Chính mình chết, cũng không tiếc nuối, tối thiểu, bọn họ bốn người không có việc gì.
Hơn nữa, bọn họ đã biết chuyện xưa của mình rồi, nàng biết bọn họ sẽ không lo lắng cho mình.
Bọn họ chỉ biết vì chính mình cầu nguyện, chúc phúc, Đông Phương Ngữ Hinh thật khẳng định.
Nhưng mà, trong lòng vẫn có chút lo lắng như cũ, lo lắng nha đầu Vu Thiển Thiển kia.
Cái tiểu nha đầu kia a, chính là cái cố chấp, cho dù là biết tự bản thân bên này không có việc gì, phỏng chừng cũng lo lắng không ít.
Nhưng mà, cái này cũng khó trách, bọn họ năm người thân như tỷ muội, nhưng......
Nàng cùng Vu Thiển Thiển cảm tình tốt nhất, lúc trước, cơ hồ là tuy hai mà một.
Trước mắt chính mình, không làm sao nói chuyện tình yêu, mà Vu Thiển Thiển đâu......
Cũng là cái hũ nút, nàng ấy thích máy tính, hai người có thể cả một ngày ở cùng nhau, không thể nói rõ nói mấy câu .
Mà tiểu yêu tinh, chính là người ba hoa, thời điểm có nàng ấy ở đấy, hai người bọn họ đều chịu không nổi.
Ha ha, nhưng mà, con người nàng ấy cũng không tệ.
Nghĩ đến bọn họ, Đông Phương Ngữ Hinh hơi hơi nở nụ cười, kỳ thật chính mình thật sự rất may mắn......
Ở hiện đại, tuy rằng không biết phụ mẫu của chính mình là ai, nhưng có bốn người bọn họ.
Mà cổ đại, tuy rằng người phụ thân kia thật không làm gì, nhưng có Tà Dịch, có Tiểu Hoan Hoan, có sư phụ bọn họ, còn có mẫu thân......
Những thứ này, đều so có quan hệ huyết thống tốt hơn nhiều.
Mà phụ thân kia, tuy rằng ngay từ đầu không làm gì tốt, nhưng sau này, không thể không nói, ông ấy cũng sửa lại rất nhiều.
Nghĩ đến lần trước gặp mặt, ông ấy rất muốn nói chuyện cùng chính mình, nhưng......
Nàng lại tận lực xa lạ, lúc đó cũng không cảm thấy thế nào, nhưng hôm nay......
Nghĩ đến Tiểu Hoan Hoan, đây là thân sinh nữ nhi của mình......
Kỳ thật, cho dù là ông ấy lại không đúng, cũng không thể hoàn toàn trách ông a.
Là người nữ nhân kia quá xấu, luôn luôn tận lực tính kế, ông ấy đã ăn năn .
Ông ấy cho chính mình sinh mệnh, mặc kệ như thế nào, nếu là không có ông, làm sao có thể có Đông Phương Ngữ Hinh đâu?
Cho nên, chỉ cần ông ấy thay đổi tốt, Đông Phương Ngữ Hinh nghĩ, chính mình có lẽ cho ông một cơ hội.
Mà mẫu thân của mình, tất nhiên, cũng muốn thuận lợi vui vẻ.
Mặc dù là đã chết, nàng cũng muốn bà ấy nở mày nở mặt.
Có phải nàng rất cố chấp hay không?
Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu, mẫu thân cùng nàng mà nói, quá mức mơ hồ, thậm chí nàng cũng không nhớ được, nhưng bà ấy cho nàng sinh mệnh, thậm chí cũng từng bảo vệ nàng.
Là toàn tâm toàn lực, tuy rằng năng lực của bà ấy hữu hạn, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh biết bà đã tận lực.
Người, luôn như vậy, một cái tâm tình thay đổi, sẽ thay đổi rất nhiều.
Lúc trước có lẽ nàng là một người tàn nhẫn, nhưng cũng không máu lạnh.
Vì nhiệm vụ, nàng có thể không hề cảm tình giết người, nhưng đó là không có biện pháp, nếu như nàng không làm, chết chính là chính mình.
Mà đối với người vô tội, nàng làm không tàn nhẫn như vậy được .
Đối với người thương hại nàng, nàng sẽ trả thù gấp trăm lần, thậm chí, có thể sẽ xúc phạm tới người vô tội.
Như Đậu Yên Nhi......
Nhưng Đậu Yên Nhi thật sự vô tội sao?
Cho tới bây giờ, Đông Phương Ngữ Hinh cũng nói không rõ ràng, nàng đã chết , nàng cũng nên cái gì cũng không muốn nói --
Đông Phương Ngữ Hinh đang muốn xuất thần, bỗng nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình.
Nàng không mở mắt ra, tiếp tục nghĩ, hơi thở kia, nàng đã cảm giác được......