Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 611: Rõ ràng là anh muốn

Lâm Hương Giang hít sâu một hơi, nghiêng đầu né tránh môi của anh: “Anh muốn làm gì?” Anh quên mất người tình kiếp trước của anh đang ngủ ở cách vách hở?

“Chuyện này còn phải hỏi?” Anh nhíu mày không vui vì cô không phối hợp, lại muốn hôn tiếp.

Lâm Hương Giang vẫn né tránh: “Đừng làm rộn, một lát đánh thức con bé thì anh chịu đấy nhá!”

“Kệ chứ!” Không ngờ người đàn ông bình thường lạnh lùng lại bắt đầu ăn vạ vì một nụ hôn!

“Ối.. đừng mà..” Lời từ chối của cô hoàn toàn vô hiệu, nửa người anh đè lên người cô, ôm lấy mặt không cho phép cô trốn tránh rồi phong bế môi cô bằng nụ hôn nóng bỏng.

Tay Lâm Hương Giang nắm lấy áo ngủ trên vai người đàn ông định đẩy anh ra, nhưng hôn tới hôn lui thì rơi vào tay giặc, chỉ có thể tiếp nhận nụ hôn của anh, thậm chí hôn đáp trả anh Anh bất giác hôn lên xương quai xanh của cô, áo ngủ tơ lụa trên người cô đã nới lỏng, trước ngực biến thành rãnh sâu chữ V gợi cảm, làn da trắng nõn và hương thơm trên cơ thể cô đều đang hấp dẫn anh.

Lâm Hương Giang cúi đầu thở hổn hển, lúc này tỉnh táo hơn nhiều, cô đẩy người đàn ông đang vùi đầu vào trước ngực cô ra, hơi ngượng ngùng nói: “Được rồi, mau đi ngủ thôi!” Cô sợ nếu tiếp tục nữa, mình sẽ mất khống chế.

Nhưng mà, người đàn ông không có ý định buông tha cho cô, nụ hôn rơi xuống càng thêm dày đặc, bàn tay mang theo nhiệt độ luồn vào trong áo ngủ của cô.

Cô thở gấp gáp, tất các giác quan đều được mở ra nhạy cảm đến cực điểm, khi cô mở miệng gọi tên anh, giọng nói bất giác trở nên nũng nịu: “Tuấn Khoa…”

Cô muốn kêu anh dừng lại, không ngờ vừa mở miệng nghe thấy giọng nói của mình khiến cô cũng ngượng ngùng.

Cuối cùng, cô bắt lấy bàn tay to lớn của người đàn ông, đè thấp âm thanh rất sợ người cách vách nghe được: “Anh có thôi hay không? Nhỡ đánh thức Bé Con và dì Dư thì làm sao?”

Đôi môi gợi cảm của anh nhếch lên, nụ cười lúc này có chút ngả ngớn: “Em đừng rên lớn tiếng là được”

Gò má cô nóng bừng, anh nói lời thô tục gì đó!

“Anh mau dừng lại hành động xấu của mình mới đúng!”

“Đồ ngốc, anh đang phục vụ em, rõ ràng em rất thích không phải sao?” Anh muốn đổi trằng thay đen à?

“Rõ ràng là anh muốn!” Lâm Hương Giang lườm anh, sao còn không biết xấu hổ đổ thừa cho cô?

“Ừm, anh cũng muốn” Anh rất hào phóng thừa nhận, đây đâu phải là chuyện gì đáng xấu hổ, cô là người phụ nữ anh yêu. Anh muốn cô, muốn hôn cô, muốn làm chuyện thân mật với cô.

“Thế nhưng em không muốn!” Cô buồn bực, xấu hổ buột miệng nói ra.

Người đàn ông không hề chớp mắt nhìn cô nằm dưới thân, giọng nói chợt trở nên khàn khàn và gợi cảm: “Em chắc chăn?”

“Em..” Sao cô vô dụng thế nhỉ, bị anh hỏi vậy thì không có cách nào đưa ra câu trả lời kiên định.

“Ít nhất thì bây giờ không muối giọng đáp.

Anh bồng dưng nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp êm tai, nhưng cô nghe lại cảm thấy rất khó chịu!

“Anh cười cái gì?” Cô nhíu mày khó hiểu hỏi.

Hà Tuấn Khoa cúi đầu cắn nhẹ trên môi ốc ạ, em đã quên phòng ngủ của chúng ta có hiệu quả cách âm rất tốt, cho dù em có rên thì cách vách cũng không nghe thấy”

Hai má của Lâm Hương Giang hiện lên rặng mây đỏ: “Em… Làm sao em biết chuyện này!”

” Cô thấp lả? Em không biết? Vậy giờ anh nói cho em biết..” Anh dừng lại, cố tình ghé sát vào tai cô nói những lời mập mờ: “Đợi lát nữa, em có thể yên tâm mà rên rồi!”

“Anh.. Cô theo phản xạ muốn đẩy anh ra, nào ngờ anh hành động nhanh hơn, hôn môi cô lần nữa, thế công của anh quá mãnh liệt, cô hoàn toàn không thể chống đỡ nổi!

Cô cũng không biết làm sao, cứ như vậy bị anh chiếm đóng thành trì!

Quả nhiên, đàn ông ở phương diện này đều dùng nửa thân dưới để suy nghĩ!

Sáng sớm, Lâm Hương Giang bị người đàn ông nào đó giày vò đến hơn nửa đêm mệt mỏi vẫn thức giấc, thì Nguyệt Hương đã tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK