Đảo chủ sửng sốt, có chút xấu hổ.
"Hoan Hoan, gia gia của con gọi con, chưa nghe thấy à?"
Uất Trì Tà Dịch cúi đầu nhìn nữ nhi, tiểu nha đầu này, hôm nay không đúng a, chứ không phải là có tâm sự gì hay sao ?
Ở trong ký ức của hắn, tiểu nha đầu luôn vui vẻ nhanh nhẹn .
Rất ít khi có bộ dạng tâm sự nặng nề như vậy .
"A. . . . . . Phụ thân,vừa rồi con suy nghĩ linh tinh, ai gọi con?"
Bị phụ thân chỉ đích danh, tiểu nha đầu không thể tiếp tục giả câm vờ điếc, vẻ mặt của bé không biết hỏi.
"Con nha, gia gia của con gọi con tới. . . . ."
Có chút không cam lòng, có phần không kiên nhẫn, nhưng tiểu nha đầu vẫn chầm chậm dịch chuyển tới như cũ ——
Dạng này, đừng nói là Uất Trì Tà Dịch và đảo chủ , ngay cả người khác, cũng nhận ra tiểu nha đầu có chút không tình nguyện.
Ánh mắt đảo chủ nhíu lại, không đúng, tiểu nha đầu này không đúng lắm nha.
Chính mình cũng chưa từng có lỗi với bé, nhưng tại sao hôm nay con bé lại. . . . . .
Lúc này, tiểu Hoan Hoan đã đi tới, đứng lại cách đảo chủ khoảng cách một bước ——
Chuyện này nếu là quá khứ, bé đã chui vào trong lòng đảo chủ từ lâu.
"Hoan Hoan, cháu làm sao vậy?"
Đảo chủ bất an hỏi, tuy rằng. . . . . .
Tiểu Hoan Hoan quả là không có khả năng kế thừa vị trí đảo chủ , nhưng ông rất thích bé.
Ông đã từng cảm thán không chỉ một lần nói: nếu như, tiểu Hoan Hoan là một hài tử nam, thật là tốt biết bao .
Chỉ là, tiểu Hoan Hoan là một nha đầu, Thiên Thương Đảo không có tiền lệ cho nha đầu kế thừa vị trí đảo chủ .
"Không có việc gì nha. . . . . . , gia gia, con chỉ muốn đúng nương của con. . . . . ."
Tiểu nha đầu bẹt miệng một chút, mắt hồng hồng , dường như lập tức có thể bật ra âm thanh đau khổ.
Đảo chủ thấy bé như vậy, trong lòng cũng không chịu nổi, nhưng. . . . . .
Hinh Nhi đang bế quan, bọn họ cũng không thể mạnh mẽ khiến nàng đi ra nha.
"Nương của con không phải đang tu luyện sao? Hẳn là rất nhanh sẽ ra đây rồi. . . . . ."
Thời gian tu luyện này, có thể dài có thể ngắn.
Đại trưởng lão nói không sai, bọn họ phải mau chóng, chờ Đông Phương Ngữ Hinh đi ra, kết quả tốt nhất là ván đã đóng thuyền .
Chỉ là. . . . . .
Hôm nay. . . . . .
Có thể thành công không?
Tiểu Hoan Hoan đã ở đây, tiểu nha đầu này đúng là vô cùng khôn khéo đấy?
Trong lòng đảo chủ hơi bất an, ông ngẩng đầu nhìn vê phía đại trưởng lão, đại trưởng lão gật gật đầu, ngược lại cảm thấy một bộ tính trước kỹ càng .
"Ừ, con biết rồi, gia gia —— người nói mẫu thân không có việc gì chứ?"
Mắt to ngây thơ ngước lên, tiểu Hoan Hoan hỏi.
"Ừ, không có việc gì. . . . . ."
Tuy rằng, trong lòng ông đã có đáp án, võ công của Đông Phương Ngữ Hinh , nhiều nhất cũng chỉ còn lại có một nửa ban đầu, nhưng ông không muốn nói cho tiểu Hoan Hoan, chỉ sợ bé lo lắng, bé sẽ khóc.
Tiểu nha đầu này, thật sự là làm cho người ta đủ đau lòng .
Cứ thấy bé khóc, tim của ông cũng đau lợi hại.
Đây là đứa nhỏ ưu tú nhất của Thiên Thương Đảo bọn họ , mặc dù là về sau không thể làm đảo chủ, nhưng vẫn là niềm kiêu ngạo của bọn họ .
Đảo chủ đối với tiểu Hoan Hoan tâm tình thực phức tạp, mà tiểu Hoan Hoan vốn là mẫn cảm, bé cũng phát hiện thái độ của đảo chủ không đúng lắm . . . . . .
Haizz...zzz, gia gia này, cũng đừng làm chuyện gì sai mới được nha.
Tiểu Hoan Hoan thầm nói , bé đúng là rất hiểu biết mẫu thân và phụ thân của mình .
Nếu như. . . . . .
Ông thật sự để phụ thân cưới nữ nhân khác, mẫu thân nhất định không bằng lòng.
Mẫu thân sẽ rời đi .
Mà phụ thân, nhất định cũng sẽ đi theo mẫu thân, cho nên. . . . . .
Tiểu Hoan Hoan hơi lo lắng , đến lúc đó, gia gia thật ra cũng rất đáng thương .
Hai người, mỗi người một tâm sự, khiến mọi người không nhìn ra manh mối gì.