc này dì Dư vội vã chạy đến tìm cô, nói với cô: “Cô Lâm, không hay rồi, cô chủ nhỏ xảy ra chuyện rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK