Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 234: Tớ sắp phát điên rồi

Lâm Hương Giang nhìn Nguyễn Cao Cường mà không khỏi cảm thấy ngược đời, cho dù có là anh trai ruột của cô đi nữa thì những lời anh ta nói cũng quá là quá phận rồi đói “Nguyễn Cao Cường, em vẫn còn chưa nhận cái thân phận anh trai này của anh đâu đấy, anh không đủ tư cách quản lý đến việc em muốn có con hay là không.

“Chính xác thì anh không có đủ tư cách quản chuyện này, anh cũng biết đây là một chuyện vô cùng thiếu đạo đức, nhưng nếu như em muốn có con, đó là tổn thương lớn nhất với đứa trẻ đó!”

“Anh đang nói nhảm nhí cái gì vậy? Làm sao tôi có thể làm hại con mình được?” Lâm Hương Giang càng lắng nghe anh ta nói cô lại càng cảm thấy mơ hồ.

Vẻ mặt của Nguyễn Cao Cường không những rất nghiêm túc mà lúc này anh ta còn rất trịnh trọng, anh ta nhìn thẳng vào cô với ánh mắt nặng nề: “Anh biết mỗi người khi làm mẹ rồi thì đều yêu thương con cái của mình nhiều đến nhường nào, cho dù đứa trẻ bị tổn hại một chút thôi cũng sẽ cảm thấy vô cùng đau khổ, vì vậy anh mới nói tất cả những thứ này, đều là vì anh mong những điều tốt đẹp cho em. “

“Điều tốt đẹp cho em sao?” Tại sao cô không nghe ra nổi anh ta nói cái gì tốt cho cô vậy?

“Anh rốt cuộc muốn nói cái gì hả?”

Nguyễn Cao Cường đối mặt với ánh mắt của cô, anh ta im lặng một lúc, dường như trong lòng anh ta đang đấu tranh gì đó.

Một lúc sau, anh ta mới trầm giọng nói “Giang à, mẹ của chúng ta bị điên, bà ấy bị bệnh điên di truyền, được di truyền từ bà ngoại của chúng ta.”

Bệnh điên di truyền? Đây là cái quỷ tha ma bắt gì chứ?

Lâm Hương Giang thở dốc, cô nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc, giọng nói của cô trở nên run rẩy không thế giải thích được: “Ý của anh là gì?”

Nguyễn Cao Cường biết rằng tin tức này là một đòn giáng nặng nề đối khó mà chấp nhận được nó.

Cũng giống như lúc đầu, sau khi biết mình thừa hưởng gen đó, anh ta gần như suy.

sụp, hay có thể nói rắng anh ta gần như là mất trí.

Anh ta không tin răng một ngày nào đó mình sẽ phát điên, anh ta đổi đến bệnh viện khác để khám, nhưng kết quả cho thấy khả năng cao anh ta sẽ đột ngột phát điên giống mẹ của anh ta.

Ánh mắt anh sáng như ngọn đuốc, anh ta gằn từng chữ mà dứt khoát bắt lấy nội tâm của cô: “Nghĩa là em và anh đều có gen di truyền bệnh điên. Nếu có con, khả năng cao chúng sẽ thừa hưởng cái gen này.”

Vào khoảnh khắc đó, Lâm Hương Giang cảm thấy như có sét đánh trên trời xanh, tay cô buông thõng, viên kim cương màu hồng có kích thước bằng quả trứng chim bồ câu kia rơi trên mặt đất.

Nhưng cô có còn tâm trạng nào mà quan tâm đến việc viên kim cương có rơi không?

“Anh, anh nói dối em! Nếu anh không muốn em kết hôn với Hà Tuấn Khoa, anh cứ nói thẳng ra đi, đừng lấy cớ xấu xa như vậy.

CÔ, và cô để dọa eml”

Cô vừa tức giận vừa sợ hãi, nếu những gì anh ta nói là sự thật thì cô phải làm sao chứ?

“Anh có nói dối em hay không, em có thể tự mình xem” Nguyễn Cao Cường lấy ra một bản báo cáo thẩm định và đưa nó cho cô.

Lâm Hương Giang thở gấp, trong mắt cô không thể che giấu được vẻ hoảng sợ, bởi vì cô nghĩ đến con trai mình, nó sẽ không bị thừa hưởng cái gen này đâu, phải không?

Cô giật lấy bản báo cáo, đó là bản báo cáo thẩm định mà Nguyễn Cao Cường yêu cầu bác sĩ lấy máu của cô trước đó làm ra.

Cái bản thẩm định này không chỉ xác định được liệu cô có phải là cô chủ bị mất tích của nhà họ Nguyễn Cao hay không, mà nó còn có một mục giám định khác là xác định được khả năng cô thừa hưởng gen di truyền bệnh điên kia.

Cô nhìn thấy số hiển thị ở trên bản thẩm định là ba mươi phần trăm, tức là trong xác suất một trăm phần trăm, cô ấy có tỉ lệ ba mươi phần trăm bị kích hoạt gen di truyền đó!

Cô nhìn chăm chú vào con số đó, tay cầm tờ báo cáo run run, cô khó mà tin được bản thân có xác suất trở thành kẻ mất trí!

Không… Không, nó không phải là sự thật!

Cô hung hăng xé nát cái gọi là báo cáo thẩm định kia, cô trừng lớn đôi mắt đỏ tươi của mình, không tự chủ được khiển trách anh ta: “Đây là đồ giả! Anh đừng tưởng rằng muốn lấy cái bản thẩm định không biết là của ai kia mang đến đây để dọa em!”

Khuôn mặt Nguyễn Cao Cường không hề có một gợn sóng nào, anh ta chấp nhận sự tức giận của cô, môi cong lên một đường vòng cung nông như có như không, ánh mắt anh ta bất lực và buồn bã: “Giang à, tỉ lệ anh bị di truyền lớn hơn em, năm mươi phần trăm”

Lời này vừa được nói ra, Lâm Hương Giang đang mọc gai khắp người kia cũng trở nên kinh hãi, gai nhọn trên người cô cũng từ từ biến mất, cô nhìn chăm chằm anh ta mà cảm giác vẫn không thể tin được.

Đột nhiên, cô trở nên chết lặng, đứng ngây người ở đó, không nói được lời nào.

Nguyễn Cao Cường cúi xuống, nhặt tờ báo cáo thẩm định đã bị cô xé rách nát cũng như viên kim cương màu hồng phấn kia lên.

Anh nhét lại báo cáo thẩm định vào túi quần, sau đó kéo tay cô ra, đặt vào lòng bàn tay cô viên kìm cương màu hồng phấn.

“Giang à, em có thể cưới người mình thích, anh sẽ không ngăn cản em, nhưng mà… Em thật sự không thể có con với anh ta, không thể để gen này tiếp tục di truyền được.”

Giọng nói của anh ta rất nhỏ rất nhỏ, đối với chuyện này mà nói, anh ta thật sự bất lực, chỉ có thể chấm dứt việc mang thai thì mới có thể chấm dứt cái cảnh ngộ bất hạnh này cho thế hệ tiếp theo.

Anh ta đã từng trải qua cái cảnh có một người mẹ bị điên, cái cảnh tượng thảm thương đó đến giờ anh ta vẫn không thể nào quên được, nhưng anh… Anh không thể có cách nào cứu được mẹ của mình.

Bà ấy điên rồi, không ai có thể cứu được bà ấy.

Lâm Hương Giang vẫn đứng ngây ra ở đó, anh ta cũng không chắc cô có nghe thấy những gì anh ta nói hay không.

Nhìn thấy cô ấy như vậy, Nguyễn Cao Cường cảm thấy thật đau đớn, nhưng anh ta phải nói cho cô biết về điều đó.

Anh vỗ nhẹ vào tay cô: “Được rồi, anh ra ngoài trước nhé.” Anh ta hiểu bây giờ anh ta nên chừa một chút không gian để cho cô được yên tĩnh.

Lâm Hương Giang vẫn không nhúc nhích, cô không trả lời.

Nguyễn Cao Cường khẽ thở dài, xoay người rời đi, nhưng khi anh ta vừa bước đến cửa thì chợt dừng lại, anh ta quay đầu nhìn cô, đổi sang một giọng điệu nhẹ nhàng và thoải mái: “Hôm nay em thật xinh đẹp. Em là cô dâu xinh đẹp nhất. Anh đợi ở bên ngoài chờ dự lễ kết hôn của em nhé . “

Nguyễn Cao Cường không nghe thấy cô đáp lời, mắt anh ta tối sầm lại, sau đó anh ta mở cửa và đi ra ngoài.

Lồng ngực của anh ta rất đau, lại vô cùng khó chịu, cái bộ dạng hồn bay phách lạc của cô khắc sâu vào trong đầu anh ta không có cách nào biến mất.

Hoàng Kiều Liên vẫn luôn trực ở bên ngoài, thấy Nguyễn Cao Cường cuối cùng đã đi ra, cô ấy lo lắng chạy vào.

“Giang ơi, cậu không sao chứ hả? Anh ta không làm gì quá đáng với cậu đúng không?”

Hoàng Kiều Liên lo lắng kéo lấy tay cô rồi kiểm tra.

Trang điểm của cô vẫn ổn, bộ váy cưới vẫn đang yên ổn mặc trên người, mọi thứ trông cũng rất bình thường.

“Hả? Cậu đang cầm cái gì trong tay thế?”

Hoàng Kiều Liên nhìn thứ trong tay cô, hóa ra là một viên kim cương lớn lấp lánh màu hồng phấn!

“Oa! Quả là một viên kim cương lớn!

Nguyễn Cao Cường tặng cho cậu sao?

Không ngờ anh ta lại hào phóng như vậy đấy!”

Hoàng Kiều Liên không khỏi cảm thán, tiếc là Lâm Hương Giang lại không có phản ứng gì, lúc này cô ấy mới phát hiện ra sự kỳ lạ của bạn mình.

Cô ấy giơ tay khua khua trước mắt cô “Lâm Hương Giang, cậu làm sao thế? Sao lại ngẩn người ra vậy?”

Lâm Hương Giang quay đầu lại một cách máy móc, cuối cùng cũng có tiêu điểm trong đôi mắt xinh đẹp của cô, nhưng lại là một mảnh hoang vắng: “Kiều Liên à, tớ sắp phát điên rồi… Sau khi dứt lời, cô ngã xuống ghế.

Hôn lễ sắp được bắt đầu, Hoàng Kiều Liên đỡ Lâm Hương Giang ra khỏi phòng.

Một giàn hoa được dựng trên bãi biển, một bục cao được bố trí, khung cảnh được trang trí bằng hoa tươi trở nên ấm áp và lãng mạn, tất cả khách mời đã ngồi kín chỗ.

Cô dâu cuối cùng cũng xuất hiện, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, thật sự là đẹp một cách quá đáng!

Lâm Hương Giang đeo khăn voan che mặt ở trước mặt, nhưng cô cũng không thể che giấu được dung mạo tuyệt thế của mình.

Quãng đường tiếp theo, cô phải tự mình bước qua thảm đỏ và từng bước tiến về phía chú rể của mình Ở đầu kia của thảm đỏ, Hà Tuấn Khoa sừng sững đứng đó chờ cô trong bộ âu phục màu trắng.

Từ đẳng xa, cô nhìn thấy anh, vốn dĩ là thời khắc hạnh phúc, nhưng trong lòng cô lại bị từng lớp mây mù bao phủ, đột nhiên, cô lại muốn hủy bỏ hôn lễ.

“Giang ơi, cậu mau đi tới đó đi kìa.”

Lâm Hương Giang cứ đứng yên ở đó không nhúc nhích, những người khách đầu cảm thấy kỳ lạ, Hoàng Kiều Liên đứng ở gân đó không thể không nhắc nhở cô.

Cô nắm chặt bó hoa trong tay và nhìn chăm chằm vào người đàn ông đang đợi cô không chớp mắt, trong tâm trí cô hiện lên một trận chiến giữa trời và người.

‘Yêu anh ta thì không nên hại anh ta, cô nên dừng ngay đám cưới đi!

Tuy nhiên, một giọng nói khác lại nói với cô, không sao đâu, hãy cưới anh ấy đi, họ không phải đã có con trai rồi còn gì, nếu không muốn có con trong tương lai cũng không sao hết.

Nhưng mà cô rất sợ, sợ rằng mình sẽ đột nhiên phát điên…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK