Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 619: Tôi là bà chủ của ngôi nhà này

Hai từ bà chủ này khiến cho Hà Hàm Bội cực kỳ khó chịu.

Hà Tuấn Khoa vẫn im lặng, nghe thấy cuộc tranh cãi giữa hai anh em bọn họ rồi nghe được câu nói này của Lâm Hương Giang, đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên, anh đưa tay ra và kéo cô ấy lại, đối mặt với Nguyễn Cao Cường, nói: “Cô ấy sẽ không đi với anh, tốt nhất là anh không nên ép buộc cô ấy, chưa kể… Anh không có cách nào để đưa cô ấy ra khỏi cửa nhà họ Hà”

Ý của anh là nếu Nguyễn Cao Cường cưỡng ép đưa Lâm Hương Giang đi, anh nhất định sẽ để người của mình ngăn cản bọn họ.

Nguyễn Cao Cường không thèm để ý đến lời uy hiếp kiểu này: “Cứ thử xem tôi có thể đưa em ấy đi hay không!” Đừng tưởng rãng nhà họ Nguyễn Cao thua kém nhà họ Hài Lâm Hương Giang thấy tư thế của hai người giống như chuẩn bị đánh nhau rồi!

Nếu như cô không đi khuyên can, có lẽ hai người bọn họ sẽ lập tức gọi người của mình ra và đánh một trận!

Cô đẩy Nguyễn Cao Cường đi ra ngoài: “Em sẽ không quay về nhà họ Nguyễn Cao đâu, anh tự về đi, khi nào em muốn trở về thì không cần anh tới đón, em có thể tự về”

“Có phải đầu óc của em bị hỏng rồi không? Em có thể tiếp nhận người phụ nữ đó sao?” Nguyễn Cao Cường gõ lên đầu cô, anh ta thật sự rất tức giận.

Lâm Hương Giang lắc đầu: “Không, cô ta không phải là người phụ nữ của Tuấn Khoa, cô ta chỉ là mẹ của Bé Con mà thôi” Cô rất tin tưởng Hà Tuấn Khoa.

Anh ta để lại một câu nói vô tình, rồi quay lưng bước đi.

Lâm Hương Giang ở sau lưng anh ta, hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao anh lại đi vội như thế?”

“Không liên quan đến em!” Nguyễn Cao Cường không thèm quay đầu lại, ném ra năm ày một cách lạnh lùng, trong nháy mắt vào xe đợi ở ngoài cửa, chiếc xe lập tức phóng đi.

Lâm Hương Giang lắc đầu, anh ta thực sự là đến vội vàng mà đi cũng vội vàng.

“Lâm Hương Giang, để tôi nhäc nhở cô một câu, Nguyệt Hương là mẹ của Bé Con. Tốt hơn hết là cô không nên có ý định đuổi cô ấy ra khỏi nhà họ Hà!” Hà Hàm Bội nói.

Sự căm ghét của Lâm Hương Giang đối cũng không vì một nhát dao mà giảm đi, dù sao thì điều cô muốn lúc đó chính là mạng sống của Hà Hàm Bội!

“Tôi cũng nhắc để chị không quên, tôi là bà chủ của ngôi nhà này, tôi có quyền để cho.

bất cứ ai sống trong nhà của tôi và tôi cũng có quyền đuổi người nào đi khỏi đây” Lâm Hương Giang lập tức đáp trả lại Hà Hàm B; Cô mở miệng ra là bà chủ, khiến cho Hà Hàm Bội tức giận đến mức ngực phập phồng, nhưng chị ta chỉ mím môi mà nhìn Lâm Hương Giang chăm chăm, không nói lời nào.

Hà Tuấn Khoa thấy chị cả tức giận quá, chỉ sợ chị cả lại tức đến mức cao huyết áp, chóng mặt một hồi sẽ gây chuyện, anh kéo cô lại về bên cạnh: “Vào nhà thôi, nói nhiều như vậy em không mệt sao?”

Thái độ coi thường này của anh khiến cho Hà Hàm Bội lại càng tức giận hơn!

Nhưng mà người ta đã sớm nói cắt đứt quan hệ chị em với chị ta, chị ta có tức giận như thế nào cũng vô ích.

“Dì Dư, dì còn đứng đó làm gì? Mau ôm Bé Con, đưa mẹ con bọn họ trở lại sân bên kia đi”

Hà Hàm Bội hét lên với dì Dư, chị ta trút hết sự tức giận ra ngoài Không thể đuổi được Lâm Hương Giang, vậy thì chị ta sẽ giữ Nguyệt Hương lại, nhất định phải đưa Nguyệt Hương lên làm bà chủ của nhà họ Hà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK