Chương 606: Bà chủ nhà họ Hà
Nguyệt Hương bế Bé Con đến gần Hà Tuấn Khoa để anh xem, bệnh tình của con bé đã khá hơn rất nhiều, mới đón từ bệnh viện về.
Hà Tuấn Khoa giơ tay vuốt ve gương mặt bầu bĩnh của con gái, một nụ cười của bé con cũng khiến người ta cảm thấy yên bình “Con bé trông có vẻ khỏe hơn nhiều” Lâm Hương Giang quan sát con bé nói.
Nguyệt Hương nghe thấy giọng nói của cô, như thể lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của cô. Cô ta vội vã nói: “Cô Lâm cũng về đấy à…
Cô không sao chứ?”
Nghe giọng điệu của cô ta sao Lâm Hương Giang cảm thấy cô ta mong mình xảy ra chuyện nhỉ?
Cô bình thản đáp: “Không sao, còn chưa chết!
“Cô đừng bao giờ nói mấy lời như thế, tổng giám đốc Hà lo cho cô lắm đấy!” Nguyệt Hương nói xong còn liếc mắt nhìn Hà Tuấn Khoa.
Lúc này, Hà Hàm Bội cười khẩy: “Có một số người thực sự rất kì lạ, đã bỏ đi rồi còn quay về làm gì? Da mặt không phải dày bình thường”
Lâm Hương Giang nghe Hà Hàm Bội chửi chó mảng mèo, cô lười quan tâm tới chị ta mà chỉ cười hỏi Hà Tuấn Khoa: “Em không thể trở về đây sao? Rốt cuộc ai mới là bà chủ ở chỗ này?”
“Tất nhiên là em, ở đây không có bà chủ thứ hai, em muốn quay về bất cứ lúc nào cũng được”
“Tốt lắm, vậy hôm nay em sẽ ở lại chỗ này, không ai có ý kiến gì chứ?” Cô cố ý hỏi thế.
“Ai dám có ý kiến?” Lần này, Hà Tuấn Khoa rất phối hợp với cô.
Nguyệt Hương nghe mấy lời cô nói, sắc mặt cô ta liền thay đổi. Cuối cùng, Lâm Hương Giang đã về rồi Hà Hàm Bội lườm Lâm Hương Giang, chết tiệt, Lâm Hương Giang nói vậy chả phải muốn chọc tức chị ta sao!
“Nói cô mặt dày đúng là không sai chút nào!” Hà Hàm Bội tức giận nói.
Hà Tuấn Khoa nhíu mày, cuối cùng anh nói với chị ta: “Chị Hà Hàm Bội, ở chỗ này không tới lượt chị lên tiếng đâu”
Hà Hàm Bội suýt nữa tức điên lên, thăng bé gọi chị ta là cái gì?
À… Đúng rồi, sao chị ta lại quên, thằng nhóc thối này nói muốn cất đứt quan hệ chị em với chị ta!
“Hà Tuấn Khoa, em đừng nên quá đáng!
Cho dù nhà họ Hà bây giờ do em quản lý, chị cũng là chị cả trong cái nhà này!” Hà Hàm Bội lạnh lùng nhắc nhở.
“Chị là chị cả của ai không liên quan đến tôi, mời chị nói chuyện với Hương Giang khách sáo một chút, cô ấy là bà chủ của căn nhà này!” Hôm nay, Hà Tuấn Khoa đứng về phía Lâm Hương Giang.
“Em!” Hà Hàm Bội cảm thấy hơi chóng mặt, có lẽ chị ta tức giận đến nỗi lên huyết áp!
“Tổng giám đốc Hà ơi, chị Hà tới thăm tôi và Bé Con” Nguyệt Hương thấy hai người họ sắp cãi nhau, cô ta bèn nói thay Hà Hàm Bội “Nguyệt Hương nói không sai, tôi đến thăm Bé Con chẳng liên quan gì tới hai người”
Chị ta bực mình đỡ trán.
“Chị muốn thăm thì cứ thăm, nhưng đừng nên nói những lời quá đáng với Hương Giang!”
Hà Tuấn Khoa kiên trì bảo vệ Lâm Hương Giang.
Hà Hàm Bội cuối cùng không kiềm được cơn tức giận trong lồng ngực, chị ta lạnh lùng nhìn Lâm Hương Giang đăm đăm: “Chị nói có câu nào không đúng? Chính cô ta nói muốn bỏ đi, giờ lại mặt dày mày dạn lết về, cô ta coi chỗ này là đâu? Muốn đi thì đi, muốn về thì về?
“Chị Hà Hàm Bội, Tuấn Khoa chẳng phải đã nói tôi là bà chủ của nhà họ Hà à, tất nhiên tôi muốn đi thì đi, muốn về thì về” Lâm Hương Giang không khỏi buồn cười nói.
Ngay cả Hà Tuấn Khoa cũng không kính trọng Hà Hàm Bội thì dĩ nhiên Lâm Hương.
Giang cô càng không cần, cô mãi mãi sẽ không bao giờ quên sự việc Hà Hàm Bội dắt người tới muốn bắt con của cô!
“Bà chủ cái gì? Tôi còn chưa thừa nhận!”
“Tôi thừa nhận là đủ rồi!” Ngay sau đó, Hà Tuấn Khoa nói.
Hà Hàm Bội thực sự bị lời anh một câu, cô một câu chặn họng, nhất thời không thể đáp trả! Lẽ nào, chị ta hoàn toàn đánh mất địa vị trong cái nhà này rồi à?