Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 459: Người phụ nữ này thuộc Về các anh rồi!

Lúc Cốc Nam Ninh lái xe đưa Hà Tuấn Khoa đến địa điểm nơi Lâm Hương Giang xảy ra chuyện thì đã dập lửa xong rồi.

Cố Ngân Phương nhìn anh, cô không biết  với anh như thế nào phòng cháy chữa cháy “Không cần nói xin lỗi với tôi, người đâu rồi?” Điều anh muốn thấy là Lâm Hương Giang vẫn bình an vô sự.

Nhìn khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng của anh, Cố Ngân Phương cũng không biết phải mở miệng thế nào.

Tuy vết thương trên vai cô ấy đã được băng bó xong rồi nhưng vẫn có chút đau làm cho cô ấy không thể đứng thẳng dậy được, Tả Dạ vẫn luôn ở bên cạnh đỡ cô ấy.

Tả Dạ sao nỡ để Cố Ngân Phương phải chịu ấm ức như thế này, cô ấy cũng vừa mới thoát chết mà Hà Tuấn Khoa lại còn bày ra dáng vẻ này.

“Bộ phận pháp y đang giám định thi thể, một lúc nữa sẽ có kết quả” Tả Dạ dửng dưng nói.

Hà Tuấn Khoa vừa nghe thấy bốn chữ “giám định thi thể” thì đầu óc liền nổ tung ra, anh quay ngoät lại nhìn bọn họ chằm chằm, trên người toát ra sự rét lạnh đến tận xương tủy.

Ngay lúc bầu không khí vừa ngưng đọng lại thì một vị pháp y khoác áo blouse màu trắng, đeo khẩu trang đi tới.

“Các anh là người thân của nạn nhân phải không? Trải qua giám định bước đầu của chúng tôi thì phát hiện trên xe có ba thi thể, hai nam một nữ, thi thể đều bị cháy rụi rồi nên không còn cách nào nhận diện khuôn mặt được nữa, trong đó có một người đàn ông trước khi chết đã bị đứt một chân, chiều cao của bọn họ lần lượt là…”

Pháp y nói với bọn họ một loạt kết quả giám định, mục đích chính là để bọn họ xác nhận xem ba người trong đó có phải là người bọn họ quen biết không?

Trên chiếc xe đó ngoại trừ tài xế ra thì chỉ còn Lâm Hương Giang và Hoài Vũ, vừa đúng hai nam một nữ, mà quả thực là Hoài Vũ đã bị đứt một chân…

Nói như vậy có nghĩa là ba người bị lửa thiêu cháy chính là bọn họ…

Cố Ngân Phương không dám nghĩ tiếp nữa, quay đầu nhìn về phía Hà Tuấn Khoa, cô ấy chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn của anh ngày càng tối sầm lại, trên người tản ra sát ý kinh người.

“Tuấn Khoa, chúng tôi bị trúng mai phục, tôi nghĩ là người của Sở Châu Nam phái tới, ngay cả tôi cũng suýt bị mất mạng.” Cố Ngân Phương nói.

Hà Tuấn Khoa không trả lời cô ấy mà chỉ im lặng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi đến ngạt thở.

Sau một hồi thì anh mới nhìn về phía pháp y nói: “Thi thể ở đâu?”

“Anh muốn đi xác nhận khuôn mặt sao?

Không có tác dụng gì đâu, tất cả đều bị thiêu cháy hết rồi…

“Ở đâu?” Anh nặng nề cắt ngang lời pháp Vị pháp y này cũng bị dáng vẻ lạnh lùng của anh dọa giật mình, vội vàng nói: “Anh đi theo tôi, tốt nhất là anh nên chuẩn bị sẵn tâm lý”

Hà Tuấn Khoa đi theo vị pháp y này qua đó, còn Cố Ngân Phương vẫn đứng im tại chỗ, cô ấy không gan dạ như anh nên không dám qua đó.

Chỉ là vừa nghĩ đến Lâm Hương Giang và Hoài Vũ bị thiêu sống trong xe thì cô ấy liền không thể tha thứ cho bản thân mình được.

Lâm Hương Giang chết rồi… không biết rằng liệu Hà Tuấn Khoa có chống đỡ nổi không?

Hà Tuấn Khoa nhìn ba cỗ thi thể đen sì ở nơi đặt xác, nhìn dáng người thì quả đúng là hai nam một nữ, ở phía ngoài cùng bên tay phải là xác của một người đàn ông thiếu mất một chân.

Anh cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào ba thi thể trước mặt, không sợ hãi, cũng không có bất cứ phản ứng nào, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh, ngay cả vị pháp y ở bên cạnh cũng khó lòng tin được.

Ánh mắt của anh đặt trên thi thể của người phụ nữ, đây là Lâm Hương Giang sao?

Bàn tay đặt trên xe lăn bất giác năm chặt lại, ánh mắt hiện lên sát ý đỏ ngầu.

Anh phải bắt cả nhà họ Sở chết cùng với côI Lâm Hương Giang bị trói ngược tay lại ra sau lưng, hai mắt bị bịt kín, đang bị người ta thô lỗ lôi xuống xe.

Đi được một đoạn thì cô cảm thấy mình bị bọn họ dẫn vào một căn phòng.

Sau đó liền nghe thấy tiếng của tên sát thủ cầm đầu: “Cậu chủ, đã đưa người đến đây rồi: Cô vừa nghe thấy cách xưng hô này thì không khỏi nhíu mày nghỉ ngờ, chẳng lẽ là Sở Khả Thiên sao?

Quả nhiên ngay giây tiếp theo cô liền nghe thấy giọng nói của Sở Khả Thiên: “Tốt lắm!”

Tên sát thủ nghe theo lệnh của Sở Khả Thiên tháo bỏ tấm vải màu đen đang bịt mắt cô ra, trong nháy mắt liền nhìn thấy ánh sáng và Sở Khả Thiên đang ngồi trên ghế sô pha ở phía đối diện Cô chỉ thấy anh ta nửa năm nửa ngồi trên sô pha, trong ta còn bưng một cốc rượu vang, ánh mắt anh ta như loài dã thú tàn bạo, hung dữ nhìn cô.

Anh ta muốn lấy mạng của cô, hoặc có thể nói là anh ta muốn hành hạ cô thật dã man.

“Sở Khả Thiên, là anhI” Hoài Vũ cũng bị trói mang đến đây cùng với Lâm Hương Giang.

Vốn dĩ tên sát thủ cầm đầu định bắt chết Hoài Vũ vì anh ta đã giết chết ba tên sát thủ, nhưng vào thời khắc mấu chốt thì Lâm Hương Giang lại lao đến đỡ súng cho anh ta.

Mà tên sát thủ cầm đầu đã nhận được mệnh lệnh phải bắt sống Lâm Hương Giang trở về, thế là phát súng đó liền bắt trượt sang phía bên cạnh mới giữ được một mạng của Hoài Vũ.

Lâm Hương Giang nói với tên cầm đầu rằng nếu như bọn họ giết Hoài Vũ thì cô sẽ căn lưỡi tự vẫn.

Tên cầm đầu nghe vậy thì tức đến mức nghiến răng nhưng lại không thể không thu tay lại, trực tiếp trói cả hai người về đây, sau đó lại tạo ra hiện trường giả để mọi người tưởng rằng bọn họ đã bị thiêu cháy trên xe.

Có điều trong ba thi thể đó thì tài xế là người thực sự bị lửa thiêu cháy.

Sở Khả Thiên cười lạnh nhìn hai người bọn họ: “Ngoại trừ tôi ra thì còn có thể là ai nữa chứ? Làm gì còn ai có mối thù lớn như vậy với các người.” Anh ta gần như đang nghiến răng nghiến lợi nói.

Phát súng của Lâm Hương Giang đã cướp đi huyết mạch đời sau của anh ta, kế cả có phải chết thì anh ta cũng phải báo thù cho nỗi nhục này!

Lâm Hương Giang cứ nghĩ rằng Sở Châu Nam phái sát thủ mai phục bọn họ nhưng lại không thể ngờ rằng người đó lại là anh ta.

Để rơi vào tay Sở Khả Thiên, chỉ bằng chết đi còn hơn.

Sở Khả Thiên lạnh lùng nhìn bọn họ chăm chằm, sau đó cười mỉa mai: “Các người biến tôi trở thành cái dạng này mà còn định trốn sao? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?”

Anh ta vừa nói xong thì quay ngoắt sang nhìn về phía Hoài Vũ, mắt híp lại hiện lên tia rét lạnh: “Cái loại xấu xí như anh có sống tiếp cũng chỉ là một loại đau khổ, hôm nay tôi sẽ giúp anh được giải thoát”

“Mấy người các anh đánh anh ta thật mạnh vào, đánh gãy cả cái chân còn lại của anh ta cho tôi!” Sở Khả Thiên ra lệnh cho.

mấy tên đàn em.

Trái tim của Lâm Hương Giang căng cứng lên, không đợi cô lên tiếng ngăn cả thì năm, sáu người đàn ông lực lưỡng đã đẩy Hoài Vũ ngã xuống đất, sau đó đá liên tiếp vào người anh ta, mỗi một phát đá đều vô cùng độc ác.

Mặt nạ của Hoài Vũ bị rơi xuống đất, anh ta đau đớn căn chặt răng, khóe miệng chảy máu nhưng lại không phát ra một tiếng kêu than nào.

Bọn họ định đánh chết anh ta sao?

Trong lòng Lâm Hương Giang không khỏi hoảng sợ, cô sốt sẳng nói: “Đủ rồi! Dừng tay!

Đừng đánh anh ta nữa!” Đáng tiếc là cô cũng bị bọn họ khống chế rồi nên không thể đi cứu anh ta.

Chỉ có Sở Khả Thiên mở miệng thì đám người đó mới chịu dừng lại.

Đột nhiên Hoài Vũ liền nôn ra một ngụm máu, cả người bị đánh nằm bò trên đất, sắc mặt cũng thay đổi rồi, lúc nào cũng có thể tắt thở chết.

Lâm Hương Giang vừa lo lắng vừa tức giận, cô lạnh giọng nói với Sở Khả Thiên: “Bảo người của anh dừng tay lại! Có gì thì cứ.

nhằm vào tôi! Tôi mới là người bản anh.”

Có phải lời cô nói cũng có một chút tác dụng hay không, hay là Sở Khả Thiên cũng không có ý định đánh chết Hoài Vũ nhanh như vậy mà anh ta liền phất tay ý bảo đám đàn em dừng tay.

Cuối cùng thì đám người đó cũng buông Hoài Vũ ra, anh ta vô lực năm bẹp trên mặt đất, máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng.

Lâm Hương Giang đau lòng mãi không thôi, lần đó cô nên bản chết thằng khốn Sở Khả Thiên này đi mới phải!

Giọng nói không khỏi có chút nghẹn ngào nói với Hoài Vũ: “Anh cố gắng chịu đựng nhé…”

Sở Khả Thiên cười khẩy nói: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ giữa lại cái mạng của anh ta, để anh ta nhìn xem tôi sẽ hành hạ cô thế nào.”

Lâm Hương Giang nghe anh ta nói vậy thì cảm thấy vô cùng hoảng sợ, cô giận dữ trừng mắt nhìn anh ta rồi nói: “Nếu anh dám làm bậy với tôi thì tôi sẽ chết ngay trước mặt anh”

Sở Khả Thiên “hừ” một tiếng: “Tôi biết tính cô rất mạnh mẽ, có điều trên đời này không có gì là tôi không thể làm”

“Bịt miệng cô ta lại cho tôi!” Sở Khả Thiên ra lệnh.

Ngay giây tiếp theo, bọn họ đã nhét một miếng vải vào miệng cô.

“Vì để tránh cho cô cần lưỡi tự vẫn thì tôi chỉ có thể làm như vậy thôi” Sở Khả Thiên nói.

Lâm Hương Giang hung hãng liếc anh ta một cái, loại khốn nạn đáng chết, anh ta định làm gì cô chứ?

Sở Khả Thiên tà ác cười khẩy, gọi năm, sáu tên đàn em đến rồi nói với bọn họ: “Người phụ nữ thuộc về các anh rồi đó, các anh muốn chơi thế nào thì cứ việc chơi thế đó”

Lâm Hương Giang nghe vậy thì không khỏi sững sờ, giờ thì cô đã biết Sở Khả Thiên định giày vò cô như thế nào rồi.

Lúc này năm, sáu người đàn ông cùng đi về phía cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK