Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 481: Cục cưng của mẹ

Trước bia mộ của Sở Khả Vy có đặt hai bó hoa, trước bia mộ, Hà Tuấn Khoa đang ngồi trên xe lăn, đứng bên cạnh anh là Cố Ngân Phương.

Lúc trước còn là cô cả nhà họ Sở có địa vị tôn quý, bây giờ lại chỉ có hai người bọn họ đến đưa ấy đoạn đường cuối cùng.

không ngờ cô ấy lại quyết liệt như vậy”

Sau khi nghe nói Sở Khả Vy đã thiêu chết bản thân như thế nào, Cố Ngân Phương khiếp sợ không thôi.

Hà Tuấn Khoa mím môi không nói, ánh mắt dừng ở trên bia mộ.

Thật ra anh không cần phải đến đưa tiễn cô ấy đoạn đường cuối cùng, dẫu sao những chuyện sau cùng mà Sở Khả Vy làm đều đối lập với anh.

Chỉ là cuối cùng anh vẫn nợ cô ấy một ân tình, nhà họ Sở lại vì cô ấy mà sụp đổ, đến đưa tiễn cô ấy cũng coi như là đã trả hết “Nếu như tôi biết cô ấy là một người tàn nhẫn như vậy thì lúc đầu tôi đã không đưa anh đến chỗ cô ấy” Bây giờ Cố Ngân Phương vô cùng hối hận “Chuyện đã xảy ra rồi, hối hận cũng vô dụng”

Giọng nói thản nhiên của Hà Tuấn khoa phiêu tán trong gió.

Anh nói xong bèn điều khiến xe lăn muốn rời đi: “Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa”

Cuối cùng Cố Ngân Phương nhìn lại bia mộ một cái, ngay sau đó đi theo anh ra khỏi nghĩa trang.

“Vết thương của Lâm Hương Giang không đáng ngại chứ?” Cố Ngân Phương hỏi.

“Đang trong quá trình bình phục”

“May mà cô ấy không sao..” Cố Ngân Phương thấp giọng nói, nếu không cho dù Sở Khả Vy có chết anh cũng sẽ không bỏ qua cho cô ấy.

Bên ngoài nghĩa trang, hai chiếc xe đang chờ ở đó.

Tả Dạ đứng ở bên cạnh một chiếc xe thương vụ màu đen, nhìn thấy Cố Ngân Phương đi ra, gương mặt lạnh lùng như băng mới có chứt độ ấm.

Ở một chiếc xe khác, đàn em của Hà Tuấn Khoa đang đứng ở bên cửa xe chờ anh trở lại.

“Vậy thì nói tạm biệt ở đây thôi, nhà họ Cố còn có rất nhiều việc chờ tôi về xử lý” Cố Ngân Phương nói với anh.

“Ừm” Hà Tuấn Khoa đáp một tiếng đơn giải “Các anh… Tiếp theo nên về nhà họ Hà rồi chứ?” Cô ấy không nhịn được mà hỏi Ánh mắt Hà Tuấn Khoa tối sầm lại, muốn về nhà họ Hà hay không, anh ấy vần chưa nghĩ kỹ.

“Để nói sau đi” Dù sao bây giờ nếu anh trở về với bộ dạng như vậy, không biết nhà họ Hà có thế tiếp nhận anh hay không.

Cố Ngân Phương còn muốn nói gì đó nhưng cửa chiếc xe thương vụ đột nhiên mở ra, một bé trai khoảng chừng hai tuổi thò đầu ra gọi cô ấy: “Mami… ôm ôm.”

Ngay sau đó, một bé con mềm mại lao vào trong lòng cô ấy Cố Ngân Phương vô ý thức mà ôm chặt lấy bé con, trên mặt tràn đầy sự ngạc nhiên mừng rỡ: “Cục cưng của mẹ, sao con lại tới đây?” Quay đầu nhìn về phía Tả Dạ ở bên cạnh.

“Ở nhà họ Cố thẳng bé cứ ầm đòi mami, người giúp việc không làm gì được thẳng bé nên anh đành phái người đi đón nó đến đây” Tả Dạ nói.

Hai năm trước, mặc kệ người của nhà họ Cố phản đối, Cố Ngân Phương vẫn kiên trì sinh ra đứa con của cô ấy và Tả Dạ.

Bây giờ con của bọn họ đã có thể đi có thể chạy nhảy, biết gọi daddy và mami, còn đang học càng nhiều lời nói hơn nữa, thông minh đáng yêu khiến người khác vừa nhìn đã thích.

Chỉ có điều cô ấy và Tả Dạ không kết hôn, cô ấy là mẹ đơn thân.

Không phải bọn họ không muốn kết hôn, mà là ông bà cụ nhà họ Cố từ đầu đến cuối vẫn không chấp nhận, không đồng ý cho cô ấy lấy một vệ sĩ.

*Mami, con nhớ mẹ” Bé con ôm lấy cố cô ấy, chui đầu vào trong lòng cô bày tỏ hết nỗi nhớ của bé.

Nghe được câu này của con trai, Cố Ngân Phương luôn luôn lấy hình tượng người phụ nữ độc lập mạnh mẽ để gặp mọi người, mà lúc này cũng không khỏi miềm lòng.

“Mami cũng nhớ con lắm” Cô hôn một cái lên mặt bánh bao của con trai.

“Con không muốn rời xa mami “Được, ngày nào mẹ cũng ở bên cạnh Gia Hiếm lắm Hà Tuấn Khoa mới thấy được mặt mẹ hiền của Cố Ngân Phương, nghĩ đến Lâm Hương Giang và Lâm Thanh Dương đang chờ anh trở về, môi mỏng khẽ nhếch lên.

“Hai người đi đi.” Anh nói với Cố Ngân Phương.

Vì con trai đến nên tâm tư của Cố Ngân Phương đều đặt trên người con: “Có việc sẽ liên hệ sau” Cô ấy nói với Hà Tuấn Khoa một tiếng, sau đó ôm con trai lên xe, Tả Dạ theo sát đảng sau Nhìn xe của bọn họ lái đi khỏi, sau đó Hà Tuấn Khoa mới lên xe rời đi.

Sau khi Sở Châu Nam bị bắt vào tù thì nhà họ Sở đã hoàn toàn sụp đố.

Mấy ngày nay, tin tức truyền thông của nước nước Mỹ đều đang đưa tin về chuyện này, nhất là những giao dịch đen tối mà trước đó Sở Châu Nam làm đều bị bóc sạch.

Việc này khiến cho toàn dân phẫn nộ, người dân ký một lá thư yêu cầu xử tử hình ông ta.

Hà Tuấn Khoa không quan tâm cuối cùng Sở Châu Nam sống hay chết, bây giờ anh chỉ muốn về nhà cùng Lâm Hương Giang và con trai Có lẽ là do tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Sở Khả Vy bị thiêu sống, nên những ngày qua trong lòng Lâm Hương Giang vẫn còn sợ hãi, ngủ không ngon giấc, ảnh hưởng đến quá trình hồi phục của vết thương.

Nguyễn Cao Cường lập tức quyết định dẫn cô về nhà họ Nguyễn Cao, Hà Tuấn Khoa cũng cho là như vậy nên cùng cô trở về.

Sau khi bay mười mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh an toàn.

Lâm Hương Giang dự định dẫn Hà Tuấn Khoa về nơi ở hiện tại của cô, vốn dĩ Nguyễn Cao Cường cũng muốn cùng đi theo nhưng có một cuộc điện thoại khẩn cấp gọi tới, nói là Đào Vân Nhi bị ốm, bảo anh ta lập tức trở về.

“Vân Nhi không khỏe nên anh không đưa em về nữa nhé.’ Nguyễn Cao Cường nói “Vậy anh mau đi chăm sóc con bé đi” Lâm Hương Giang cũng biết sức khỏe của Đào Vân Nhi vẫn luôn không tốt lắm, thỉnh thoảng sẽ bị ốm vặt hoặc cảm cúm “Cậu ơi, đây là quà cháu tặng cho Vân Nhi, cậu đưa cho em giúp cháu nhé, nói với em là cuối tuần cháu sẽ đi thăm em” Lâm Thanh Dương lập †ức móc ra một hộp quà từ trong ba lô nhỏ của mình.

“Cậu cảm ơn cháu thay Vân Nhi trước nhé.”

Nguyễn Cao Cường vỗ vai cậu bé, sau đó xoay người lên chiếc xe đố ở bên cạnh.

Sau khi thấy xe của Nguyễn Cao Cường rời đi, Lâm Hương Giang quay đầu nói với Hà Tuấn Khoa: “Đi thôi, cùng em về nhà.”

‘Đã rời đi hai năm, bây giờ trở lại Hà Tuấn Khoa cảm thấy cối lòng của mình đã khác trước.

Nơi này dù sao cũng là quê hương, về tới đây bỗng có một loại không khí quen thuộc phả vào mặt Anh tựa như người xa quê, phiêu bạt ở bên ngoài nhiều năm như vậy, sau khi trở về mới phát giác được, nơi này vấn tốt nhất.

Huống chỉ, người phụ nữ mà anh yêu và con trai đều ở đây.

Xe đưa bọn họ đến chung cư mà bây giờ Lâm Hương Giang đang ở, trước đó lúc Hà Tuấn Khoa không ở đây, cô và con trai sống ở chỗ này.

Xe dừng trước cổng chung cư, Lâm Thanh Dương xuống xe trước.

Cốc Nam Ninh và hai đàn em khác trực tiếp.

khiêng Hà Tuấn Khoa đang ngồi trên xe lăn xuống xe.

Lâm Hương Giang xuống sau cùng, vừa xuống xe đã cảm thấy một trận chóng mặt ập đến, vội vàng vịn lấy cửa xe, sắc mặt cũng khó coi hơn.

“Sao vậy?” Hà Tuấn Khoa thấy vậy thì sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.

“Mami, miệng vết thương của mẹ lại đau ạ?”

Lâm Thanh Dương quan tâm hỏi.

“Có thể là do ngồi máy bay quá lâu nên hơi mệt mỏi…” Có điều đúng là vết thương của cô lại bắt đầu thấy đau.

“Qua đây ngồi với anh” Hà Tuấn Khoa không thể ôm cô, cũng không thể để đàn em thay anh ôm cô về nhà.

“Hả?” Nhất thời Lâm Hương Giang chưa hiểu ý của anh.

Anh trực tiếp đưa tay kéo cô qua, sau đó đế cô ngồi lên trên đùi anh, anh muốn dùng phương thức như vậy để mang cô về nhà?

Lâm Hương Giang vừa thẹn thùng vừa luống cuống, ở đây còn có con trai và đàn em của anh, sao anh có thể hành động bình tĩnh đến như vậy?

“Như vậy được nè, như vậy được nè…” Lâm Thanh Dương vỗ tay cười nói, hoàn toàn đồng ý để ba mang mẹ về như vậy.

Lâm Hương Giang hơi lúng túng, nhưng đúng là đầu cô hơi choáng váng, chỉ có thể giả vờ như mấy người Cốc Nam Ninh không tồn tại “Vậy… chúng ta về thôi.” Cô không muốn bị càng nhiều người nhìn thấy hơn.

Cô vừa dứt lời thì cách đó không xa có một chiếc xe chạy tới, trực tiếp dừng ở phía sau xe của bọn họ.

Ngay sau đó người trong xe đi xuống, một giọng nói vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị vang lên: “Lâm Hương Giang!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK