Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 569: Anh yêu em, đời đời kiếp kiếp

Đá cưới của Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa được tổ chức ở trang viên, cũng không mời nhiều khách, họ nghĩ chẳng qua cũng chỉ là một nghĩ thức mà thôi.

Một lát sau, Lâm Hương Giang đã trang điểm xong, thay đồ cưới, mới sinh con chưa lâu, nhưng vóc người của cô được bảo dưỡng rất khá.

Có người gõ cửa, cô tưởng là Hà Tuấn Khoa, lên tiếng: “Tới đây”

“Giang, chúc mừng cậu, lần này cuối cùng cũng gả được rồi” Giọng nói quen thuộc đã lâu không nghe vang lên.

Cô vừa ngẩng đầu, liền thấy là Hoàng Kiều Liên!

“Kiều Liên, cậu về rồi?’ Cô ngạc nhiên cầm tay Hoàng Kiều Liên “Lúc làm tiệc trăm ngày cho con gái nuôi tớ đã tính về, nhưng có một số việc dây dưa, lần này cậu kết hôn, tớ không trở lại nữa thì quá vô tình rồi.” Hoàng Kiều Liên dứt lời thì đưa một hộp quà cho cô, cười nói: “Nhìn nè, đây là quà tớ tặng cho cậu.”

“Cái gì vậy?” Lâm Hương Giang tò mò mở ra, thì thấy một viên đá hơi kỳ lạ bên trong, cô khó hiểu nhìn cô ấy.

“Đây là thiên thạch đó, cũng chính là sao băng, tớ tặng cậu một mảnh sao băng, câu ước với nó, cho dù là nguyện vọng gì đều có thể thành hiện thực. Đây là thứ cô ấy phát hiện khi đi du lịch “Cậu trở nên lãng mạn như vậy hồi nào thế?” Lâm Hương Giang rất thích món quà này.

“Có người tặng kim cương rồi, tớ không.

thể làm gì hơn là tặng đá” Cô ấy trêu ghẹo nói Lâm Hương Giang vừa định hỏi có phải cô ấy trở về rồi sẽ không đi nữa không? Nguyễn Cao Diệp như có cảm ứng, lúc này lại xuất hiện “Kiều Liên, anh biết em sẽ trở về” Nguyễn Cao Diệp tiến đến, ánh mắt khóa chặt cô ấy, rất sợ cô ấy sẽ biến mất trong nháy mắt.

Hoàng Kiều Liên lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, tiện thể nói với Lâm Hương Giang: “Tớ ra ngoài đợi đám cưới của hai người.”

“Được”

Hoàng Kiều Liên xoay người đi ra ngoài, Nguyễn Cao Diệp cũng đuổi theo.

Anh ta không nói gì, cứ theo cô ấy như vậy, rốt cuộc cô ấy nhịn không được, quay đầu lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh theo tôi làm gì?”

“Từ nay về sau em đi đâu thì anh theo đó”

Cô ấy cười lạnh một tiếng: “Tôi không cần cái đuôi.”

“Em cho anh là cái đuôi cũng được, nói chúng anh sẽ không để em bỏ anh lại”

Hoàng Kiều Liên cạn lời với anh ta, lẽ nào muốn thoát khỏi anh ta cũng không được nữa sao?

Đào Hương Vi vào phòng trang điểm, thấy Lâm Hương Giang mặc xong đồ, không khỏi khen: “Hôm nay em thật đẹp”

“Cô dâu đương nhiên phải đẹp rồi, chị dâu à, khi nào chị với anh em mới có tin tốt đây, cũng mặc đồ cưới?’ Lâm Hương Giang cười nói.

Mắt Đào Hương Vì tối lại, im lặng vài giây mới nói: “Đừng gọi chị là chị dâu, đời này chị không thể mặc đồ cưới đâu” Ý là cô ta sẽ không gả cho Nguyễn Cao Cường.

“Vì sao?” Lâm Hương Giang hỏi.

“Đây là chuyện của chị và anh a” Đào.

Hương Vi không muốn nói chuyện xưa này.

“Em nghĩ chỉ có hiểu lâm với anh ấy” Lâm Hương Giang nhìn cô ta chăm chú, sau đó hỏi: “Chị biết vì sao năm đó anh ấy lại nói chia tay với chị không, còn nói muốn chị bỏ con của anh ấy?”

Đào Hương Vi kinh ngạc nhìn cô, cô biết chuyện của cô ta và Nguyễn Cao Cường?

Lâm Hương Giang thở dài một hơi: “Em biết ngay anh ấy chưa nói với chị mà, hôm nay em sẽ nói cho chị biết, không chị chẳng hay biết gì mà có hiểu lâm với anh ấy”

Lâm Hương Giang lập tức nói cho cô ta biết, Nguyễn Cao Cường đột nhiên chia tay là phát hiện trên người anh ta có mầm mống bệnh phong, trong chốc lát anh ta khó chấp nhận được, lại sợ liên lụy cô ta, càng không thế để cô ta mang thai.

Vốn anh ta dự định ở một mình hết đời, nếu không phải phát hiện cô ta lén sinh Vân Nhi ra, trong lòng anh ta vẫn còn tình cảm, anh ta muốn phụ trách với cô ta, cho nên mạnh mẽ ép họ về bên cạnh.

Bây giờ anh ta đã xem nhẹ mọi thứ, chỉ cần có thể ở chung với mẹ con họ, về sau không có con nữa cũng sống qua ngày được.

Đào Hương Ví nghe vậy sắc mặt thay đổi, khó tin nhìn cô, môi giật nhẹ: “Em đang gạt chị đúng không?”

Lâm Hương Giang biết cô ta sẽ nói như vậy, vẻ mặt cô thản nhiên nói: “Trên người em cũng có mầm mống bệnh này, cho nên ngày từ đầu em không tính có Tỉnh Tinh, bác sĩ nói có thể sinh, em mới mạo hiểm sinh con bé, tuy hiện tại nó khỏe mạnh, nhưng trên người con bé cũng có gen ẩn, nếu chị không tin, chị có thể xét nghiệm gen của Vân Nhi với anh em là biết”

Đã nói tới đây rồi, Đào Hương Vi dù khiếp sợ khó mà chấp nhận được, nhưng trong tiềm thức cô ta biết Lâm Hương Giang không lừa mình.

“Giờ lành đã đến, cô dâu nên ra cửa rồi”

Bên ngoài có người hô lên.

Lâm Hương Giang võ vai Đào Hương Vị, để cô ta suy nghĩ cẩn thận.

Những người khác đỡ Lâm Hương Giang tới nơi tố chức đám cưới trong trang viên, đi qua một đường rải hoa, cô đi tới bên cạnh Hà Tuấn Khoa.

Hắn mặc một bộ lễ phục màu trắng, gương mặt hoàn mỹ anh tuấn nhất thế giới, con ngươi đen thâm thúy đang nhìn chăm chú vào cô.

Đối mắt với nhau, là thâm tình không nói nên lời.

Bọn họ trao nhẫn cho nhau, cùng tuyên thệ, từ nay về sau chung thủy với nửa kia.

“Hôn một cái hôn một cái….’ Sau khi nghi thức đám cưới hoàn thành, người thân bạn bè xung quanh bắt đầu ồn ào.

Ở trước mặt nhiều người như vậy, Lâm Hương Giang có chút ngại ngùng, hắn cúi đầu nâng mặt cô, hôn sâu lên môi của cô.

Cô có loại cảm giác hạnh phúc sắp mê man…. Vốn cho răng hẳn chỉ hôn tượng trưng một ái, không ngờ nụ hôn này lại sâu như vậy.

Bên tai là tiếng mọi người vỗ tay và reo hò, mặt cô không tự chủ được đỏ lên Lúc hẳn buông cô ra, cô nhịn không được thở gấp, đôi môi nóng bỏng của hắn kề bên tai cô, giọng nói khàn khàn lại khêu gợi mà thì thầm: “Giang, anh yêu em, đời đời kiếp kiếp”

Lúc này, cô rơi xuống giọt nước mắt hạnh phúc…

“Em cũng yêu anh, đời đời kiếp kiếp.”

“Căn cứ theo người biết chuyện, thì đẳng sau ngôi sao nữ đang nổi Đào Vi Vi có một kim chủ thần bí làm chỗ dựa, cô ta còn sinh một đứa con gái cho kim chủ đó..”

Hôm nay tin đồn khắp giới giải trí đều xoay quanh đời tư của Đào Hương Vị, tin tức vừa ra, trên internet đều đang mắng cô ta, thậm chí có người còn thoát fan, nói cô ta lừa tình cảm của bọn họ!

Antifan thì la hét muốn cô ta cút ra khỏi vòng giải trí, cuộc sống riêng tư của cô ta không biết kiêm chế, dựa vào kim chủ mà nổi tiếng, không phải nhờ tài năng.

“Tổng giám đốc Cẩm, việc này phải làm sao đây?” Mộ Dung Bạch hỏi Nguyễn Cao Cường.

Mặc dù Nguyễn Cao Cường mặc dù rất muốn công bố quan hệ giữa anh ta và Đào.

Hương Vị, nhưng không phải bằng cách này, anh ta không muốn làm cô ta bị tổn thương.

“Trước tiên xóa những tin tức đó, sau đó lập tức đăng bài thanh minh, ai dám tung tin bịa đặt, sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật với người đó!” Nguyễn Cao Cường cần nhanh chóng dìm chuyện này xuống.

Mộ Dung Bạch đang định đi làm việc, trợ lý vội vã tiến đến: “Tổng giám đốc Cẩm, anh xem tin tức mới nhất chưa, Đào Vi Vi đáp lại rồi”

Trong video, Đào Hương Ví tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, đáp lại nội dung tin đồn, cô ta không nhanh không chậm nhìn về phía máy quay nói: “Sau lưng tôi quả thật có một người luôn ủng hộ tôi, nhưng không phải kim chủ, mà là chồng chưa cưới của tôi, chúng tôi yêu thương lẫn nhau, cho nên có con chung, anh ấy là tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Nguyễn, Nguyễn Cao Cường… Tôi phải nói lời xin lỗi về đã che giấu chuyện tình cảm của tôi với mọi người, nhưng cuộc sống riêng của tôi không phải không kiềm chế, mà tôi chỉ không hy vọng cuộc sống của mình mà phải bày ra trước ống kính..”

Nguyễn Cao Cường khó tin nhìn chăm chăm cô gái trong video, cô lại thừa nhận quan hệ của họ trước công chúng?

Lời đáp của Đào Hương Vi, khiến mọi chuyện xoay chuyển, điện thoại phòng làm việc của Nguyễn Cao Cường bị gọi tới sắp hư, đều là do truyền thông gọi tới, anh ta không nhận cái nào.

Sau một tiếng, Đào Hương Vi xuất hiện ở phòng làm việc của anh ta Ánh mắt của anh ta nhìn kỹ cô ta, lòng tràn đầy khó hiểu: “Vì sao?” Cô ta lại đột nhiên chấp nhận anh ta?

Đào Hương Vi đi từng bước tới trước mặt anh ta, đưa tay ôm lấy anh ta, tựa đầu vào lồng ngực anh ta, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta kết hôn đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK