Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 516: Con có đối tượng rồi

Lâm Hương Giang vừa vào cửa đã nghe bọn họ đang nói chuyện, nhìn thấy dáng vẻ hình như.

ông nội không phản đối chuyện kết hôn của Nguyễn Cao Cường Và Đào Hương Vị, chỉ là không thích thân phận diễn viên của cô ta Điều cô ngạc nhiên hơn đó là, Đào Hương Vi chịu cùng anh ta về nhà họ Nguyễn gặp người lớn.

“A, Cường à tốc độ của anh cũng nhanh thật, chưa kết hôn, mà con gái đã lớn như vậy, thật khiến người khác ngưỡng mộ!” Nguyễn Cao Diệp trêu chọc nói.

Vừa dứt lời có người từ bên cạnh vỗ vào đầu anh ta, bên tai lại vang lên giọng nói của một người phụ nữ: “Con còn không biết xấu hổ mà nói! Mẹ đã giới thiệu cho con bao nhiêu người, tốt xấu gì con cũng nên cùng người ta nói chuyện một chút chứ!”

Hàn Vân Huệ tức giận nhìn con trai, bà ta sắp bị chọc cho tức chết, luôn thích ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng không biết khi nào mới chiu thay đổi?

“Mẹ, không phải con đã nói với mẹ rồi sao, con có đối tượng rồi, mẹ đừng giới thiệu nữa!

Nguyễn Cao Diệp sờ chỗ bị đánh đau, trông rất vô tội.

“Con nói là Hoàng Kiều Liên đó hả? Đừng lừa mẹ nữa, một người như con sao có thể chung Tình, yêu đương với một cô gái lâu như vậy? Cô ấy chỉ là bia đỡ của con thôi, dừng lấy ra lừa mẹ, đừng cho là mẹ không biết gì!”

Lúc đầu Hàn Vân Huệ còn rất vui mừng, anh †a có thể cùng một cô gái yêu đương, nhưng bao lâu như vậy, bọn họ một chút ý định kết hôn cũng không có.

Sau đó bà cho người đi điều tra mới phát hiện, thì ra Hoàng Kiều Liên chỉ là bạn gái trên danh nghĩa, anh ta còn không thay đổi tật trăng hoa của mình, không biết lại cùng bao nhiêu người phụ nữ nói chuyện yêu đương, rồi chia tay không biết bao nhiêu!

Ánh mắt Nguyễn Cao Diệp lóe lên, bị đánh cũng không nhận: “Mẹ, mẹ nói lung tung gì vậy?

Ai nói cô ấy là bia đỡ của con? Gô ấy thật sự là bạn gái của con!”

Lâm Hương Giang không nghe được nữa, thật không thể nhìn nổi sự cặn bả của anh ta nữa, lạnh lùng nói: “Nếu là thật sự là bạn gái, tại sao anh không cho cô ấy một danh phận? Đến kết hôn cũng không dám?”

Nguyễn Cao Diệp quên mất Lâm Hương Giang cũng ở đây, nếu nói dối rất nhanh sẽ bị vạch trần.

“Con nghe đi, ngay cả Giang cũng nói như vậy, con còn muốn lừa mẹ?” Hàn Vân Huệ sẽ không tin những lời nói quỷ quái của anh ta, liền nói: “Mẹ nói cho con biết, hôm nay mẹ mời con gái nhà họ Tân đến ăn cơm, đợi một lát nữa con phải hòa thuận với người ta, nếu lân này không thành công, thì mẹ cắt đứt quan hệ với con!” Lần này bà nhất định phải thúc đẩy cuộc hôn nhân này.

“Sớm biết là tiệc xem mắt, thì con sẽ không trở về” Nguyễn Cao Diệp nhíu mày, thật sự anh ta không thích những chuyện mẹ làm.

“Bây giờ con có thể đi, nhưng sau này đừng gọi mẹ là mẹ nữa” Hàn Vân Huệ nghiêm nghị nói “Ông nội, ông không quản mẹ con hay sao?”

Nguyễn Cao Diệp không còn cách nào, chỉ có thể cầu cứu ông cụ.

Nguyễn Cao Khải phất tay, không muốn quản nữa: “Chuyện của mẹ con hai người ông không nhúng tay vào, nhưng mẹ cháu nói không sai, cháu nên nghiêm túc tìm đối tượng rồi, cháu nhìn xem nhà họ Nguyễn chúng ta không có trẻ con”

“Ai nói cháu không có con, cháu..” Nguyễn Cao Diệp muốn nói, anh ta sắp làm bố, nhưng cuối cùng cũng bị kẹt cứng trong miệng, không nói ra được.

“Con có ý gì? Lẽ nào con cũng giống như Cường có con riêng sao?” Hàn Vân Huệ nghe được một nửa, không nhịn được liền đoán “Không có, con không có con riêng gì cả”

Nguyễn Cao Diệp liền phủ nhận, nhớ đến Hoàng Kiều Liên muốn kiên trì sinh đứa bé ra, anh ta cũng không biết mình có nên để cô ấy sinh hay không Lâm Hương Giang cho rằng anh ta sẽ thừa nhận chuyện Hoàng Kiều Liên có con, cuối cùng.

cũng thất vọng, anh ta cặn bã như vậy, nếu dám nhận đứa trẻ đó, thì sẽ không ép Hoàng Kiều Liên như vậy.

“Vân Nhi là đứa bé nhà họ Nguyễn, không phải con riêng, các người nói chuyện chú ý một chút” Nguyễn Cao Cường không vui nhắc nhỏ hai mẹ con họ, “Được rồi, nếu các người muốn cấu thì qua một bên mà cãi” Nguyễn Cao Khải không kiên nhân phất tay kêu bọn họ đều lùi lại, nhìn thẳng vào Hà Tuấn Khoa, nói: “Cháu chính là cháu rể của ông?”

Ông nheo đôi mắt già nua của mình nhìn thẳng vào Hà Tuấn Khoa, tại sao hắn lại thay đổi diện mạo của mình?

Mặc dù mỗi ngày Hà Tuấn Khoa đều luyện tập để phục hồi, có thể đi lại bãng nạng, nhưng bầy giờ vẫn phải ngồi xe lăn “Ông nội, đã lâu không gặp” Hà Tuấn Khoa nói, sau đó kêu thuộc hạ đem quà tới.

“Vấn là cháu biết cách, mỗi lần gặp ông đều tặng quà” Nguyễn Cao Khải nhận được quà liền vui vẻ nói, nhưng lại nhíu mày: “Nghe nói cháu bị thương rất nặng? Chân cháu có thể hồi phục không?”

“Cảm ơn ông quan tâm, Giang ở bên cạnh cùng cháu làm điều trị và tập luyện phục hồi chức năng, bác sĩ nói có hy vọng đứng lên được” Hà Tuấn Khoa nói “Vậy thì tốt, nếu không đứa cháu gái đáng thương này của ông sẽ muốn khóc nữa”

Nguyễn Cao Khải trêu chọc ông gọi chúng cháu về là muốn ăn cơm hay trò chuyện vậy?” Lâm Hương Giang cười nói “Gọi các người về ăn cơm đoàn viên, sẵn tiện nói những chuyện gần đây, nếu không phải như vậy, ông còn không biết mình có cháu cố, cháu rể cũng trở về, hôm nay cũng xem như là một ngày tốt” Nguyễn Cao Khải đã lớn tuổi, càng cảm thấy muốn cả nhà đoàn tụ càng khó.

Lúc này, người làm đến báo cô Tân Nhĩ Vân đã đến.

“Mau mời cô ta vào!” Hàn Vân Huệ kích động nói Nguyễn Cao Diệp thật sự bất lực, hôm nay thật sự là tiệc xem mắt!

Một lúc sau, người làm đưa Tần Nhĩ Vân vào.

Lâm Hương Giang nhìn qua, cô gái nhà họ Tân này là một người xinh đẹp, trên người có một khí chất kiêu ngạo.

“Chào ông nội Nguyễn, chào bác gái” Tần Nhĩ Vân rất lễ phép hỏi.

“A, Nhĩ Vân đến rồi à, chúng ta còn đang đợi cháu đó.” Hàn Vân Huệ vô cùng nhiệt tình n‹ “Thật ngại quá, cháu vì muốn chọn quà tặng cho mọi người, nên đến trễ ạ” Cô ta đưa tay lên, người phía sau liền đem quà lên.

“Cháu đó, người đến là được rồi, còn mua quà gì chứ?” Hàn Vân Huệ tuy nói như vậy, nhưng trên mặt cười tươi như hoa.

“Lần đầu tiên cháu đến đây, nếu không có quà thì thất lễ lắm ạ” Tần Nhĩ Vân đem quà đến tặng cho từng người Đến cả Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa cũng nhận được quà, xem ra trước đây có người nhắc cô ta, biết trong nhà có bao nhiêu người.

Hàn Vân Huệ nhìn Tần Nhĩ Vân càng nhìn càng thấy thích, xem như con dâu tương lai mà đối đãi, kéo cô ta đi đến trước mặt Nguyễn Cao Diệp: “Nhĩ Vân, nó chính là Diệp, hôm nay coi như là ngày quen biết, sau này có thời gian rảnh cứ đến đây, cháu có chuyện gì đều có thể gọi cho nó”

Tần Nhĩ Vân nhìn Nguyễn Cao Diệp một chút rồi đánh giá, cười nói: “Thì ra anh chính là chàng trai nổi tiếng trăng hoa Nguyễn Cao Diệp sao, hôm nay em được nhìn thấy người thật, tỏng như vậy, sao có thể mê hoặc được nhiều người phụ nữ như vậy?”

Nụ cười trên mặt Hàn Vân Huệ cứng lại, không ngờ cô ta có thể nói những lời như vậy.

Nguyễn Cao Diệp vốn không muốn đến để ý đến Tân Nhĩ Vân, nghe cô ta cố ý nói chàng trai trăng hoa như anh ta trông cũng như vậy? Anh ta hừ lạnh nói: “Làm sao? Tôi có mê hoặc cô sao?”

“Gương mặt này của anh cũng quá kém rồi, hai gương mã trong phòng này còn mạnh hơn anh” Cô ta đang chỉ Hà Tuấn Khoa và Nguyễn Cao Cường sao?

Nguyễn Cao Diệp không biết có phải cô ta cố ý chọc tức anh ta hay không, nhưng lời nói như vậy anh ta không thích nghe.

“Làm sao chê tôi sao? Tại sao cô còn đến đây?” Anh ta khinh thường liếc cô ta.

“Em không phải đến vì anh, em đến để chào hỏi ông nội Nguyễn, không được sao?”

“Đương nhiên có thể, quyết định này của cô rất chính xác, dù sao tôi cũng không nhìn trúng cô, tuyệt đối sẽ không qua lại với cô” Nguyễn Cao.

Diệp nói không hề khách sáo.

Tần Nhĩ Vân cười lớn: “Nói giống như là tôi nhìn trúng anh vậy?”

Sắc mặt Hàn Vân Huệ càng khó coi hơn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK