Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 448: Cô ta đã hủy hoại cả nửa đời sau của tôi rồi

Lâm Hương Giang lật chăn bông trên người ra, định bụng ra ngoài tìm Hoài Vũ, cô nhớ rất rõ những chuyện đã xảy ra hồi tối ngày hôm qua.

Hôm qua cô bị Sở Khả Thiên cưỡng ép đưa đi, tuy đã bị chuốc rất nhiều rượu nhưng cô không hề quên những chuyện đã xảy ra lúc đó, thậm chí cô còn nhớ rõ ràng là mình đã nổ súng bản Sở Khả Thiên.

Mà khẩu súng đó là súng của Hoài Vũ đưa tới!

Vì thế nên cô có thể chắc chắn rằng không phải cô đang nằm mơ, cô đã nhìn thấy Hoài Vũ rồi, hơn nữa còn nhìn thấy cả khuôn mặt thật sau lớp mặt nạ của anh ta nữa.

Hình ảnh khuôn mặt bị phá hủy dã man của hắn đã in sâu vào trong tâm trí cô làm cô không thể nào quên đi được.

Lâm Hương Giang mở cửa phòng bệnh định ra ngoài, nhưng vừa bước ra đến cửa đã nhìn thấy một người vệ sĩ đang đứng gác.

Anh ta vừa nhìn thấy đã vội ngăn cô lại.

*Cô Giang, mời cô quay trở lại phòng bệnh, bây giờ cô chưa thể ra ngoài được”

Người vệ sĩ nói.

Lâm Hương Giang nghe thấy vậy thì hơi ngẩn người, người vệ sĩ này gọi cô là cô Giang chứ không phải cô Cao Ánh, thế nên anh ta là người của Hoài Vũ để lại, người này biết thân phận của cô.

“Hoài Vũ đâu? Anh ta ở đâu rồi? Tôi muốn gặp anh ta” Cô sốt sắng nói Người vệ sĩ không tỏ thái độ gì mà chỉ nói: “Trợ lý Vũ bảo cô ở lại bệnh viện chờ anh †a, cô làm cậu chủ nhà họ Sở bị thương nên bên đó đang cho người đi tìm cô”

Vốn dĩ Lâm Hương Giang nghĩ rằng phát súng đó của cô đã lấy mạng của Sở Khả Thiên nhưng xem ra anh ta mạng lớn, vẫn chưa chết.

Có điều quả thực nhà họ Sở rất nguy hiểm, chắc chắn bọn họ sẽ không chịu tha cho cô.

Nhưng cô lại chẳng thấy sợ hãi một chút nào, lúc này trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện đi tìm Hoài Vũ.

“Anh ta bảo tôi ở đây đợi ở đây thật sao?

Bao giờ anh ta mới đến?” Cô hỏi.

“Trợ lý Vũ không nói nhưng anh ta nhất định sẽ đến, anh ta bảo tôi ở đây bảo vệ cô.”

Tuy Lâm Hương Giang sốt sắng nhưng cũng không thể không ở lại bệnh viện đợi anh ta, nếu cô đi rồi, Hoài Vũ đến đây lại không tìm thấy cô thì phải làm sao?

Nhà họ Sở.

Cả đêm nay vẫn chưa thấy Hoài Vũ trở về, Henry không khỏi sốt ruột bèn gọi một tên đàn em đến hỏi chuyện: “Hoài Vũ đâu?”

“Hôm qua trợ lý Vũ ra ngoài đến bây giờ vẫn chưa thấy trở về, chúng tôi cũng không biết anh ta đi đâu”

Henry nghe vậy thì hơi chau mày lại, từ trước đến nay Hoài Vũ chưa từng ra ngoài làm việc mà không nói với ai một tiếng như vậy, chẳng lẽ anh ta xảy ra chuyện gì rồi sao?

Đúng lúc đang định dặn dò đàn em đi tìm thì đột nhiên có tiếng ồn từ bên ngoài truyền vào, dường như là có rất nhiều người đang đi đến.

“Các anh làm gì vậy? Không có sự cho phép của cô cả thì không có ai được vào đây hết!” Jess đang cố gắng ngăn cản một đám người hung hãn chuẩn bị tiến vào.

“Ông chủ ra lệnh cho chúng tôi đến đây đưa cậu Henry đến gặp ông ấy” Người dẫn đầu đám người nói.

.ess nhận ra đám người này là đội cảnh vệ của nhà họ Sở, nhưng cô cả đã dặn anh ta không được tùy tiện cho phép bất cứ người nào đi vào.

Hiện giờ ông chủ lại đích thân ra lệnh nên anh ta cũng không dám ngăn cản nữa.

Một lúc sau, Henry đã nhìn thấy đám người đang chuẩn bị xông vào.

“Cậu Henry, mời cậu đi cùng chúng tôi một chuyến, ông chủ muốn gặp cậu” Người kia nhàn nhạt nói, trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì.

Nói đúng ra thì kể từ khi anh đặt chân vào nhà họ Sở đến nay cũng chưa từng đến gặp ông chủ nhà họ Sở.

Nhưng dù sao anh cũng là người do Sở Khả Vy đưa đến nên không cần thiết phải quan hệ, chuyện trò gì với ông chủ lắm.

Nhưng hôm nay ông chủ lại sai đội cảnh vệ đến tìm anh, chỉ sợ răng bên ngoài đã xảy ra chuyện gì đó cực kỳ nghiêm trọng.

Anh chợt nghĩ đến Hoài Vũ cả đêm không về, chẳng lẽ là anh ta đi gây chuyện với nhà họ Sở sao?

Henry không định từ chối và đương nhiên anh cũng không thể từ chối, sau đó anh liền đi cùng mấy người trong đội cảnh vệ đến gặp ông chủ Jess thấy tình hình không ổn nên đã vội vàng gọi điện báo tin cho cô cả.

Trong phòng họp rộng lớn ở nhà họ Sở, ông chủ Sở Châu Nam đang ngồi trên ghế chủ tọa được làm bằng đá quý đắt đỏ, năm nay đã ngoài 60 nhưng nhìn ông ta trông như người không quá 40 tuổi, thân hình vô cùng gầy gò, trong đáy mắt thoáng ẩn giấu vẻ cay độc.

Bên phải ghế chủ tọa là Sở Khả Thiên đang nằm trên một chiếc giường đẩy, nửa thân dưới còn đắp một cái chăn mỏng, người ngoài nhìn vào không biết anh ta bị thương ở đâu nhưng lúc này nhìn anh ta cực kỳ yếu ớt, sắc mặt cũng vô cùng khó coi Hôm qua anh ta vừa mới thoát chết, khó khăn lắm mới nhặt được cái mạng này về, hôm nay đã lập tức cho người đi tìm Hoài Vũ và Lâm Hương Giang để tính sổ.

Nhưng đàn em của anh ta báo tin về nói rằng Hoài Vũ đã đưa Lâm Hương Giang trốn đi rồi, tạm thời bọn họ vẫn chưa tìm thấy.

Mà anh ta sao có thể cứ như vậy mà bỏ qua được chứ?

Không tìm được thì cứ ra tay với tên tàn phế Henry này trước đất Lúc Henry được đẩy vào trong đã thấy hai ba con bọn họ ngồi đó đợi anh rồi, song.

lại nhìn thấy dáng vẻ sống dở chết dở của Sở Khả Thiên thì không khỏi thầm nghĩ: chuyện này không phải do Hoài Vũ làm đấy chứ?

Trước khi đến đây, đàn em của anh đã âm thầm báo cho anh biết tin hôm qua Hoài Vũ có dẫn theo một người vệ sĩ đi ra ngoài.

Nên trước mắt đã có thể chắc chắn rằng m qua Hoài Vũ đi đánh nhau với người ta và… người đó là Sở Khả Thiên sao?

Rất nhanh sau đó, sự chú ý của anh đã được Sở Châu Nam đang ngồi trên ghế chủ tọa thu hút, hai người ngồi cách nhau một khoảng khá xa, không kiêng dè gì mà nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Chỉ với một ánh mắt, bọn họ đã có thể khẳng định rằng người kia không phải loại người yếu đuối, vô dụng gì Hóa ra đây chính là ông chủ của nhà họ Sở, Henry có thể nhìn thấy sự khát máu tàn bạo trong ánh mắt của ông ta, đây… chắc chắn là một người rất tàn nhẫn.

Đôi mắt già nua, hung ác của Sở Châu Nam híp lại nhìn về phía Henry, tất nhiên ông ta biết chuyện con gái mình dẫn một người đàn ông lạ mặt về nhà, nói là muốn giúp anh ta chữa bệnh.

Từ trước đến nay ông ta chưa từng tham dự vào việc của con gái, chỉ cần bọn họ đừng làm ra những chuyện quá đáng là được.

Ông ta cũng đã nghe nói đến chuyện của Henry, biết chuyện anh gặp sự cố nên hai chân bị liệt, hơn nữa cả gương mặt cũng bị hủy hoại khủng khiếp.

Hôm nay xem ra, ngoại trừ hai chân không hoạt động được thì gương mặt cũng không bị hủy hoại đến mức như người ta vẫn đồn thổi, thậm chí còn anh tuấn đẹp đế hơn bất cứ người đàn ông nào ở đây.

Sở Châu Nam biết đây là kiệt tác của con gái ông ta, con gái ông ta vốn là một thiên tài số một trong lĩnh vực phẫu thuật thẩm mỹ.

Trên đời này không có một người nào dám nhìn thẳng vào mắt ông ta lâu như vậy, có rất nhiều người vừa nhìn thấy ông ta đã vội vã cúi đầu xuống, không dám ngước mắt lên nhìn dù chỉ một chút.

Nhưng cái cậu Henry này thì khác, không những anh ta dám nhìn thẳng vào mắt Sở Châu Nam ông mà còn không hề trốn tránh, tuy ngồi trên xe lăn nhưng trên người anh vẫn toát lên khí chất không tầm thường.

Chẳng trách con gái ông ta lại coi trọng người đàn ông này đến vậy, chắc chắn anh ta không phải là một người đơn giản.

Sau một hồi đánh giá lẫn nhau thì Henry cũng chịu mở miệng trước: “Không biết ông chủ tìm tôi có chuyện gì không?” Anh chỉ muốn biết Hoài Vũ đã làm gì Sở Khả Thiên mà thôi!

Sở Châu Nam nhìn anh chằm chằm, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Nghe nói cậu có một tên đàn em trên mặt đeo mặt nạ, giao cậu ta ra đây.”

“Người ông chủ đang nhắc đến là trợ lý của tôi sao?”

“Tôi không quan tâm cậu ta là ai, tôi chỉ biết rằng chính cậu ta là người làm Khả Thiên bị thương, bây giờ cậu bắt buộc phải giao cậu ta cho tôi xử lý nếu không chính sẽ phải gánh vác trách nhiệm này” Tuy nói vậy nhưng rõ ràng là ông ta cũng không hề có ý định bỏ qua cho Henry.

Henry đưa mắt nhìn Sở Khả Thiên, một người từ trước đến nay vẫn luôn hống hách ngang ngược như anh ta lúc này lại chỉ có thể nằm trên giường đẩy, cũng không biết anh ta bị thương ở đâu mà lại thảm hại như vậy?

“Hoài Vũ làm cậu Thiên bị thương sao?

Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, không biết ông chủ có thể nói cho tôi nghe xem hai người họ đã xảy ra chuyện gì không?” Henry bình tĩnh nói.

Lúc này thì Sở Khả Thiên cũng không thể nhịn được nữa rồi, mặc dù nửa thân dưới vô cùng đau đớn nhưng anh ta vẫn không kìm được lớn tiếng mảng chửi: “Cmn anh đừng có giả vờ với tôi! Nếu không phải nghe theo.

lệnh của anh thì thứ chó đẻ đó dám dẫn người cầm súng cướp phụ nữ trong tay tôi sao?”

Ánh mắt của Henry không khỏi hiện lên vẻ nghỉ ngờ: “Cướp phụ nữ sao? Anh nói rõ ràng đi, anh ta cướp người phụ nữ nào của anh?” Trực giác mách bảo anh rằng Hoài Vũ sẽ không bao giờ tùy tiện ra tay chỉ vì một người phụ nữ bình thường.

“Anh vẫn còn giả vời” Sở Khả Thiên hận không thể đứng lên xé rách gương mặt giả tạo đó của Henry, thế là anh ta liền chửi mắng càng thậm tệ hơn: “Lần trước anh đụng phải tôi trong sân nhà làm phá hỏng chuyện tốt của tôi, lần này lại sai người cướp cô ta đi, tôi thấy anh đang cố tình tranh cướp người phụ nữ điều chế nước hoa ở nước Hoa Thục đó với tôi Con ngươi sáng quắc như mắt diều hâu của Henry co rút lại một hồi, là Lâm Hương Giang!

Sở Khả Thiên muốn ra tay với cô, sau đó Hoài Vũ cố ý đưa người đến cứu cô ấy?

Ánh mắt của Henry bất chợt trở nên lạnh lẽo từng chút từng chút một, sau đó âm trầm nhìn về phía Sở Khả Thiên, giọng nói khàn đặc như âm thanh vọng lên địa ngục: “Anh làm gì cô ấy rồi?”

“Đúng là tôi có ý đồ với cô ta, nhưng cô ta đã hủy hoại cả nửa đời sau của tôi, hại tôi trở thành một thãng đàn ông vô dụng!” Sở Khả Thiên nghiến răng nghiến lợi nói, nếu như Lâm Hương Giang đứng trước mặt anh ta ngay lúc này thì anh ta nhất định sẽ giết chết cô!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK