Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 531: Mang thai

“Á… Cái đó, nếu anh đã không mở họp thì đi nghỉ ngơi đi” Lâm Hương Giang nói xong thì lập tức muốn đứng dậy ra khỏi vòng tay của hẳn.

Lúc này bàn tay lo lớn của người đàn ông vẫn luôn ôm chặt lấy eo cô, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai quá đáng ép tới trước mặt cô, giọng nói trầm.

khàn mang theo nguy hiểm: “Đùa với lửa xong rồi chạy? Hửm?”

Hơi thở mãnh liệt đột ngột dồn dập, khiến nhịp tim cô đột ngột tăng tốc.

Chẳng qua chỉ là chạm vào hẳn một tý, thế mà nói cô đùa với lửa?

Hay là Hoàng Kiều Liên nói đúng, điểm mẫn cảm của đàn ông là ở yết hầu?

Cô vô tội chớp mắt nhìn hắn, giả bộ như không hiểu: “Đùa với lửa cái gì? Anh đang nói cái gì đó? Tôi chỉ bảo nếu anh không họp thì đi nghỉ ngơi đi”

Hà Tuấn Khoa hơi nheo đôi mắt đen nháy như chim Ưng, dúng ngón tay thon dài véo lấy chiếc cằm thanh tú của cô: “Vội vã muốn đi nghỉ ngơi như vậy sao? Có phải là thiếu tôi nên em không ngủ được không? Vậy thì em nên nói sớm, tôi ngủ với em là được”

Những lời nói khàn khàn này của hẳn mang theo hàm ý vô cùng mãnh liệt.

“Ưm, thời gian không còn sớm nữa, anh nghỉ ngơi sớm một chút, tôi về đây” Cô giả vờ như.

không hiểu, lại muốn rời khỏi vòng tay anh.

Lần này,người đàn ông trực tiếp đẩy cô xuống bàn và bảo cô tách hai chân ra ngồi trên người hắn, một cỗ hơi thở cướp đoạt từ người anh phát ra! “Anh, anh làm cái gì đó? Tôi nói tôi phải đi về, không ở lại đây thêm được nữa.. Nếu như Thanh Dương trở về mà không thấy thì sẽ lo lắng…”

“Xuyt, đừng chơi dục cầm cố túng với tôi, em chơi không lại đâu” Ngón trỏ thon dài của hắn vân vê bờ môi cô.

“Tôi không chơi với anh…”

“Lâm Hương Giang, em cho rằng sau khi em khiêu khích tôi xong, ép tôi phải gián đoạn một cuộc họp hội nghị quan trọng, đêm nay tôi sẽ bỏ qua cho em sao?”

Dù sao thì cô cũng nên trả giá một chút cho.

những việc cô đã làm.

Nghe thấy câu cuối cùng kia của hắn, trong lòng Lâm Hương Giang càng thêm run rẩy, hai tay cô chống lên lồng ngực rắn chắc của hắn, nhếch môi cười nói: “Ha ha… Anh đã làm việc cả ngày không nghỉ ngơi rồi, chắc là đã rất mệt mỏi, anh đi nghỉ ngơi trước đi, nếu không cơ thể anh sẽ không chịu đựng nối đâu”

“Em đang chất vấn năng lực của tôi hay thế lực của tôi?” Ánh mắt đang nhìn cô chăm chăm của hắn đột nhiên trầm xuống.

“Tôi không có… Á…” Cô còn chưa nói xong, hắn đột nhiên chuyển động xe lăn, dẫn theo cô rời khỏi phòng làm việc, chỉ chớp mắt một cái đã đến phòng ngủ Sức lực của người đàn ông rất lớn, trực tiếp ném cô lên giường!

Cô lập tức ngồi dậy, thấy anh cũng đi đến trước giường, từ sau khi tập luyện hồi phục chức năng một thời gian, hắn đã có thể đứng dậy mà không cần chống gậy.

Nhìn thấy người đàn ông to lớn trước mặt, cô hơi hoảng hốt, giống như nhìn thất khỏe mạnh của trước đây trở về.

Mãi đến khi hẳn ngồi lên giường, đưa tay kéo cô cùng nằm xuống, cô mới hoàn hồn: “Tuấn Khoa, anh…”

“Không phải em muốn ngủ với tôi sao? Bây giờ tôi sẽ chiều theo ý em”

“Tôi không có ý đó..

“Hay là em đang trách tôi bỏ bê em trong khoảng thời gian này? Là tôi không đúng, không nên để em nhắc nhở tôi nên làm cái gì” Đôi mắt đen sâu không thấy đáy của hẳn nhìn cô như muốn thiêu đốt cô vậy.

Nhịp tim của Lâm Hương Giang lại đột ngột tăng lên, đang định mở miệng nói gì nữa thì người đàn ông đã cúi xuống hôn lên môi cô.

Gô thậm chí không có cơ hội để từ chối, trong giây lát đã hãm vào bên trong nụ hôn của hẳn.

Không biết qua bao lâu, cảm giá quần áo trên người đang bị cởi ra, cô mở choàng mắt: “Ưm..

Em phải đi về…”

“Là do tôi chưa đủ cố gắng hay sao? Thế mà lúc này em vẫn còn ý nghĩ không muốn?” Hắn nhíu mày, trâm giọng lẩm bẩm.

“Không phải, tôi..” Lời nói phía sau bị môi anh chặn lại, cô không còn cơ hội nghĩ tới cái khác.

Đêm nay, Lâm Hương Giang không đi được, cuối cùng ở lại nhà họ Hà một đêm.

Có lẽ là do cơn giận của người đàn ông vẫn chưa hoàn toàn biến mất, suốt một đêm hắn giày.

vò cô rất nhiều lần.

Ngày hôm sau tỉnh lại, hai chân cô vừa đau vừa rát, gần như là đứng không vững Lâm Hương Giang vô cùng phiền muộn, đừng nhìn hẳn hành động bất tiện, nhưng trên giường lại rất là hung mãnh, giống như lời hẳn đã nói lúc trước, cái chân thứ ba của anh không bị tàn phết Hà Tuấn Khoa tắm rửa xong, vừa từ phòng tâm đi ra đã nhìn thấy vẻ mặt cô không tốt “Không vui sao? Tối hôm qua tôi không làm em thoải mái sao?” Hẳn cười giống như không cười nhìn cô.

“Tôi đã nói là tôi tôi phải trở về, thế mà anh hết lần này đến lần khác…” Cô tạm ngừng, lại nói tiếp: “Cả một đêm tôi không trở về, không biết Thanh Dương sao rồi “Thăng bé đang ở cùng với Cốc Nam Ninh, không có vấn đề gì” Hẳn đã sắp xếp ốn thỏa cả rồi.

Nhìn bộ dáng sảng khoái thỏa mãn của hẳn, rồi lại nhìn lại cái cặp giò bủn rủn đi đường không vững của cô, cô bu môi nói: “Anh thật sự là một tên khốn thô lỗi”

“Hửm? Hôm qua tôi làm em đau sao?” Hãn biết tôi hôm qua mình có chút không kiêm chế nổi, tuy rằng đã chú ý, nhưng không nhịn được muốn cô thêm vài lần bữa, cái cơ thế này của cô không chịu nổi “Lần sau tôi sẽ cúi gắng khống chế không làm nhiều lần như vậy nữa, ok?” Hắn rất nghiêm túc cam đoan.

“Ai muốn còn lần sau với anh nữa, anh nghĩ hay vừa thôi!” Cô ném gối đầu về phía hẳn, sau đó dùng chán bọc lấy người mình, chịu đựng hai cái chân đang bủn rủn đi vào trong nhà tắm.

Không biết có phải do Lâm Hương Giang đang tức giận hay không, nhưng sau cái tối cô ngủ ở lại nhà họ Hà xong, cô không còn đến đây vùng Hà Tuấn Khoa tập luyện phục hồi chức năng nữa, cũng không ngày ngày ở cùng hắn như trước nữa Cô quay trở lại phòng thí nghiệm, bắt đầu chăm chỉ làm việc.

Hà Tuấn Khoa cho rằng đợi cô hết tức giận thì sẽ đến, cho nên cứ ngồi chờ đợi như thế: Suốt vài ngày hai người bọn họ không gặp nhau Vào ngày này, Lâm Hương Giang đi thăm Hoàng Kiều Liên, nghe nói cô ấy đã gần như bình phục.

“Nói như vậy, cậu đã làm theo biện pháp của †ớ?” Hoàng Kiều Liên ăn một miếng bánh gato, cười nhìn Lâm Hương Giang đang ngồi ở phía đối diện.

“Ừm, tính đến hôm nay thì bọn tớ đã năm ngày mười bốn tiếng chưa gặp nhau rồi” Lâm Hương Giang nhớ rất rõ ràng.

Cô làm theo biện pháp của Hoàng Kiều Liên, trước tiên là dỗ dành Hà Tuấn Khoa một khoảng.

thời gian, để cho hẳn hoàn toàn quen thuộc sự Tồn tại của cô, sau đó lại không quan tâm đến anh vài ngày, đến lúc đó hẳn sẽ hiểu rõ cảm giác đau khổ khi không có cô.

Hoàng Kiều Liên lắc đầu: “Cậu tính toán rõ ràng như vậy, có phải là rất muốn đi gặp hẳn không? Không nhịn được cho nên mới đến tìm tớ, đúng không?”

“Tớ… Tớ quả thực rất muốn đến gặp hắn, nhưng tớ cũng muốn gặp cậu nữa” Lâm Hương Giang nhíu mày: “Biện pháp này của cậu có hữu dụng không? Đã mất ngày rồi mà hắn vẫn chưa liên hệ với tớ”

“Nhìn chút triển vọng này của cậu này, nhất định là cậu đã bị Hà Tuấn Khoa mê hoặc đến không còn gì rồi, mới vài ngày không gặp mà cậu đã không chịu nổi như vậy rồi? Hiện tại hẳn đang chờ cậu đến gặp gắn, nếu mấy ngày nữa mà cậu không xuất hiện, chắc chẳn hẳn sẽ đi tìm cậu.”

Hoàng Kiều Liên nói rất chắc chắn.

“Vậy tớ tin cậu thêm lần nữa” Lâm Hương Giang không muốn bị nói là không có triển vọng, mặc dù cô thật sự có chút không nhịn nổi.

Cô ăn một miếng bánh gato, đột nhiên nhận ra: “Tại sao cái bánh gato này lại tanh như vậy?” Cô thậm chí còn cảm thấy buồn nôn.

Hoàng Kiều Liên cùng ăn giống như cô: “Có mùi tanh? Không có mà…” Cô ấy cảm thấy ăn rất ngon mà.

Lâm Hương Giang ăn không nổi nữa, đẩy miếng bánh gato đến trước mặt Hoàng Kiều Liên: “Không được, tớ không chịu nổi cái mùi tanh này”

Cô che miệng lại, vẫn còn cảm thấy buồn nôn Hoàng Kiều Liên nghỉ ngờ nhìn cô, nhíu mày hỏi: “Không phải là cậu đang mang thai đấy chứ?”

Trong lòng Lâm Hương Giang chấn động, vô thức nhìn về phía bụng, cô mang thai? Không đến mức đó chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK