Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 934

“Vậy nên em muốn có một đứa trẻ do mình sinh ra thì có gì sai chứ?

“Cô muốn sinh con thì không sai, tôi cho phép cô làm thụ tinh ống nghiệm, nhưng cô và mẹ cô không nên làm hại đến Vân Nhi!”

Đột nhiên Nam Thùy Dương bật cười lớn, bộ dáng có vẻ như đã phát điên: “Ha ha ha… Thụ tinh ống nghiệm, sinh đứa trẻ của một người đàn ông xa lạ sao? Rốt cuộc là do tôi có bệnh hay là anh có bệnh vậy?”

Nói đến đây cô bắt đầu quan sát đánh giá anh: “Có phải là anh có bệnh nên không thể sinh không?”

Ánh mắt Nguyễn Cao Cường nặng trĩu, cũng không biết qua bao lâu bỗng nhiên anh nói một câu: “Là tôi có bệnh”

“Cái gì?” Nam Thùy Dương không hiểu nhìn anh, ý anh là sao?

Nguyễn Cao Cường đối mặt với cô, thẳng thản thú nhận với cô: “Có lẽ cô biết mẹ tôi có bệnh gì đúng không? Trên người tôi mang gen của bà, đó là bệnh di truyền, cô hiểu chưa?”

Mẹ của anh ta… Đúng rồi, cô nghe nói mẹ anh ta hình như có bệnh thần kinh?

Nam Thùy Dương như thể thấy sét đánh giữa trời quang, không dám tin nhìn anh, mất một lúc lâu mới có thể hoàn hồn.

“Anh..” Nam Thùy Dương giật mình nhìn người đàn ông đẹp trai lạnh lùng trước mặt, đột nhiên không nói ra lời.

Nguyễn Cao Cường nhìn cô như bị dọa, không khỏi cười lạnh: “Cô không cần sợ hãi, tôi không bị thần kinh, những mà trong người lại có gen tiềm ẩn, nếu như sinh con, chắc chẩn là sẽ bị di truyền, cô không hi vọng mình sẽ sinh ra một đứa con có vấn đề về thần kinh đấy chứ?”

Nam Thùy Dương không tài nào tiếp nhận loại truyện như thế này: “Thế nhưng Vân Nhi rõ ràng là rất tốt..” thật là không nhìn ra con bé cũng bị di truyền loại gen này.

Ánh mắt Nguyễn Cao Cường trầm xuống: “Cô nói như vậy, chẳng lẽ cô hy vọng Vân Nhi có bệnh?”

“Không, không… Tôi không có ý đó” Chẳng qua cô thấy rất kỳ lạ.

“Vân Nhi di truyền gen của tôi, nhưng không biểu hiện ra ngoài, đây cũng coi như là may mắn, nhưng con bé vừa ra đời đã có vấn đề, đây là việc không thể tránh khỏi”

Vân Nhi vừa sinh ra đã mắc bệnh tim bẩm sinh, bây giờ cũng chỉ là tốt hơn chút nào hay chút đấy, không phải là hoàn toàn khỏe mạnh.

Nam Thùy Dương kinh ngạc, ngã ngồi trên ghế sa lông, trong lòng cô ngũ vị tạp trần, không nói lên lời.

Đây là lý do mà anh không muốn có con sao?

“Vì sao không nói cho tôi sớm hơn?” Nếu nói sớm hơn với cô, nhất định cô sẽ ngăn cản mẹ mình làm tốn thương Vân Nhi, càng sẽ không khăng khăng muốn sinh con với anh.

“Đây là chuyện riêng của tôi” Nếu như không phải mấy người làm loạn lên, anh cũng không muốn nhắc tới việc này, nhiều khi anh còn muốn làm tê liệt chính bản thân mình, muốn quên chuyện này đi.

Nguyễn Cao Cường đưa mắt nhìn Nam Thùy Dương đang kinh hãi ngồi trên ghế, anh ta không nói gì thêm, quay lưng bỏ đi.

Nam Thùy Dương không có ý định giữ anh lại, lần này, cô cảm thấy mình đã thất bại hoàn toàn.

Lúc Nguyễn Cao Cường đi vào bệnh viện, Vân Nhi đã ngủ rồi.

Anh nhìn gương mặt con gái yên tĩnh ngủ say, anh cũng có chút đau lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK