Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 370: Rốt cuộc cũng có một người phụ nữ có thể trị nổi anh ta

Hà Tuấn Khoa đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Hương Giang, sau đó mới quay về phía Nguyễn Cao Cường nói: “Sao tôi có thể để chuyện như vậy xảy ra được”

Anh nhìn qua vương miện kim cương được Nguyễn Cao Cường tặng, quả thật là viên to nhất kia đúng là có thể chói mù mắt người ta được đấy.

Anh cầm lên đội cho Lâm Hương Giang, đánh giá kĩ càng xong mới nói: “Ừ, đúng là rất xa xỉ”

Sao cô lại có cảm giác rằng giọng điệu của anh có chút kì quái nhỉ?

“Không đẹp sao?” Cô hỏi.

“Cũng không phải thế, chỉ là em mang khí chất công chúa lại đội vương miện nữ hoàng trông có hơi.” Anh không nói hết câu, nhưng rõ ràng là những gì sau đấy hoàn toàn không dễ nghe chút nào.

Hà Tuấn Khoa híp mắt, vẻ thản nhiên treo trên gương mặt tuấn tú làm người ta nhìn không ra tâm tình của anh: “Anh sốt ruột cái gì? Chờ tới lúc tôi với Giang tổ chức hôn lễ lại gọi cũng không muộn mà”

Một tiếng anh trai thôi mà, đối với anh nó cũng không phải chuyện gì to tát lầm, có thể lấy được người phụ nữ yêu dấu của anh mới là chuyện quan trọng.

“Được, vậy tôi chờ, ngày mai anh phải gọi tôi một tiếng anh trai đấy, trốn không thoát đâu!” Nguyễn Cao Cường cười nhạt.

Hà Tuấn Khoa chuyển tầm mắt, nhìn sang Đào Hương Vi bên người anh ta, bất chợt nói: “Đay là người phụ nữ của anh?”

Đào Hương Vi vẫn luôn im lặng, tưởng mình đã điệu thấp đi không ngờ vẫn khiến người ta chú ý.

Vẻ mặt của Nguyễn Cao Cường hơi đổi, chân chừ vài giây mới nói: “Cô ấy là mẹ đứa nhỏ của tôi”

“Nói vậy thì cô ta là vợ anh? Sao tôi chưa nghe Giang nói anh có kết hôn?” Hà Tuấn Khoa vờ vịt làm bộ dạng khó hiểu.

Lâm Hương Giang âm thầm liếc mắt trừng Hà Tuấn Khoa, đang êm đẹp, anh tự nhiên nói cái này làm gì?

Không phải cô chưa từng nói qua chuyện của Nguyễn Cao Cường với Đào Hương Vi.

Đào Hương Vi không thích bị người khác bàn luận, vội vàng nói trước Nguyễn Cao Cường: “Tôi không phải vợ anh ta, quan hệ của tôi với anh ta chỉ là chung một đứa con gái mà thôi”

Lời cô ta nói khiến mọi người mơ hồ, rốt cuộc quan hệ của họ là gì?

Nguyễn Cao Cường nhìn sang người phụ nữ bên cạnh mình, mắt phượng u ám, hơi thở trên người hơi lạnh lẽo.

Không khí dường như có chút xấu hổ, Lâm Hương Giang liếc mắt trừng Hà Tuấn Khoa, tất cả là tại anh nói lung tung!

Cô vội vàng nói sang chuyện khác, cười nói với Đào Hương Vi: “Cô không bị say sóng nhỉ? Có đói không? Tôi kêu người mang điểm tâm tới đây nhé, chắc phải một tiếng nữa bữa tiệc mới bắt đầu cơ”

“Quả thật là tôi có hơi chóng mặt, chắc muốn nghỉ ngơi một chút, chắc sẽ không ăn gì đó đâu”

Mấy năm nay Đào Hương Vi đều mang theo con gái sống tạm bợ, gần như là không giao tiếp với người khác, giờ lại tham gia hôn lễ long trọng như vậy với Nguyễn Cao Cường, phải đối mặt với nhiều người như vậy, cô ta có chút không xoay xở được.

“Được, tôi đã bảo họ dọn dẹp phòng cho.

khách, giờ để đưa cô đi nghỉ ngơi” Lâm Hương Giang ngoäc tay cho nhân viên phục vụ tới Đào Hương Vi đứng lên, lấy một chiếc hộp từ trong túi ra đưa tới: “Tôi cũng không có quà gì tốt để tặng cho cô, nên cố ý chọn ngọc như ý này, chúc hai người hạnh phúc mỹ mãn tới đầu bạc răng long.”

Lâm Hương Giang bất ngờ, không nghĩ tới cô sẽ tặng quà, dù sao thì Nguyễn Cao.

Cường đã tặng rồi, còn tưởng vương miện kim cương kia là quà của cả hai người.

“Cảm ơn cô, thật ra thì cũng không cần tặng cho tôi lần nữa đâu, quà anh tôi tặng cũng đại diện cho cô nữa mà” Quà chúc phúc thế này dĩ nhiên cô sẽ nhận.

Đào Hương Vi thản nhiên nói: “Anh ta tặng thì tính anh ta thôi, sao có thể coi như nhau được” Có thể thấy được, cô vẫn tận lực.

kéo giãn quan hệ với Nguyễn Cao Cường Lâm Hương Giang thấy sắc mặt Nguyễn Cao Cường hơi đổi, cô vội vàng kéo môi cười: “Ha ha, cũng đúng, vậy cô nghỉ ngơi trước đi”

Nhân viên phục vụ đưa Đào Hương Vi tới phòng cho khách, Nguyễn Cao Cường cũng đứng dậy: “Tôi tiên cô ấy về phòng” Dứt lời liền theo sau Đào Hương Vi.

Lâm Hương Giang nhìn thấy anh ta nhanh chóng đuổi kịp bước chân Đào Hương Vi, nhưng người ta không thèm để ý anh.

Cô lắc đầu thở dài một hơi “Nhận nhiều quà lễ như vậy còn than thở cái gì?” Hà Tuấn Khoa hơi buồn cười nhìn cô.

“Em là thở dài cho anh trai em, anh xem Hương Vi lạnh lùng với anh ấy như vậy, xem chừng là anh ấy sẽ phải cố gắng lắm mới có thể ôm mỹ nhân về rồi.”

Hà Tuấn Khoa cũng nhìn qua: “Đó là anh †a tự làm tự chịu, cũng phải nếm chút khổ mới được.”

Nhớ lại trước kia khi Nguyễn Cao Cường chưa chứng tỏ anh ta là anh trai cô, còn cố ý ra vẻ thân mật với cô làm anh ăn không ít dấm chua, người vô tội nào đó đã hờn dỗi rất nhiều, rốt cuộc cũng có một người phụ nữ có thể trị nổi anh ta.

“Anh đừng có mà đắc ý, về sau anh phải như em gọi người ta một tiếng anh trai đấy”

Cô liếc mắt nhìn anh.

“Anh ta nhận nổi thì dĩ nhiên anh cũng sẽ gọi nổi, dù sao thì sống với anh sẽ là em chứ đâu phải anh ta”

Không ngờ anh lại thông suốt như vậy đấy, cô chịu thua.

“Không phải anh nói hôm nay Cố Ngân Phương với Tả Dạ cũng sẽ đến à? Sao vẫn không thấy bóng dáng hai người họ đâu?

Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi” Lâm Hương Giang liếc nhìn đồng hồ treo trên tường.

“Bọn họ đến trên bờ cơ, giờ chắc là đến đây..”

Đang nói, quả nhiên liền thấy Cố Ngân Phương và Tả Dạ đi tới.

“Sao thế? Rất mong chờ chúng tôi? Vội vã muốn gặp như vậy sao?” Cố Ngân Phương cười.

“Là bà xã của tôi sợ hai người lạc trên biển, không kịp tới chúc mừng chúng tôi nên †ỏ vẻ quan tâm một chút” Tâm tình Hà Tuấn Khoa không tệ, hiếm có trêu đùa một câu.

“Chuyện này hai người yên tâm, dù cho bọn tôi thật sự lạc trên biển, cũng không thiếu tiền lì xì đâu, chắc chắn sẽ cho người đưa tới đây đúng giờ” Cố Ngân Phương cười nói.

Lâm Hương Giang nhìn Hà Tuấn Khoa, anh ấy còn thu lì xì của Cố Ngân Phương?

Dù sao hai người họ cũng là bạn bè lâu năm, cô còn tưởng anh sẽ miễn phần lì xì này chứ?

Cố Ngân Phương nói xong, đột nhiên đưa tay che miệng muốn nôn Tả Dạ lập tức căng thẳng: “Vẫn không thoải mái sao? Có muốn uống chút thuốc say sóng không?”

“Em chờ một chút là được rồi, không uống đâu” Cố Ngân Phương xua tay.

Hai người bên này im lặng nhìn hai người kia, xem ra Cố Ngân Phương còn chưa nói rõ cho Tả Dạ chuyện cô ấy mang thai Lâm Hương Giang nhìn bụng của Cố Ngân Phương, cô ấy cố ý mặc đồ rộng, giờ còn chưa nhìn ra được là có mang thai.

Nhưng chuyện này có thể giấu được bao lâu cơ chứ?

Các thân thích bạn bè đều đã t đủ, bữa tiệc cũng chuẩn bị bắt đầu.

Lâm Hương Giang mặc một bộ váy cho nghỉ lễ, cạnh búi tóc cài một đóa hoa tươi, tựa như tỉnh linh hoạt bát rơi xuống nhân gian đông Cô ôm cánh tay Hà Tuấn Khoa đi ra, trên mặt không dấu nổi nụ cười hạnh phúc.

“Các vị thân thích bạn bè, đêm nay chính là bữa tiệc trước kết hôn, mai mới là hôn lễ chính thức, đêm nay mong mọi người cứ ăn nhậu chơi bời thật thoải mái!” Hà Tuấn Khoa nói với mọi người.

Bốn phía vang lên tiếng hoan hô, còn có dàn nhạc trợ hứng, cực kì náo nhiệt.

Lâm Hương Giang vô tình nhìn thấy An Thu Huyền giữa đám người…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK